Những cấm quân thi binh sống lại đó uy lực khi ra tay thật lớn, một chiêu đánh ra, so với Đại vu tu thành nguyên thần còn mạnh hơn, đánh cho không trung run lên!
Mười mấy tên cao thủ trẻ tuổi mà Thái tử Hỉ dẫn đến lần này đã chết chỉ còn lại bảy tám người, chín con giao long của Thái tử Hỉ đều bị đánh cho vỡ nát!
Mấy tên còn sót lại được Thái tử Hỉ hộ ở sau người, chỉ thấy hắn cầm một cây thương lớn, hẳn là cực phẩm trong nguyên thần chi bảo, bên trong không chỉ có một cái nguyên thần, uy lực mạnh đến cực điểm, so với Bác Lãng Thiên Chùy và Thanh Đồng Thú Hoàn mà Diệp Húc từng thấy đều mạnh hơn hẳn.
Thái tử Hỉ dốc hết sức đối kháng hơn mười tên thi binh cấm quân, chiêu thức đại khai đại hợp, uy mãnh vô ngần, đánh nát công kích của đám thi binh, thậm chí có công vô thủ, một thương liền đâm thủng đầu một gã thi binh!
Thực lực của hắn ta hùng mạnh vô cùng, không hổ là cao thủ xuất chúng trong những cao thủ trẻ tuổi, hành động này tương đương với chống lại sự vây công của hơn mười vị Đại vu, không ngờ không hề xuống hạ phong.
Tuy nhiên tên thi binh bị hắn đâm thủng đầu kia không chết, ngược lại miệng vết thương trên trán nhanh chóng khép lại, trong chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục chiến đấu.
Diệp Húc thấy thế, tâm trầm xuống: “Những thi binh đó ngay cả thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát của ta cũng không đối phó được, bọn chúng vốn không có nguyên thần, thân xác cũng không sợ chém giết, hơn nữa có còn có Kiến Mộc Long Chương, Đệ nhất thần sát của ta e là cũng không thể công phá phòng ngự của long chương…”
Đột nhiên lại có một thi cốt cấm quân sống lại, gia nhập chiến đoàn, nó hẳn là đầu mục trong cấm quân, yết hầu phát ra tiếng ô ô, lập tức những thi binh đó đồng loạt thối lui, tạo thành trận thế.
Sắc mặt Thái tử Hỉ khẽ biến, vừa rồi đám thi binh này tuy dũng mãnh, nhưng công kích loạn xạ, bọn họ còn có thể ứng phó. Lúc này chúng có chỉ huy, tạo thành trận thế, thực lực của đám thi binh đó tất hung mãnh gấp trăm lần, càng khó đối phó hơn.
Huống chi hài cốt cấm quân nơi đây ước chừng có hơn ngàn cái, nếu mấy ngàn Đại vu sống lại, dù là Thái Tông hoàng đế đến đây, chỉ e cũng phải nuốt hận tại chỗ!
Ông!
Mười cụ thi binh đồng loạt tế khởi Kiến Mộc Long Chương, chỉ thấy tấm long chương đó hóa thành cự thuẫn, giống như những lục địa di động trên không trung, trong đó cự mộc che trời, điên cuồng sinh trưởng, phong ấn tất cả đám người Thái tử Hỉ bên trong.
Mặt thuẫn, những con thanh long bơi qua bơi lại, thúc dục long chương, hoàn toàn phong ấn đám người Thái tử Hỉ, lập tức hơn mười tên thi binh ngửa mặt lên trời thét to, chỉ thấy từng dòng A Tị ma khí từ trên mây đen rầm rầm hạ xuống, đánh vào bên trong long chương. Không ngờ những thi binh đó định dùng A Tị ma khí, luyện hóa hết đám người Thái tử Hỉ!
“Linh Cữu Thanh Đăng, tế!”
Thái tử Hỉ rốt cuộc dùng đến vu bảo áp đáy hòm, chỉ thấy một cái đèn xanh từ trong mi tâm hắn dâng lên, ngọn đèn đột nhiên bốc lên, vù một tiếng hóa thành lửa cháy hừng hực, đốt sụp hư không, tất cả Kiến Mộc Long Chương rơi vào trong loại đại hỏa này, két một tiếng liền bị đốt cháy, thậm chí A Tị ma khí cũng bị đốt cháy sạch thành hư ảo!
Trong chớp mắt, một tấm Kiến Mộc long Chương trong đó bị Linh Cữu Thanh Đăng đốt ra một cái động lớn, Thái tử Hỉ sắc mặt trắng bệch, bọc lấy mọi người gào thét bay ra, cố lấy Linh Cữu Thanh Đăng thổi đi, lại la đại hỏa che trời phủ đất trào ra, bao phủ mười tên thi binh kia!
Loại đại hỏa này cương mãnh đến cực điểm, không ngờ một ngọn lửa liền luyện hóa hơn mười tên ti binh cấp bậc Đại vu Tam Thần cảnh thành tro, lửa cháy hừng hực, thậm chí hư không đều bị đốt chảy, xuất hiện một cửa động tối om!
“Là cái thanh đăng của chiếc quan tài đen trong Cổ Côn Luân Thánh Địa kia!” Tống Cao Đức nhìn đến thanh đăng trong tay Thái tử Hỉ, thất thanh nói.
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, cũng nhận ra chiếc đèn trong tay Thái tử Hỉ kia quả thật đúng là cái đèn trên nắp quan tài đen bay ra khỏi Nam Thiên Môn.
“Không ngờ uy lực chiếc đèn này lại lớn như vậy, ngay cả hư không đều có thể đốt sụp, Đại vu cũng không thể chống lại! Nhưng thúc dục nó chỉ sợ tiêu hao rất lớn, lấy tu vi của hắn ta cũng không thể thúc dục vài lần.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Thái tử Hỉ luyện hóa mười tên thi binh kia thành tro, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hiển nhiên thúc dục Linh Cữu Thanh Đăng khiến hắn tiêu hao nghiêm trọng, hắn lấy một tay chộp tới tấm Kiến Mộc Long Chương này.
Lại vào lúc này, chỉ thấy bên cạnh có một bàn tay to chộp tới, bắt lấy hơn phân nửa Kiến Mộc Long Chương, nhẹ nhàng ôm đi.
“Kẻ nào, dám vuốt râu hùm!”
Thái tử Hỉ dù tu dưỡng có tốt đến đâu, giờ phút này cũng không nhịn được nổi giận, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Diệp Húc quanh thân bao phủ kim quang, trường thanh cười to, bọc hai tên trẻ con sáu bảy tuổi gào thét bay tới, chộp tới tấm Kiến Mộc Long Chương khác.
“Thái tử điện hạ, đa tạ đã ban thưởng hậu hĩnh, Tống mỗ lĩnh một ân tình của ngươi!” Diệp Húc thu hơn phân nửa Kiến Mộc Long Chương vào trong túi, cười ha ha nói.
Thái tử Hỉ tức đến cả người run run, lập tức thu hồi tấm Kiến Mộc Long Chương khác, đang định đối phó Diệp Húc, đột nhiên lại có mấy tên thi binh sống lại, đánh tới hắn.
“Không xong! Thúc dục Linh Cữu Thanh Đăng khiến tu vi ta hao tổn quá nhiều, nếu thúc dục thêm lần nữa thì một thời gian dài đều khó có thể khôi phục tu vi, không thể ham chiến!”
Hắn vội vàng lắc mình, mang theo đám người Thiên Sách phủ rời đi, tránh né đám thi binh đó đuổi giết.
Đại bộ phận tu vi của hắn đều tiêu hao khi thúc dục Linh Cữu Thanh Đăng, nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ e sẽ chết đây, huống chi còn có một kẻ như Diệp Húc rình ở bên cạnh, tiếp qua một lát nữa thì muốn chạy đều không được.
“Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang, còn có tên không biết tên kia, các ngươi dám đắc tội ta, các ngươi chết chắc rồi! Lần này ta trở về Đại Đường, ra lệnh một tiếng, mấy trăm môn phái, mấy ngàn thế gia, vô số vu sĩ Đại Đường tất sẽ lấy đi đầu ba tên các ngươi!” Thanh âm phẫn nộ của Thái tử Hỉ truyền đến, lao vụt đi, chỉ thấy mấy cái thi binh kia vẫn đuổi theo không bỏ.
Tống Cao Đức nghe vậy, khóc không ra nước mắt.
Diệp Húc oai phong lẫm liệt, cao giọng quát: “Thái tử Hỉ, đại trượng phu dám làm dám chịu, là ta đoạt Kiến Mộc Long Chương của ngươi, có giỏi ngươi xông đến một mình Tống Cao Đức ta đi!”
Ở bên người hắn, Tống Cao Đức rơi lệ đầy mặt, run giọng nói: “Diệp huynh, đừng nói nữa…”
“Diệp huynh, Tiểu Đức Tử đều khóc rồi…” Hiên Viên Quang cười ha ha nói.
Đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ biến, hấp tấp nói: “Diệp huynh, chúng ta tốt nhất nhanh chóng rời đi, tốc độ sống lại của đám thi binh đó càng lúc càng nhanh, nếu chậm một bước sẽ bị bọn chúng vây công, chết cực kỳ thảm! Thậm chí, tên tướng quân cấm quân trên bái tướng đài, cường giả tuyệt thế Tam Bất Diệt cảnh đều sắp sống lại rồi!”
Diệp Húc rùng mình, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể hàng trăm hài cốt trên sa trường đều đã hoàn toàn mọc đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy, phát động công kích với bọn. Mà ở trên bái tướng đài, tên tướng quân kia trên cơ thể vẫn từng sợi từng sợi cơ bắp mọc ra, ma khí thô to vài dặm vẫn cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong tấm Kiến Mộc Long Chương cực lớn kia.
Sức sống truyền đến từ tấm Kiến Mộc Long Chương kia chất chứa Mộc tinh khí nhiều gấp mấy trăm lần tấm mà Diệp Húc vừa đoạt được!
Không chỉ có thế, Diệp Húc có thể cảm nhận được, uy năng của tấm Kiến Mộc Long Chương kia càng to hơn những tấm khác, chỉ sợ là tên cao thủ cấm quân Đại Thương đã chết không biết bao lâu này dùng tinh khí bản thân tế luyện vu bảo, e là một cái bất diệt chi bảo cùng cáp bậc với thân thể Vệ Trăn!
Hơn nữa, thanh kiếm dày đặc hàn khí trong tay bộ hài cốt cực lớn kia cũng không phải vu bảo bình thường, chỉ e cũng là bất diệt chi bảo.
“Thừa dịp hắn ta còn chưa sống lại, lấy đi long chương và cự kiếm của hắn trước!”
Diệp Húc rung hai tay lên, dứt bỏ Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang ra xa, lập tức tế khởi thuyền buồm, phóng đến tướng quân đài phía dưới.
Thân hình hắn cực nhanh, gào thét liền đi dến tướng quân đài, giơ tay chộp tới tấm Kiến Mộc Long Chương kia.
“Thật nặng!”
Diệp Húc nắm lấy, gần như không thể nhấc được Kiến Mộc Long Chương lên, lúc này động tu vi toàn thân, vu bảo gia trì, cuối cùng cũng nhấc được long chương lên.
Hắn tế khởi ngọc lâu, đang định đưa tấm Kiến Mộc Long Chương này vào trong đó, đột nhiên bộ hài cốt cực lớn phía dưới khẽ nâng tay, bắt lấy đáy long chương!
Diệp Húc trong lòng kinh hoảng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cổ bộ hài cốt kia phát ra tiếng vang răng rắc, ngẩng cái đầu lên, trong hốc mắt hiện ra hai đám Minh hỏa u tối.
“Của ta…” Trong cổ họng hài cốt phát ra giọng nói khàn khàn.
“Của ta!”
Diệp Húc dùng hết khí lực toàn thân, dùng xức kéo ra, bàn tay xương cốt kia to như núi, không hề động đậy.
“Là của ta!”
Bộ hài cốt mở cái mồm to ra, miệng đầy răng nhọn, rống giận với hắn, mênh mông khí lãng tạt vào mặt, gần như ném Diệp Húc đi!
“Dám đoạt với ta, ngươi có tội có biết không?” Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Thiên Tội bia từ trong ngọc lâu ầm ầm hạ xuống, đặt lên trên đỉnh đầu hài cốt tướng quân cấm quân Đại Thương này, lập tức liền ép hắn ở dưới bia.
Tấm bia đá vừa mới xuất hiện, lập tức chữ “Tội” đầm đìa máu trên bia đột nhiên phóng hào quang ra, một luồng uy áp mênh mông phát ra từ trên bia đá, chỉ nghe thấy một thanh âm cực trầm cực tang thương chậm rãi nói: “Tội nhân…”
Tấm Kiến Mộc Long Chương trong tay bộ hài cốt kia bị bỏ ra một bên, Diệp Húc vội vàng thu lấy, đang định thu nốt cự kiếm vào trong túi, hắn đột nhiên cảm giác được một tia hơi thở dị thường.
Toàn bộ sa trường đột nhiên yên tĩnh xuống, không nghe thấy chút tiếng động nào, thậm chí cả tiếng răng rắc phát ra ở bộ hài cốt đang định sống lại này cũng biến mất không thấy.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sa trường, mấy ngàn bộ hài cốt lúc này đang đứng hết lên, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn hướng Thiên Tội bia kia.
“Có tội…”
Bộ hài cốt tướng quân Đại Thương bị ép dưới Thiên Tội bia kia phát ra tiếng cười ô ô, hai tay đỡ mặt đất, chậm rãi đứng dậy, cứng rắn khiêng Thiên Tội bia lên, khàn khàn cười to nói: “Có tội?”
“Đại Thương ta vô tội! Tội ở trời xanh!”
“Bởi vậy Đại Thương ta phải phạt trời, nghịch thiên mà đi, thay thiên lập mệnh!”
Diệp Húc rởn hết tóc gãy, hắn vốn tưởng Thiên Tội bia sẽ trấn áp hết đám hài cốt đang định sống lại kia, lại không ngờ rằng tấm bia này vừa xuất hiện đã kích khởi trái tim chung mối thù của những tướng sĩ Đại Thương đã sớm tử vong kia.
Đây là một đám người nghịch thiên mà đi, tính toán lật đổ Thiên đế, thành lập một Thiên đình mới, Hoàng Trụ trở thành Thiên đế mới, Thông Thiên tháp sừng sững giữa Thiên đình và nhân gian, trở thành thông đạo nối liền người, trời!
Dù bọn họ đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, quá khứ ít nhiều năm tháng, niềm tin đó vẫn in trong xương cốt bọn họ, chưa từng thay đổi!
Bọn họ đáng được kính nể, đáng được tôn trọng.
“Tấm bia đá này các ngươi muốn phá nó, ta liền thay các ngươi lấy đi…”
Diệp Húc vội vàng thu hồi Thiên Tội bia, tế khởi thuyền buồm, trên không trung xẹt qua một đạo lưu quang, lao vụt đi.
Phía dưới, hài cốt tướng quân Đại Thương kia đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt u tối nhìn thẳng hắn, lập tức tay phải cầm kiếm vung lên, chỉ thấy trong thiên địa lập tức một mảnh trắng xóa, một đạo kiếm khí ngang trời, dài đến mấy trăm dặm, bức thẳng phía sau Diệp Húc!
Xùy!
Kiếm khí cắt ra trời cao, đánh thẳng đến giữa lưng Diệp Húc, hư không phía sau hắn như đậu phụ, bị một kiếm cắt ra!