Lửa Du Lục dũng mãnh phun ra khắp nơi, trong chốc lát đã lan ra khắp cả trường Quảng Mão, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Lông xanh quanh thân nó điên cuồng mọc lên, những sợi lông phát ra luồng khí tanh tưởi hôi thối, biến thành như những ngón tay, đồng thời điên cuồng hướng mọi người đâm đến. Hai cánh tay của nó, mười ngón sắc nhọn như đao, xùy một tiếng liền đâm trúng đầu một tên cao thủ Thiên Nhân tông, xốc lên xương sọ của hắn, uống hết óc não.
Chi lưu!
Toàn bộ óc não cùng với tinh huyết tinh khí tu vi, thậm chí cả nguyên thần và thiên địa pháp tướng của người này đều bị nó một miếng nuốt hết, chỉ còn lại một tấm da người treo trên tay hắn.
“Súc sinh, chết đi!”
Cao thủ Thiên Nhân tông cuối cùng cũng tức giận phản ứng lại. Chỉ thấy những cao thủ này tế khởi kinh văn, trên không vô số văn tự như dòng thác lũ nhất tề phi đến tên lão thi lông xanh. Vu bảo của Thiên Nhân tông chính là nho vu kinh điển, chỉ tế khởi kinh thư, văn tự liền thành vu pháp với uy năng hùng mạnh. Người có thể tiến vào nơi này không ai là kẻ yếu, ngoại trừ Diệp Húc, Phượng Yên Nhu cùng Hiên Viên Vô Khuyết, những người khác không có một ai là thấp hơn tu vi Tam Bất Diệt cảnh.
Những văn tự này oanh kích giáng xuống, có thể so sánh với một kích của các cao thủ tu vi Tam Bất Diệt cảnh hợp lực lại. Nhiều đường công kích như vậy đồng loạt đánh lên lão thi lông xanh, đánh lui lão quái vật này hơn chục bước, thân thể vẫn như cũ không phải chịu một chút tổn thương.
Ôi ôi!
Tên lão thi lông xanh cười quái dị, dưới chân phát lực, tốc độ cực nhanh, gào thét xông vào mọi người, giống như quỷ mị, giơ tay không ngừng tóm xuống. Xùy một tiếng liền đem tất cả những cao thủ không kịp trốn thoát của Thiên Nhân tông đâm xuyên thủng bụng, hái tim bọn họ, nhét thẳng vào miệng.
“Tên lão thi này được long khí nuôi dưỡng đến mức cơ thể có thể sánh ngang Nhân Hoàng, mọi người nên cẩn thận!” Những cao thủ bị nó móc mất tim vẫn chưa chết, cao giọng nói.
Tên lão thi lông xanh chộp đến, bắt được mặt của hắn, ngay tại chỗ xé da mặt hắn xuống, máu tươi đầm đìa. Liền đó nó há to miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn như đinh, một hơi cắn nuốt óc não của hắn.
Thình lình một cánh tay trắng như ngọc thò ra, giáng xuống đỉnh đầu tên lão thi lông xanh, lập tức đánh nó như vũ bão.
Tông chủ Thiên Nhân tông thu tay lại, sắc mặt tức giận, thản nhiên nói: “Chỉ là một tên yêu thi mà lại dám làm loạn ở đây, chết cũng chưa hết tội.”
Những yêu thi này chỉ là có được thân thể của Nhân Hoàng chứ không hề có được pháp lực đích thực, dễ dàng bị hắn chấn vỡ.
Lại một mặt gương đồng lay động, tên yêu thi thứ hai nhảy ra. Vẫn chưa kịp đả thương người liền trực tiếp bị hắn tuỳ tay giết bỏ.
“Tông chủ, thân thể của những yêu thi này có thể sánh bằng Nhân Hoàng, đừng đánh vỡ nữa, lấy để luyện chế Vu Bảo, có thể luyện thành Nhân Hoàng Chi Bảo!” Một vị cao thủ Thiên Nhân tông nhắc nhở.
Oanh! Oanh! Oanh!
Nhiều mặt gương đồng lay động, bên trong liên tiếp nhảy ra những tên yêu thi, cơ thể yếu nhất cũng sánh bằng đại vu đỉnh cao Tam Bất Diệt cảnh!
Yêu thi trong thông đạo có đến hàng nghìn hàng vạn, nhảy như bay liên tiếp hướng mọi người công kích. Thậm chỉ có những tên yêu thi bò lên trên thông đạo, chạy nhảy giống như quỷ mị, không ngừng thò ra những móng vuốt lởm chởm, chuyên bắt đầu người.
Yêu thi từ trong gương đồng phun ra ngày càng nhiều. Những yêu thi này đều là nô lệ của Đại Thương, sau khi chết bị người lấy luyện thành cương thi, luyện thành vu bảo, chỉ cần tiếp cận nơi này là sẽ khiến bầy yêu thi tuôn ra, giết hết tất cả mọi người.
Đám yêu thi này mỗi con đều có hơn chục vạn năm tuổi. Mặc dù không thể tự chủ tu luyện, nhưng được long khí tưới nhuần, thân thể trở nên dũng mãnh vô địch. Tấn công giết người, chỉ trong một cái chớp mắt. Nếu không lưu ý, liền thành đầu thân mỗi nơi, toàn bộ năng lượng, tinh khí, nguyên thần, pháp tượng thiên địa đều bị hút sạch sành sanh.
“A!”
Lập tức có người chết thảm, bị năm sáu con yêu thi phanh thây, xé thành mảnh vụn, tinh khí nguyên thần toàn bộ bị nuốt sạch.
Liền đó lại có hàng chục tiếng kêu thảm truyền đến. Trong chớp mắt liền có gần mười người chịu phải độc thủ, mất mạng tại chỗ. Các vị cao thủ của Tiểu Quang Minh Thánh Địa lần lượt thi triển Cửu Chuyển Nguyên Công, Cổ Phật kim thân, kim quang chói loá, cùng với lũ yêu thi lấy cứng chọi cứng. Lại niệm tụng phật pháp, vô vàn phật quang phát ra, đem tất cả lũ yêu thi dũng mãnh bay ra này đều hoá thành nước mủ.
Cao thủ của Đại Phạm Âm Lôi tự thì cước dũng kim liên, hoa sen nở rộ. Hàng ngàn cánh hoa sen ào ào nhốn nháo, vô cùng dằy đặc, chặn đứng công kích của đám yêu thi. Đại Phạm Âm Lôi tự cũng giống như thánh địa Phật môn, phật quang phát ra, liền có thể luyện hoá yêu thi.
Các thánh địa khác như Âm Dương tông, Thiên Nhân tông, Thái Thượng Đạo tông, Hiên Viên thế gia cũng lần lượt thi triển thủ pháp, chém giết yêu thi. Có điều không được ưu thế tiên thiên như phật môn, vẫn là không ngừng có người chết thảm.
Đến lúc này, các vị thánh chủ nào dám kiêu ngạo, vội vàng ra tay, đánh chết lũ yêu thi.
Bang!
Thánh chủ Hạ Gia dẫn đầu tế khởi Lôi đỉnh, bảo bệ người Hạ Gia. Lôi quang giáng xuống, đem lũ yêu thi chấn vỡ oanh giết. Các thánh chủ Thái Cực tông, Âm Dương tông cũng mỗi người tế khởi cấm bảo mang theo, thôi động uy năng cấm bảo, bảo vệ môn đệ của phái mình.
Uy năng của cấm bảo bậc nào dũng mãnh, một khi tế khởi, liền đứng ở thế bất bại, giam lũ yêu thi bên trong, không ngừng đánh chết những con yêu thi nhào tới.
Lúc này Yêu chủ sớm đã rời khỏi thông đạo, Diệp Húc hơi chậm một bước, lập tức bị vô số yêu thi bao vây.
“Cha, Diệp sư huynh vẫn còn ở bên trong!” Phượng Yên Nhu cả kinh kêu lên.
“Không sao. Đám yêu thi này trong mắt cha không khó đối phó. Cha muốn xem xem thủ pháp của tên tiểu tử này, đến lúc hắn cầm cự không nổi, tự khắc sẽ cứu hắn.” Yêu chủ cười nói.
“Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương pháp tướng!”
Bên trong đám yêu thi, Diệp Húc quát lớn một tiếng, hiện ra ba mươi ba đầu sáu mươi sáu tay. Sáu mươi sáu cánh tay giơ ra, từng vòng nhật quang chói chang dâng lên, hướng bốn phía phát đi.
Va chạm kịch liệt đồng thời hất văng đám yêu thi tập kích hắn, phần chân tay còn lại bay tứ phía. Diệp Húc uy phong lẫm liệt, bước lớn đi ra, đang định rời khỏi thông đạo thì đột nhiên đỉnh đầu có hàng chục con yêu thi không rõ từ đâu giương nanh múa vuốt vồ đến.
Lần này trong số đám yêu thi nhào vào hắn có đến bảy cỗ yêu thi là thân thể Nhân Hoàng, vẫn chưa bị đánh bay mà gào thét vồ đến, tiếp cận ẩu đả, dồn dập giơ vuốt hướng đỉnh đầu Diệp Húc chộp xuống. Thậm chí còn có con trực tiếp chụp vào mặt hắn, chụp vào ngực hắn, tính toán móc tim chặt đầu.
“Trung mão ương bất không, Bất Động Thần vương!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, quanh người cùng với không gian tương dung, giống như Thần vương trấn toạ thân thể, hằng cổ bất động, tuỳ ý để lũ yêu thi cào trên cơ thể.
Chỉ nghe thấy những tiếng “tang tang tang” chói tai. Những công kích của lũ yêu thi đập lên người hắn, giống như vồ vào tường đồng vách sắt, không thể mảy may đả thương hắn.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc dũng mãnh vô cùng, tu vi của hắn càng cao, thân thể càng cứng cáp. Đến nay hắn tu luyện đến Tam Tương cảnh, bước vào Địa Tương kỳ, thân thể lại càng mạnh mẽ.
Hắn dùng Bất Động Thần Vương ấn thêm vào, cơ thể so với các Nhân Hoàng bình thường mạnh mẽ gấp bội. Những yêu thi mạnh nhất trong số này cũng chỉ là thân thể của Nhân Hoàng, làm sao có thể đả thương hắn?
“ Viêm Thiên Thần Vương Huyer Diệt ấn! “
Ba mươi ba đầu của Diệp Húc nhất tề hét lớn, vô vàn lửa ma phát ra, đốt cháy đám yêu thi. Phạm vi quanh người hắn giống như một địa ngục lửa cháy bừng bừng, dung nham cuồn cuộn, khói dày cùng lửa ma hoà vào với nhau, một mảng đỏ thẫm. Bảy con yêu thi mang thân thể của Nhân Hoàng tấn công hắn bị vô vàn lửa ma xâm nhập vào cơ thể, liên tục rống lên, trong nháy mắt, hồn phách thần thức chân linh đều bị đốt sạch sẽ, ngã phục trên đất.
Những đám yêu thi khác lại càng không chịu nổi, ào ào ngã vào lửa ma, nhất thời xung quanh Diệp Húc trống ra một khoảng lớn.
Hắn tế khởi ngọc lâu, giơ tay ra đem từng cỗ yêu thi thu vào bên trong, thầm nghĩ: “Lũ yêu thi này, thích hợp luyện thành Vu Bảo hoặc là thân ngoại hoá thân…”
Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy được mối nguy hiểm mãnh liệt, chỉ nghe thấy một tiếng trống vang lên. Một khối yêu thi vô cùng to lớn từ trong gương đồng cách hắn không xa nhảy ra, bệ vệ ngút trời, so với lũ yêu thi khác dũng mãnh hơn biết bao nhiêu!
“Thi vương sánh ngang với của thân thể Thánh chủ…” Diệp Húc trong lòng cả kinh
Đông! Đông! Đông!
Từng con Thi vương sánh ngang với thân thể của Thánh chủ từ trong gương đồng liên tiếp nhảy ra, hướng các thánh chủ đại thánh địa vồ đến. Một con thi vương cách Diệp Húc gần nhất tức giận gầm rống, thần tốc tiếp cận Diệp Húc, một cước dẫm nát lửa ma. Lửa ma của Viêm Thiên Thần Vương Huỷ Diệt ấn cơ hồ đối với hắn không có tắc dụng.
Đây là thân thể của Thánh chủ, thân thể đỉnh cao của Nhân Hoàng, dũng mãnh vô dịch, không đếm xỉa lửa ma.
Hắn lên tiếng gầm thét, đánh Diệp Húc một quyền, quyền cước lấp kín trời đất. Mặc dù là yêu thi nhưng lại có loại khí phách kinh sợ, thiên địa đều trong tay ta này. Hắn lúc còn sống hẳn là một cao thủ tài giỏi, không phục sự thống trị của Thang Hoàng, bị Thang Hoàng bắt giáng thành nô bộc.
Trong mắt Yêu chủ tinh quang chợt loé, đang định ra tay, lại thấy Diệp Húc hét lớn một tiếng, lại không lùi mà tiến tới, hướng tên Thi vương xông đến.
“Tiểu tử này, quả nhiên hễ đánh là không cần mạng. Có điều thân thể của Thánh chủ, với thực lực của hắn chỉ sợ rất khó chống đỡ, đợi hắn trọng thương ta sẽ cứu hắn…”
Yêu chủ vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn thấy ba mươi ba khuôn mặt của Diệp Húc giống như Thiên Đế, đồng loạt mở rộng quát, sáu mươi sáu cánh tay từng cái đánh ra một đạo pháp ấn kỳ dị.
Đạo thủ ấn này đánh ra, nhất thời chỉ nghe thấy một loạt âm thanh tàn ác truyền đến, sáu mươi sáu con chim vàng ba chân bay ra, di chuyển từng luồng ánh sáng chói loà. Lửa cháy hừng hực, mặt trời ầm ầm rơi xuống bùng nổ, nổ đến mức không trung lay động không ngớt, đột nhiên chôn vùi, hoá thành mớ hỗn độn.
Một mảng trời đất tan vỡ, vạn vật chôn vùi, hơi thở thảm thiết của sinh linh bị huỷ diệt truyền đến, khiến người ta tuyệt vọng!
Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn!
Nơi này chính là chỗ Thang Hoàng mai táng, đường đường thánh điện nên không trung sớm đã đạt được các nghệ sư của hoàng triều Đại Thương gia cố trùng điệp, cứng rắn vô cùng. Các Thánh chủ đại thánh địa có thể dùng cấm bảo chấn vỡ không trung, đó là bản lĩnh của bọn họ cũng như uy năng của cấm bảo, còn Diệp Húc cư nhiên lấy một đạo ấn pháp chấn vỡ hư không hoá thành hỗn độn, thật là nằm ngoài dự liệu của Yêu chủ!!