Đại Thế Tôn và Chư Thiên Phật tổ Phật đà Bồ tát nghe vậy đều nao nao. Bọn họ vốn cho rằng Diệp Húc đến là để khai chiến với Phật giới, dù sao ân oán giữa Diệp Húc và Phật giới rất nhiều. Đại Thế Tôn từng lệnh Từ Vân Phật tổ mang Thế Phật Kim Chung đến làm khó cường giả Cửu Thiên. Mà Diệp Húc từng ở trên Nguyên Thủy cổ lộ xúi giục đám người Quang Thọ Vương Phật tổ, lại từng vài lần giao phong với Đại Thế Tôn.
Từ Vân Phật Tổ cười lạnh một tiếng, nói: “Ngọc Hư, ngươi lại còn dám đến, chẳng lẽ không sợ Phật pháp vô biên sẽ trấn áp ngươi sao?”
“Từ Vân, không được vô lễ.”
Đại Thế Tôn giơ tay ngăn Từ Vân lại, cười nói: “Ngọc Hư Đế Quân, có thứ gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, chuyện mượn bảo này chớ nhắc lại nữa. Đế Quân còn phải tranh đoạt đế vị cùng Thiên Hậu và Đế Tuệ, hãy mau trở lại Thiên giới đi, tránh cho bị kẻ khác chiếm mất tiên cơ! Xin thứ cho lão tăng không tiễn.”
Diệp Húc cũng không đứng dậy mà cứ thế một mình đối mặt với phần đông Phật tổ Phật đà Bồ tát của Phật giới Tam Thập Tam Thiên, lại cười nói: “Thế tôn, hôm nay ta tới là phải mượn cho bằng được. Kỳ thật, ta nói mượn là còn nể mặt Thế Tôn, nếu ông không cho thì ta chỉ có thể cướp lấy.”
“Lớn mật!”
“Cuồng vọng!”
Các vị Phật đà Phật tổ ào ào giận dữ mắng mỏ. Diệp Húc cười lạnh một tiếng, sau lưng hiện lên Luân Hồi Thiên Môn, nói: “Phật giới các ngươi chú ý nhân quả báo ứng, loại chuyện lấy mạnh hiếp yếu này Đại Thế Tôn đã làm không ít! Ở trên Nguyên Thủy cổ lộ, các hạ và chư Phật ra tay với ta, nay ta đến để báo lại thôi! Đại Thế Tôn, ta không làm gì được ông, ông cũng không làm gì được ta. Nhưng nếu ta động thủ, chư Phật môn hạ của ông e là không sống sót nhiều đâu. Hôm nay ông cho ta mượn để kết một đoạn thiện duyên hay muốn Phật giới máu chảy thành sông đây?”
Sắc mặt Đại Thế Tôn trầm xuống, cười ha ha nói: “Đế Quân, ba tháng sau là trận chiến giữa ngươi và Thiên Hậu Đế Tuệ. Lúc này đắc tội Phật giới thì không sợ lúc ngươi chiến với hai người kia sẽ đưa tới lửa giận Phật môn sao?”
“Đại Thế Tôn biết trận chiến ba tháng sau?”
Sắc mặt Diệp Húc lại càng thêm lạnh lẽo, hắn nói: “Đế Tuệ quang minh lỗi lạc sẽ không tuyên dương việc này ra bốn phía, chắc là Thiên Hậu nương nương phái người thống báo Đại Thế Tôn?”
Đại Thế Tôn mỉm cười.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Ba tháng sau ở ngoài Cửu Thiên, Diệp mỗ đợi ngài, chỉ sợ Thế Tôn không đến thôi!”
Đại Thế Tôn lòng trầm xuống, biết lần này Diệp Húc quyết tâm lấy đi thứ gì đó từ Phật giới mình, lập tức trầm giọng hỏi: “Không biết Đế Quân muốn mượn thứ gì?”
“Mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi của Phật giới.” Diệp Húc đáp.
Đại Thế Tôn khóe mắt run lên. Mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi thì Phật giới có rất nhiều khối, tuy không bằng số mảnh vỡ Nguyên Thủy Thiên Vương gom nhưng cũng không phải là nhỏ. Các đời Phật Đế đều từ trong những mảnh vỡ đó lĩnh ngộ bí mật Luân Hồi. Thậm chí còn có một vị Phật Đế từ nó rèn ra loại chứng đạo chi bảo nghịch thiên là Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia, ý nghĩa cực kỳ phi phàm với Phật giới.
“Ngọc Hư đến mượn mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi chắc chắn là không trả, tương đương với vô duyên vô cớ cho không hắn…”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Đại Thế Tôn lập tức lệnh đám người Từ Vân Phật tổ mang mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi tới, cười nói: “Đế Quân, ngươi muốn mượn mảnh vỡ Luân Hồi cũng không phải là không thể. Nhưng nếu đưa trực tiếp cho ngươi thì mặt mũi Phật giới ta để đâu được nữa. Chư Phật Bồ tát, bày ra Luyện Ma đại trận!”
Các vị Phật đà Phật tổ Bồ tát vươn người đứng dậy, bảo liên làm tòa, tọa trấn hư không. Ai nấy đều tự thúc giục vu bảo của mình kết hợp lại làm thành một Bảo Liên đại trận. Khắp trời là Thần Binh, Đế Binh, các loại pháp khí của Phật môn.
Diệp Húc nhìn thì thấy trong Luyện Ma đại trận có từng bóng dáng đại Phật tràn ngập ra đủ loại hơi thở Đại Đế, rõ ràng là tất cả các vị Đại Đế Phật giới từ xưa tới nay!
Đây là chư Phật hợp lực triển khai đại trận, thúc giục Phật giới Tam Thập Tam Thiên đại thế dẫn tinh thần của từng vị Phật đế lạc ấn trong Phật giới ra, kết hợp với Phật giới đại đạo hiện ra hình dạng.
Từ xưa đến nay, Phật môn thêm Đại Thế Tôn nay nữa là có mười tám vị Phật Đế, trong đó có đủ các nhân vật chứng đạo. Nay Luyện Ma đại trận hóa hình các vị Phật Đế đó ra, có thể thấy được trình độ kinh khủng cỡ nào.
Diệp Húc thầm nghĩ: “Phật giới tuy có Tam Thập Tam Thiên, nhưng lãnh thổ không lớn hơn Cửu Thiên Thần giới ta. Cửu Thiên đại thế sợ là có uy lực tương xứng với Phật giới Tam Thập Tam Thiên đại thế.”
Đại Thế Tôn mang mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi tới, tự mình đứng dậy đặt vào trong Luyện Ma đại trận. Sau đó ông ta lập tức giương tay lên, Thế Phật Kim Chung coong coong vang lên, bay thẳng vào trong Luyện ma đại trận, làm cho uy lực tòa đại trận này tăng thêm vài phần.
“Đế Quân, hãy vào trận đi.” Đại Thế Tôn cười ha ha nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Diệp Húc hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong luyện ma đại trận. Hắn vừa vào thì Chư Thiên quần Phật Bồ tát đồng loạt quát to một tiếng Phật hiệu. Phật thủ giơ lên lôi đình chấn động, lôi hỏa phủ đầy trời đất, bao phủ cả Diệp Húc.
Đại trận lập tức ù ù vận chuyển, Phật âm vang lên khắp trời độ hóa tất cả ma đầu, luyện chết tất cả tà nịnh. Diệp Húc ngay lập tức cảm thấy áp lực vô biên kéo tới, từ mi tâm hắn ngọc thụ nguyên thần bay ra khỏi tử phủ, hàng tỉ đạo quang sáng lên tự thành thế giới, đẩy ra Phật quang Phật âm lôi đình.
Ngã phật từ bi!
Trong trận vô số đại đạo bắt đầu khởi động. Một vị Đại phật kim quang chói mắt sải bước ra, giơ bàn tay to che trời chụp xuống Diệp Húc. Bên trong Luân Hồi Thiên Môn đột nhiên truyền đến tiếng chấn động, một vị Thiên Đế đi xuống từ Thiên Môn, đúng là Thái Cực Đại Đế của Thái Cực Mông Ế Thiên, đại đạo hóa thân của Diệp Húc, hai tay giơ ra hóa thành một tấm Thái Cực đồ nghênh đón vị Phật Đế kia rồi cười nói: “Đạo huynh, đường đường Phật môn cũng đánh đánh giết giết, vô duyên vô cớ mất đi thân phận Phật gia.”
Thái Cực Đại Đế hóa thân này ngăn cản vị Phật Đế, lại có một vị Phật Đế khác xuất hiện, tay cầm Kim Cương Xử hung hăng nện xuống. Luân Hồi Thiên Môn lại chấn động một tiếng, Huyền Thiên Đại Đế đi xuống từ Thiên Môn, một đạo kim quang phóng lên từ đỉnh đầu hóa thành một tấm bảo tràng, tiến ra đón, cười nói: “Đạo huynh, ngươi qua đời đã lâu, cần gì phải tham dự trận chiến đương thời này?”
Từng vị Phật đế đi ra từ trong đại trận với hơi thở vô cùng hùng mạnh, có tất cả mười bảy vị. Phía trên Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc cũng có mười bảy vị Thiên Đế đi ra nghênh đón đối thủ, đỡ công phạt, làm cho Diệp Húc tiếp tục bước tiếp.
Đại trần cuồn cuộn, từng tòa Đế Binh Thần Binh đánh đến, chưa gần người Diệp Húc thì đã bị đánh bay đi, chẳng thể làm gì được hắn cả.
“Đế Quân đã cóQuân chi tư, đúng là làm cho người ta vừa kính vừa sợ.”
Giọng của Đại Thế Tôn đột nhiên truyền đến, chỉ thấy Thế Phật Kim Chung càng lúc càng lớn. Trên vách chuông, Chư Thiên Phật tổ Phật đà thậm chí hiện ra nhiều hư ảnh Đại Thế Tôn, tác động Phật giới Tam Thập Tam Thiên đại thế. Nhưng dải Phật giới đại đạo dài hẹp như rồng như mãng hiện ra, chen nhau gia trì tòa chứng đạo chi bảo này.
Thế Phật Kim Chung vang lên, mang theo Phật giới Tam Thập Tam Thiên đại đạo ầm ầm áp chế, Phật âm cuồn cuộn phạt tới Diệp Húc.
“Đại Thế Tôn, ông muốn đích thân ra tay sao?”
Mi tâm Diệp Húc mở ra, hắn đột nhiên há miệng gầm lên, rống ra hàng tỉ loại đạo âm, đầy trời đều là hà quang quay cuồng, đón nhận Phật âm của Thế Phật Kim Chung.
Uy lực của một tiếng gầm này không hề thua kém uy năng của chứng đạo chi bảo Thế Phật Kim Chung, chấn cho hư không đại trận bể nát hơn phân nửa. Luyện ma đại trận quay cuồng, b trong Phật quang đầy trời kia, một luồng uy năng khổng lồ vọt lên, dường như muốn phá vỡ đại trận.
Luồng uy năng này rung chuyển đại trận, thế nhưng làm cho Phật quang khôn cùng hiện ra một khuôn mặt cực lớn, đúng là mặt của Diệp Húc đang há mồm rống to.
Tiếng rống này nâng Thế Phật Kim Chung lên, khiến cho chiếc chuông vàng này không thể hạ xuống.
“Thần thông lấy thân chứng đạo quả nhiên danh bất hư truyền! Đường đường Đế Quân, thân thể rống một cái nhưng lại không thua chứng đạo chi bảo!”
Trong lòng Đại Thế Tôn chấn động, một Phật thủ nắm Liên Hoa bảo ấn thò vào trong trận, một chưởng vỗ lên Thế Phật Kim Chung. Lập tức chuông vang lớn lên áp chế tiếng rống của Diệp Húc.
“Luân Hồi Thiên Môn!”
Thần quang lóe lên trong mắt Diệp Húc, hư ảnh từng vị Thiên Đế, Diêm La Ma Đế hiện ra trong Thiên Môn, lại có ba nghìn Nhân Hoàng Đại Đế đồng thời rống to, lại ngăn cản được thế công của Thế Phật Kim Chung.
Đại Thế Tôn giận dữ, phi thân vào trong đại trận, một tay nắm lấy chuông vàng nhanh chóng bức tới Diệp Húc.
Ông ta lấy chuông làm linh, đại Phật rung chuông vàng một đường bay tới, chuông vang lên không dứt, chấn nát từng tôn Thiên Đế hóa thân của Diệp Húc thành bột mịn.
Thân thể ông ta vừa động là mười bảy vị Phật Đế Phật giới đồng loạt bay lên, vờn quanh Thế Phật Kim Chung, chuyển động không ngừng, hội tụ Phật giới đại thế gia trì Thế Phật Kim Chung, làm cho uy năng chiếc chuông này tăng lên mấy lần.
Cùng lúc đó, chư thiên Phật tổ Phật đà Bồ tát toàn lực thúc giục đại trận, đem đại đạo bản thân đưa vào trong đại trận, tất cả gia trì một mình Đại Thế Tôn, làm cho thực lực ông ta tăng vọt, uy năng của Thế Phật Kim Chung càng thêm dũng mãnh!
Diệp Húc lập tức cảm thấy áp lực khôn cùng ép đến. Đại Thế Tôn tự mình đến thúc giục Luyện ma đại trận, tập kết Phật giới Tam Thập Tam Thiên đại thế, một kích đánh xuống đủ để khiến Thiên Quân trọng thương.
“Thân chứng, bảo chứng, thần chứng, tam chứng hợp nhất!”
Mi tâm hắn mở ra, nguyên thần dung nhập tử phủ, Luân Hồi Thiên Môn bay tới dung nhập thân thể, tam chứng hợp làm một. Hắn đột ngột vung quyền đánh tới Thế Phật Kim Chung.
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc hoàn toàn vận dụng thực lực chân chính của mình từ khi trở về từ nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương, hoàn toàn phóng ra tu vi. Lấy thân chứng đạo, lấy thần chứng đạo, lấy bảo chứng đạo, tam chứng hợp một ứng chiến Đại Thế Tôn vị Thiên Quân mạnh nhất này.
Giờ phút này, Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư rung lên không ngớt, Thanh Tĩnh Thiên giới cũng không thể thanh tĩnh được nữa. Một đám mây hình nấm lớn từ từ bay lên, hàng tỉ loại đại đạo vỡ vụn phát ra từ mây hình nấm kia, tản ra vô tận ánh sáng.
Đại Thế Tôn tay chống chuông vàng lảo đảo lui ra sau. Chuông vàng sứt mẻ gần như bị hủy. Luyện ma đại trận cũng bị luồng uy năng bộc phát này chấn cho chia năm xẻ bảy. Từng vị Phật tổ Phật đà Bồ tát ngã ra bốn phương tám hướng, miệng hộc máu.
Các Phật vội ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Húc toàn thân rách rưới, cả người toàn vết thương, hiển nhiên cũng bị thương nặng, miệng hộc máu liên tục, suy yếu không chịu nổi.
Đại Thế Tôn cười ha ha, khẽ phất áo cà sa một cái. Chí bảo Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên là Khai Thiên Đại Phủ hiện ra trong tay, ông ta cười nói: “Không cần đợi ba tháng sau, hôm nay lão tăng sẽ trừ yêu hàng ma Đế Quân luôn.”
Gầm ——
Một tòa Long Hán Tiêu Môn đột nhiên xuất hiện, hàng tỉ thiên long dài đến tỉ dặm trào ra, bay lượn khắp Phật giới Tam Thập Tam Thiên.
Những con thiên long đó cắm đuôi vào hư không, móng vuốt bắt lấy hàng rào thời không Phật giới, giống như dùng sức là có thể xé tan Phật giới Tam Thập Tam Thiên thành từng mảnh.
“Đại Thế Tôn, nếu ông muốn Phật giới Tam Thập Tam Thiên chôn cùng ta thì cứ thử xem.”
Diệp Húc lau đi vệt máu ở khóe miệng, bước tới chỗ đám mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, vung tay áo cuốn hết lên, thu hồi Long Hán Tiêu Môn rồi vươn người bay đi, tiếng hắn từ xa truyền đến: “Thế Tôn, không cần tiễn đâu!”