Bên cạnh lục địa Vu Hoang, một mặt trời như một quả cầu lửa vô cùng to lớn mọc ở đằng đông lặn đằng tây, ngày đêm liên hồi. Ở cách mặt trời này không xa có lơ lửng trôi nổi một tòa thần cung thật lớn. Tòa thần cung này kim quang chói lóa, trông như được đúng nên từ vàng ròng, nhưng người biết tòa thần cung này đều biết rằng, vàng cũng chỉ bằng một phần vạn tài liệu đã tạo nên tòa thần cung này, ngay cả ngũ hành kim khí chuyên rèn cấm bảo trong thế giới Vu Hoang cũng không thể so sánh được với tài liệu của tòa thần cung này!
Tương truyền tòa thần cung này chính là do Hạo Thiên Đại Đế khi ở cảnh giới Thánh Hoàng đã dùng thủ đoạn trộm trời, cưỡng ép khai thông Thiên giới rồi từ Thiên giới thiết đến Thiên giới kim tinh để rèn món thánh bảo này.
Món thánh bảo này có thể ở gần mặt trời như thế mà không bị Thái Dương chân hỏa đốt chảy, thậm chí còn không ngừng dẫn dắt lấy hỏa lãng, hấp thủ Thái Dương tinh khí, cuồn cuộn rót vào trong cung điện.
Nó cực kỳ rộng lớn, rộng lớn đến có thể gọi là đại lục, thậm chí ở bên trong cung điện có thể nhìn thấy những tòa cung điện nhỏ bé, lại có nhiều đại vu tu hành ở bên trong, còn có đám Tam Túc Kim Ô giương cánh ngàn dặm, vỗ cánh ngao du trong thần cung.
Tòa cung điện đó chính là Thái Dương Thần Cung.
Thánh chủ Thái Dương Thần Cung Đông Hoàng Thiên và đám cao thủ Nhân Hoàng đứng ở cạnh thần cung nhìn về phía mặt trời cách đó không xa. Trong mặt trời có một chiếc thần lò thật lớn nhấp nhô bập bềnh, không ngừng cắn nuốt Thái Dương tinh khí, luyện hóa ở trong hỏa lò.
Đây là một món cấm bảo có thể chống lại nhiệt độ cực cao bên trong mặt trời kia, thậm chí luyện hóa cả Thái Dương tinh khí.
Bên trong thần lò thậm chí đã bắt đầu ngưng tụ ra một mặt trời nho nhỏ!
Chiếc thần lò và chiếc thần lò mà Diệp Húc thu được kia gần như giống nhau như đúc, nhưng có vẻ thô ráp hơn vài phần, không có vẻ tinh khí, đại khí như chiếc thần lò của Diệp Húc kia.
Thái Dương Thần Lô chân chính sau khi rơi vào trong tay Tây Hoàng Mẫu, một vị cao thủ cấp bậc Vu Hoàng của Thái Dương Thần Cung cũng đã luyện lại một chiếc thần lò mới, nhưng đáng tiếc là vị Vu Hoàng Thái Dương Thần Cung kia chỉ mới luyện Thái Dương Thần Lô thành cấm bảo, cũng không đủ thực lực để tăng nó lên cấp bậc Thánh bảo.
Cho dù chiếc thần lò này là cấm bảo, nhưng đồ phỏng chế thì vẫn chỉ là phỏng chế, so với Thái Dương Thần Lô chân chính là đúng là một trời một vực!
Từ khi Hạo Thiên Đại Đế ngã xuống đến nay đã hơn một triệu năm, trong khoảng thời gian này Thái Dương Thần Cung và Đông Hoàng thế gia đã sinh ra không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt, Vu Hoàng cũng không ít. Những cường giả đó đã đưa chiếc Thái Dương Thần Lô này vào trong mặt trời để nó không ngừng cắn nuốt Thái Dương tinh khí, bọn họ kỳ vọng có thể chiếc thần lò này tạo thành Thánh hoàng chi bảo, tái hiện lại sự thịnh vương cho dòng họ Đông Hoàng.
Nhưng tiếc thay, đã hơn một triệu năm, tuy uy năng của Thái Dương Thần Lô càng ngày càng mạnh, có thể gọi là Vu hoàng chi bảo đỉnh cao, nhưng khoảng cách vỡi phẩm bậc Thánh bảo vẫn còn một đoạn rất lớn, lớn đến khiến cho người ta tuyệt vọng!
“Thưa Thánh chủ, vì sao không đồng ý báo thù cho Đông Hoàng Việt?”
Một cường giả Nhân Hoàng với diện mạo tang thương nói: “Đông Hoàng Việt với Thái Dương Thần Cung ta là một thể, một quang vinh thì cùng quang vinh, một tổn hại thì cùng tổn hại. Diệp Thiếu Bảo khinh người quá đáng, cướp đi cấm bảo bán thành phẩm Kiến Mộc thần trượng mà Đông Hoàng Việt cực khổ luyện chế ra, lại dùng trượng đánh Đông Hoàng Việt đến chết, rõ ràng chính là khiêu khích Thái Dương Thần Cung ta! Theo ta thấy, giờ ta cứ đánh thẳng đến Hoàng Tuyền Ma Tông, giết Diệp Thiếu Bảo cùng toàn bộ Hoàng Tuyền Ma Tông!”
“Đúng vậy! Thánh chủ của dòng họ Đông Hoàng ta chính là huyết mạch của Thiên Đế, thiên tử của thế giới Vu Hoang, cực kỳ cao quý!”
Lại có một gã bá chủ Thái Dương Thần Cung phẫn nộ nói: “Diệp Thiếu Bảo dám giết thiên tử chính là đối nghịch với trời, tội ác tày đình. Giết toàn bộ môn phái y, diệt cửu tộc y, thậm chí cả cửu tộc của đám Hoàng Tuyền Ma Tông cũng phải diệt hết, trừ cỏ tận gốc không để lại một ai, như vậy mới thể hiện ra Thái Dương Thần Cung ta là chính thống trong thế giới Vu Hoang này, khiến cho mọi người đều biết sự uy nghiêm của Thái Dương Thần Cung ta!”
“Chẳng lẽ Thánh chủ sợ Ứng Tông Đạo sao? Ứng Tông Đạo tuy là đệ nhất nhân ở thế giới Vu Hoang này, nhưng cũng không phải là vô địch. Thái Dương Thần Cung ta bảo vật vô tận, muốn đối phó với một tên Ứng Tông Đạo còn chưa trở thành Vu Hoàng cũng quá đơn giản!”
Trong phần đông cao thủ Thái Dương Thần Cung, cao thủ Đông Hoàng gia chỉ có tu thành nguyên thần thì mới có tư cách vào Thái Dương Thần Cung. Bên trong thần cung có rất nhiều Nhân Hoàng, tuyệt đối có thể xưng thứ nhất trong tam cung ma đạo, thậm chí ngay cả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là ít!
Trong những Nhân Hoàng đỉnh phong đó, đưa ra bất cứ ai cũng đều cùng cấp với người như Triều Công Thiều, tỷ như Đông Hoàng Thương chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, gioa thủ với Triều Công Thiều mấy trận mà không phân được thắng bại!
Nội tình Thái Dương Thần Cung lại lớn đến không thể tưởng tượng được, không chí có vô số món cấm bảo mà thậm chí còn có cả Thánh bảo!
Lực lượng mạnh mẽ như thế này quả thật có thể tiêu diệt Hoàng Tuyền Ma Tông, san Hoàng Tuyền Ma Tông thành đất bằng!
Đông Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Đối phó Hoàng Tuyền Ma Tông và Diệp Thiếu Bảo đương nhiên là rất đơn giản, giơ tay là có thể diệt. Nhưng đối phó với Ứng Tông Đạo thì lại không hề đơn giản như vậy, nếu không thể một kích giết chết được gã thì kẻ này nhất định sẽ trả thù Thái Dương Thần Cung ta, đến lúc đó sẽ có không biết bao nhiêu người của Thần cung ta phải chết thảm!”
Y thở dài, hạ giọng nói: “Huống chi, Hoàng Tuyền Ma Tông còn có Hàn Nguyệt Cung hỗ trợ. Thực lực của Hàn Nguyệt Cung tuy kém Thái Dương Thần Cung ta, nhưng hai phái đó mà liên kết là có thể liều mạng với Thái Dương Thần Cung ta. Đánh một trận sống mái với bọn họ chỉ khiến Thái Dương Thần Cung ta tổn hại thực lực, vô duyên vô cớ để Tinh Đế được lợi, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Một gã Nhân Hoàng phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ mối thù của Đông Hoàng Việt cứ không báo sao? Chẳng lẽ cứ để mặc cho Diệp Thiếu Bảo giết huyết mạch Đông Hoàng chúng ta sao! Lần trước tới Hàn Nguyệt Cung cầu hôn đã khiến cho bộ tộc Đông Hoàng ta trở thành trò cười cho thế giới Vu Hoang, hiện giờ Diệp Thiếu Bảo giết chết gia chủ Đông Hoàng thế gia, nếu không trừng trị tên ác đồ này thì Thái Dương Thần Cung ta khó mà có thể sống yên ở thế giới Vu Hoang này!”
“Diệp Thiếu Bảo đương nhiên phải giết, mà phải cho hắn chết thật thảm.”
Đông Hoàng Thiên nói với nụ cười đầy tàn nhẫn: “Không ai có thể làm nhục bộ tộc Đông Hoàng ta mà còn có thể tiêu dao bên ngoài, hơn nữa tên tiểu tử đó còn có Nam Thiên Môn trong tay, có khả năng có Thái Dương Thần Lô mà tổ tiên luyện chế! Các vị an tâm chớ nóng, ta đã phái Đông Hoàng Phủ Tung và Đông Hoàng Kỳ giám thị Hoàng Tuyền Ma Tông, chỉ cần y rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông thì đó chính là kỳ chết của y!”
Các vị cao thủ liếc nhau, đều lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Đông Hoàng Phủ Tung chính là Thái Thượng trưởng lão, là Nhân Hoàng đỉnh phong thuộc thế hệ trước. Đông Hoàng Kỳ chính là nhân tài mới xuất hiện trong Thần cung ta, giờ cũng đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng trung kỳ lục phẩm. Có hai người bọn họ thì tên Diệp Thiếu Bảo kia còn có đường sống?”
Một lão già lo lắng nói: “Nhưng Diệp Thiếu Bảo có được Kiến Mộc thần trượng, Nhân Hoàng bình thường đều không phải đối thủ của y. Kẻ này tuy đáng chết nhưng thực lực lại không hề kém, có thể chống lại Nhân Hoàng, nay y lại có một món cấm bảo bán thành phẩm trong tay, nếu Phủ Tung Thái Thượng trưởng lão và Đông Hoàng Kỳ không có trọng bảo trong tay, chỉ sợ không thể hoàn toàn chém chết tên ác đồ này được!”
Đông Hoàng Thiên cười ha ha, đột nhiên phất tay áo một cái. Một tiếng ầm vang lên, chiếc Thái Dương Thần Lô trong mặt trời kia chấn động, lập tức phá vỡ tầng tầng biển lửa bay ra khỏi mặt trời, ầm ầm rơi xuống Trung Thổ Thần Châu trong thế giới Vu Hoang!
“Ta đương nhiên biết Diệp Thiếu Bảo này rất khó chơi, nhưng nếu ta quyết định giết nó thì sẽ không cho nó bất cứ con đường sống nào!”
Y vừa dứt lời thì thấy Thái Dương Thần Lô nâng lên mấy ngàn dặm ngọn lửa và khói đặc cuồn cuộn, trông như một ngôi sao hóa thành một quả cầu lớn tiến vào trong tầng khí quyển của thế giới Vu Hoang, đánh đến Trung Thổ Thần Châu.
Quả cầu đó đột nhiên nổ tung, liệt hỏa lưu kim, Thái Dương Thần Lô bên trong càng ngày càng nhỏ lại rồi đột nhiên biến mất, chính là Đông Hoàng Thiên thao túng nó tìm được Đông Hoàng Phủ Tung và Đông Hoàng Kỳ, rơi vào trong tay hai người kia.
“Thánh chủ tính toán không bỏ sót điều gì! Tên Diệp Thiếu Bảo kia nếu dám to gan rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông thì tất phải chết không thể nghi ngờ!” Mọi người lại càng thêm khâm phục Đông Hoàng Thiên, không ngừng tán thưởng.
Trong Nam Thiên Môn, Diệp Húc đưa món Thánh bảo Thái Dương Thần Lô này vào trấn áp ở trong ngọc lâu, mang theo mọi người tiếp tục lướt qua Thái Dương chân hỏa.
Nam Thiên Môn tuy là kho báu của Tây Hoàng, nhưng dù sao cũng chỉ là một món bất diệt chi bảo, nếu không phải Thái Dương Thần Lô đã lâm vào ngủ say, mặt trời trong lò sắp tắt, thì e là Nam Thiên Môn căn bản không thể thu món Thánh hoàng chi bảo này vào trong. Chiếc Thái Dương Thần Lô này chỉ cần nhẹ nhàng rung lên là có thể dễ dàng chấn nát Nam Thiên Môn, không còn lại gì nữa!
Thái Dương Thần Lô có uy năng vô cùng vô tận, chính là một trong những vu bảo hùng mạnh nhất khi Hạo Thiên Đại Đế luyện ra ở cảnh giới Thánh Hoàng, ai cũng không ngờ được là trong Nam Thiên Môn kho báu Tây Hoàng lại có bậc dị bảo này.
Lúc trước khi cổ Côn Luân thánh địa mở ra, cao thủ các đại thánh địa đồng loạt ùa vào, thậm chí là triệu tập ảo ảnh cấm bảo đến cưỡng ép mở ra Nam Thiên Môn, định lấy đi tất cả vu bảo bên trong. Nhưng Thánh chủ các đại thánh địa cũng không ra tay, nếu không thì cánh cổng lớn này đã sớm bị người thu đi chứ chẳng đến lượt Diệp Húc.
Nếu những Thánh chủ Nhân Hoàng kia biết được Nam Thiên Môn lại có bậc bảo vật này chắc chắn sẽ không dè dặt mà mạnh tay tranh đoạt, thậm chí có khi còn dẫn đến cả cường giả Vu Hoàng!
Đúng là bởi vì bảo vật trong cánh cửa tầng thứ nhất Nam Thiên Môn kia quá tầm thường, không có thứ nào đáng để đám Thánh chủ kia động tâm, cho nên kho báu Tây Hoàng này mới có thể cơ duyên xảo hợp rơi vào trong tay Diệp Húc.
Trong tầng thứ tám này ngoài chiếc Thái Dương Thần Lô này ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì khác. Diệp Húc quét mắt tới khắp mọi nơi nhưng không thu hoạch được gì, ngay cả cánh cửa thông từ tầng thứ tám lên tầng thứ chín cũng không có, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Hắn cẩn thận suy tư một lát rồi chợt hiểu ra: “Tây Hoàng không hề luyện ra không gian tầng thứ chín. Tây Hoàng người này luyện quá nhiều vu bảo, cả đời đều đi cướp đoạt linh mạch, tài liệu khắp nơi để luyện chế bảo vật. Mục đích chủ yếu của ông ta chính là phục hồi Thiên đình viễn cổ, cho nên không hao phí nhiều tâm tư, tinh lực và thời gian vào Nam Thiên Môn. Nếu ông ta luyện ra không gian tầng thứ chín thì Nam Thiên Môn sẽ là nhân hoàng chi bảo, hoàn toàn có thể phong ấn một món cấm bảo sống lại!”
Nam Thiên Môn có tổng cộng chín tầng đối ứng với chín tầng Thiên giới, chỉ là Diệp Húc đã đoán sai, Nam Thiên Môn không có tầng thứ chín cũng hợp tình hợp lý.
“Tây Hoàng không luyện ra cánh cửa tầng thứ chín nhưng ta tinh thông Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh của ông ta, cũng có thể giúp ông ta luyện ra tầng thứ chín, khiến cho Nam Thiên Môn trở thành nhân hoàng chi bảo! Thậm chí, nếu tu vi của ta đủ thâm hậu thì Thiên đình mà ông ta luyện chế kia, ta cũng có thể hoàn thành giúp, luyện tất cả thành cấm bảo!”
Diệp Húc có phần kích động trong lòng, luyện hết vô số bảo vật của Thiên đình thành cấm bảo thì e là nó sẽ trở thành hình thức ban đầu của Thiên Đế chứng đạo chi bảo, uy năng chắc chắn mênh mông vô tận, trấn áp chư thiên!