Diệp Húc liên tục đem bốn môn cấm pháp trong cơ thể tiêu trừ, tuy rằng tu vi và thực lực đều tạm thời bị rơi xuống, nhưng tu vi lại càng thêm tinh thuần, Bàn Vương Khai Thiên Kinh càng hoàn thiện một bước, nhược điểm cùng sơ hở của hắn cũng càng ngày càng nhỏ lại.
Đợi hắn đem các cấm pháp như Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, Hồng Mông Thanh Liên Kinh, Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển, hết thảy theo Bàn Vương Khai Thiên Kinh bên trong tiêu mất. Khi đó có nghĩa là Bàn Vương Khai Thiên Kinh triệt để đại thành, thông hiểu đạo lí, trở thành một môn cấm pháp độc lập, không còn dấu vết của cấm pháp khác!
Mỗi lần tiêu trừ một môn cấm pháp đại biểu Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn liền hoàn mỹ một phần, hơn nữa, rút những cấm pháp này ra chỉ tạo thành suy yếu tạm thời, đợi sau khi hắn khôi phục lại, tu vi thực lực gia tăng càng cường đại hơn!
Tâm cảnh của hắn, đem so sánh với ngày trước có biến hóa cực lớn, khiến nhãn giới hắn càng thêm khoáng đạt, đứng càng cao, nhìn càng xa, thậm chí bắt đầu nhìn đến cảnh giới Vu Hoàng, Thánh Hoàng.
Nhân Hoàng sở dĩ không thể trở thành Vu Hoàng là bởi vì bọn họ tu luyện cấm pháp do thiên đạo truyền lại, tuy rằng cấm pháp có thể chống đỡ bọn họ tu luyện tới cảnh giới Vu Hoàng, nhưng Vu Hoàng chính là thế gian chi chủ, há có thể không sở hữu cái của riêng mình?
Cho nên, Nhân Hoàng nếu chỉ tu luyện cấm pháp của người khác thì tuyệt đối không thể trở thành Vu Hoàng, nhất định phải từ trong cấm pháp của người khác hiểu ra pháp của bản thân, ngộ ra đạo của riêng mình, tu thành pháp của bản thân, mới có thể trở thành Vu Hoàng!
Ma Hoàng chính là tổng hợp cấm pháp của thập đại Diêm La thần điện, bản thân khai sáng ra Thập Đại Diêm La Ma Hoàng đại điển, mới đạt thành tựu Vu Hoàng.
Ứng Tông Đạo đem chín đại cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông hết thảy tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong, tiếp cận vô hạn cảnh giới Vu Hoàng. Nhưng sở dĩ hắn không thể thành tựu Vu Hoàng, đoán chừng là còn chưa đem chín đại cấm pháp này dung hợp làm một, đợi khi hắn dung hợp xong, sẽ thành Vu Hoàng!
Về phần những Vu Hoàng khác trong lịch sử, như là Tây Hoàng, có Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh, Nga Hoàng khai sáng ra Lục Đại cấm pháp, thậm chí tu luyện tới Thánh Hoàng cảnh giới, thậm chí ngay cả Chuyển Luân Nữ Thánh Vương đã bị Chu Vũ Mục Vương đánh chết, cũng có cấm pháp của mình truyền lại đời sau!
Đây mới là Vu Hoàng sở dĩ là nền tảng của Vu Hoàng!
Nếu lần này không phải cùng Đông Hoàng Phủ Tung giao thủ, làm cho hắn biết Bàn Vương Khai Thiên Kinh của mình có khiếm khuyết, sớm đem khiếm khuyết tiêu trừ. Diệp Húc muốn nhận thức được điểm này, nhận thức con đường thành Vu Hoàng, thấp nhất còn cần hắn tu luyện tới cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong, khổ sở suy nghĩ không biết bao nhiêu năm, mới có thể ngộ ra đạo lý này.
"Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta dung hội nhiều cấm pháp như vậy, nhưng đến cuối cùng đều phải từng đạo từng đạo một rút ra. Đợi khi ta tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong, khoảng cách tới Vu Hoàng chỉ có nửa bước, trừ khử ảnh hưởng của cấm pháp khác, Bàn Vương Khai Thiên Kinh đại thành, lúc đó ta sẽ thành tựu Vu Hoàng!"
Diệp Húc không khỏi tâm thần kích động, trở thành Vu Hoàng, từ xưa đến nay đã vài vạn năm, không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt đều bị vây khốn tại ngưỡng cửa này, không biết bao nhiêu người chết già, thủy chung không thể ngộ ra đạo của bản thân, pháp của bản thân.
Mà chính mình hiện tại liền ngộ ra đạo của bản thân, pháp của bản thân, đợi tới thời điểm Nhân Hoàng đỉnh phong, hắn thành tựu Vu Hoàng, tất sẽ không có phiền toái giống những người khác như vậy.
"Ngộ tính, tài trí của ta xuất sắc như vậy, khi trở thành Vu Hoàng, sẽ không thật sự phải bị thiên khiển chứ..." Hắn nói thầm một tiếng, hết sức chuyên chú lợi dụng kiện thánh bảo Thái Dương Thần Lô, tôi luyện thân thể mới của bản thân.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn đã có chút thành tựu, Luyện Thể thuật, còn có Cửu Chuyển Nguyên Công cùng Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh ở trên, chỉ thấy Ngọc Lâu trên đỉnh đầu hắn, trong lầu tràn ngập huyền hoàng khí, còn có một ít Hồng Mông tử khí tinh thuần.
Huyền hoàng nhị khí là nguyên khí khi thiên địa mới bắt đầu, mà Hồng Mông tử khí là nguyên khí thuần túy nhất còn lại khi thiên địa chưa thành, chất lượng còn hơn huyền hoàng nhị khí không biết bao nhiêu lần.
Diệp Húc vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh xuống dưới, chỉ thấy một tia Hồng Mông tử khí bị kéo đến, chảy vào bên trong thân thể mới của hắn.
Năng lượng trong Hồng Mông tử khí mạnh mẽ không cách nào tưởng tượng nổi, dễ dàng chấn vỡ nhục thân của hắn. Tuy nhiên giờ phút này có Thái Dương Thần Lô là Thánh hoàng chi bảo ở đây, không ngừng lấy thái dương chân hỏa tôi luyện thiêu đốt, lấy uy phong thánh bảo mà áp chế luyện hóa Hồng Mông tử khí, khiến nhục thân của hắn đủ cường đại đến trình độ có thể dung nạp được Hồng Mông tử khí.
Dù vậy, Diệp Húc cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ có thể hấp thu luyện hóa Hồng Mông tử khí một chút ít, nếu hấp thu nhiều quá, sẽ làm cho thân thể không thể chịu đựng nỗi, chỉ sợ hắn sẽ ầm một tiếng bạo thể tại chỗ mà chết!
Độ hung hiểm trong chuyện này không kém hơn cùng cường giả Đông Hoàng Phủ Tung đại chiến một trận, nhất định phải chú ý hết sức cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Bất quá, nếu luyện thành Hồng Mông thân, nhục thể của hắn chỉ sợ sẽ cường đại đến trình độ khó nghĩ tới, cho dù là cao thủ như Đông Hoàng Phủ Tung, cũng đừng mơ tưởng làm bị thương mảy may, e rằng chỉ có cường giả cấp bậc Đông Hoàng Phủ Tung toàn lực thôi động cấm bảo bán thành phẩm hoặc là cấm bảo, mới có thể đem nhục thể của hắn phá hủy!
Khối thân thể này của hắn, một khi sinh ra đó là thân thể cảnh giới bất diệt, hơn nữa điểm mấu chốt chính là, tiêu trừ cấm cố ban đầu, đã có thể tu luyện cảnh giới Tam Bất Diệt, nâng cao tu vi, khiến tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, trong vòng mười năm tu thành Nhân Hoàng cũng không là vấn đề!
Chuyện tìm kiếm Thuần Dương linh mạch bậc chín, Diệp Húc giao do đám người Già La Minh Tôn chủ trì, chính mình chỉ là chỉ điểm phương vị cho bọn hắn đi tìm, mà hắn thì toàn tâm toàn ý tu luyện, rèn luyện thân thể, nâng cao tu vi.
Tiên quang bên trong Phương Trượng tiên sơn đã bị hắn đã luyện hóa được gần một phần mười, tu vi bên trong hắn liên tục không ngừng tiến bộ, tiếp cận tới gần thân thể bất diệt trung kỳ.
Một mảnh vô tận đại dương mênh mông phía trên, một đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín vặn vẹo thân hình, từ trong mặt đất dưới đáy biển lao ra, dấy lên từng cơn sóng to gió lớn, sóng cao vài dặm, đổ xô ra bốn phía!
Đầu linh mạch này dài đến ngàn dặm, ở trong biển rút đi nhanh chóng vô cùng, thân hình vừa động đã chạy xa mấy ngàn dặm.
Nhưng vào lúc này, trong lòng đất dưới đáy biển lại truyền tới một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy quái tháp mười tám tầng lao ra khỏi mặt đất, bay nhanh đuổi theo đầu linh mạch này. Trên quái tháp có một tráng hán đầu trâu đang đứng, một trảo xuất ra, cầm cố hư không, kéo đầu linh mạch này nhốt lại trong biển!
Rầm!
Linh mạch bay lên, Bảo Hiền Minh Tôn lao ra mặt nước, tùy tiện nói: "Hạt tử chết tiệt, đây là đầu cửu giai Thuần Dương linh mạch thứ mấy rồi hả?"
Vừa rồi, đúng là hắn lẻn vào trong lòng đất dưới đáy biển, đem đầu cửu giai Thuần Dương linh mạch này bức ra khỏi lòng đất.
Già La Minh Tôn tế lên Y Doãn Huyền Quan, đem đầu linh mạch này thu vào trong huyền quan, chỉ thấy bên trong huyền quan, từng đầu linh mạch như là kim long, ngao du trong quan tài Bảo Hồn Giới.
Hắn cẩn thận đếm kĩ, trầm giọng nói: "Đây đã là đầu thứ bốn mươi tám rồi."
"Bốn mươi tám đầu?"
Bảo Hiền Minh Tôn không khỏi hít một hơi lãnh khí, lẩm bẩm nói: "Nửa năm thời gian, chúng ta đã du lịch qua hơn ba mươi lục địa, không ngờ tìm được bốn mươi tám đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín! Nhiều linh mạch như vậy, lão tử cũng có chút tê dại! Khoản tài lực bực này, có cái thánh địa nào có thể so sánh được chứ? Chỉ sợ nếu so ra cũng vượt một cái thượng cổ hoàng triều đi nha?"
"So ngang với thượng cổ hoàng triều?"
Tu Đề Minh Tôn lắc đầu nói: "Thượng Cổ hoàng triều, như lăng mộ hoàng đế Đại Thương vị nào không có chôn cùng mấy đầu Thuần Dương linh mạch? Thậm chí Thang Hoàng chôn cùng chín mươi chín đầu, chúng ta tìm được đến điểm tài phú này, tối đa chỉ có thể so sánh cùng chứ làm sao vượt hơi Đại Chu hoàng triều cường đại."
"Không sai. Ta nghe lão mẫu nói, thời kì Nghệ Hoàng thống trị, số Thuần Dương linh mạch bậc chín mà Đại Hạ chiếm cứ nhiều vô kể, không một ngàn cũng tám trăm. Nghệ Hoàng vì lấy lòng Nga Hoàng, đã đưa cho nàng không ít đầu." Hao Thiên Khuyển tiếp lời.
"Bất quá nếu chúng ta tìm kiếm tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ cướp đoạt được số lượng linh mạch không kém gì so với Đại Hạ Đại Thương.”
Già La Minh Tôn ánh mắt chớp động, ha ha cười nói: "Lúc trước, nếu như có đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín đặt ở trước mặt lão tử nhất định sẽ đại khai sát giới, cho dù là Vu Hoàng nếu cùng ta tranh đoạt lão tử cũng muốn giết cho hắn đầu rơi máu chảy. Chẳng qua hiện tại trông thấy nhiều linh mạch như vậy, trái lại không có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía này rồi."
"Ta ngược lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía."
Bảo Hiền Minh Tôn nhỏ giọng nói: "Chúng ta mang theo bốn mươi tám đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín đi ngông nghênh bốn phía, nếu như bị người biết được, chỉ sợ tất cả thánh địa trong thiên hạ đều ngồi không yên, một ý niệm chạy tới, liền đem chúng ta đồ sát hết rồi! Khoản tài phú này, Ma Hoàng chỉ sợ nhịn không được mà động tâm, ngồi không yên muốn chém giết chúng ta..."
Già La cùng Tu Đề trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Lấy tính của Ma Hoàng sẽ ngồi không yên, khẳng định ra tay cướp đoạt."
Hạo Thiên Khuyển hai mắt tỏa sáng kêu gào nói: "Chúng ta hiện tại mới tìm hơn ba mươi lục địa không đến một phần trăm của ba nghìn lục địa, nếu như đem ba nghìn lục địa hết thảy cướp đoạt một lần, các ngươi nói đó là lượng tài phú cực lớn tới đâu? Không bằng mê hoặc chủ công, đem ba nghìn lục địa hết thảy vơ vét!"
Già La Minh Tôn đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe thấy thanh âm Diệp Húc truyền đến, cười nói: "Đem ba nghìn lục địa hết thảy vơ vét một lần cũng không phải là không được. Bất quá cướp đoạt hơn bốn mươi đầu Thuần Dương linh mạch liền tiêu phí nửa năm thời gian, nếu như đem ba nghìn lục địa chạy qua một lần, chỉ sợ liền hoan phí năm sáu mươi năm thời gian mới có thể xong a."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc bên trong Thái Dương Thần Lô đi ra vẫn một thân áo lam như trước, nhẹ nhàng sảng khoái, nhìn phảng phất giống như thiếu niên.
Nhất cử nhất động của hắn, có một loại cảm giác hoàn toàn tự nhiên, phảng phất cử chỉ chính là vu pháp, là đạo ngân, là trận vân, cho người ta một loại cảm giác siêu thoát thế gian, siêu phàm thoát tục thanh tú tuấn lãng.
Thân thể của hắn tuy rằng giống như trước, nhưng làm cho người ta liếc mắt qua liền thấy hoàn mỹ vô khuyết, làn da giống như vải tơ, lại như lưu kim, tìm không ra một tia tỳ vết nào.
Hắn hôm nay tu vi rất sâu, thậm chí làm cho bọn người Già La Tu Đề một loại cảm giác cao thâm mạt trắc!
Già La, Tu Đề cùng Bảo Hiền chính là Nhân Hoàng, mà Diệp Húc vẫn là Tam Bất Diệt cảnh, chưa tu thành nguyên thần bất diệt, không ngờ lại để cho Nhân Hoàng bọn hắn cảm thấy cao thâm mạt trắc, không thể không làm cho bọn hắn sinh ra cảm giác kính nể!
"Hao phí năm sáu mươi năm thời gian đi cướp đoạt Thuần Dương linh mạch, không khỏi cái được có phần không bù nổi cái mất."
Diệp Húc nhẹ nhàng cười, thu hồi Thái Dương Thần Lô, cười nói: "Linh mạch mặc dù tốt, nhưng nhiều hơn cũng là lãng phí, chỉ cần đủ dùng là được."
"Đáng giá, đáng giá!" Hao Thiên khuyển mặt mày hớn hở, kêu lên: "Làm sao mà mất nhiều hơn được chứ? Linh mạch loại này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt a."
Diệp Húc không nhịn được cười, lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Những linh mạch này, tất cả các ngươi lấy đi một, lưu lại tương lai khi các ngươi thành tựu Vu Hoàng sẽ sử dụng."
Đám người Già La Minh Tôn vừa mừng vừa sợ, chỉ có Hao Thiên Khuyển nhỏ giọng: "Một làm thế nào mà đủ chứ? Đệ nhất tôn vương khẩu vị lớn, thấp nhất cũng muốn lấy mười đầu tám đầu."
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: "Tu Đề, Bảo Hiền, các ngươi hai người mang mười đầu linh mạch trở về, giao cho chủ mẫu các ngươi cho nàng xử lý."
Tu Đề cùng Bảo Hiền lĩnh mệnh, lấy mười đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín, lập tức trở về Trung Thổ Thần Châu, thẳng hướng Quan Tinh Phong mà đi.
"Còn dư lại ba mươi bốn đầu, đưa cho yêu chủ chín đầu, phần sính lễ này chắc không quá nhẹ đi a?" Lá húc đem linh mạch còn dư lại thu hồi, lẩm bẩm nói!