Diệp Húc nghe vậy, sắc mặt không không tối sầm, không biết nói gì với Cực Lạc Lão Tổ, thầm nghĩ: “Thái bổ Thiên Hậu? Ngươi cũng thật là biết nghĩ, với bộ xương già của ngươi mà ở trước mặt Thiên Hậu nói điều đó, tuyệt đối ngay cả xương cốt cũng không còn nửa miếng!”
Phượng Yên Nhu nháy nháy mắt, rất lầ tò mò nhìn Ứng Tông Đạo. Ứng Tông Đạo nhìn vị nữ nhi của Yêu Chủ này, mặt già liền đỏ lên. Hắn dùng tên của Yêu chủ ở xung quanh làm nhiều chuyện xấu, hơn nữa còn là một Cực Lạc Tứ Tiên, trong lòng đối với Yêu chủ cảm thấy rất là hổ thẹn.
Diệp Húc nghịch chuyển mệnh luân, làm cho Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng cùng Hạng Tịch ba người khôi phục hình dáng cũ. Phượng Yên Nhu kinh ngạc nói: Nguyên lai là Ứng Tông chủ, ta nói làm sao có thể cùng ta cha một cái danh hiệu được. Ứng Tông chủ, cha ta cũng phi thăng thượng giới rồi, nếu là gặp được ngươi, khẳng định vui vẻ thật sự!
Ứng Tông Đạo ho khan liên tục, thầm nghĩ: Yêu chủ nếu là thật sự gặp được ta, không giết ta mới là lạ...
Không quá bao lâu, đám người Diệp Húc liền trở lại Ngọc Hư Cung. An bài xong xuôi mọi việc, đám người Cực Lạc Lão Tổ cùng Ứng Tông Đạo tự mình tìm Linh Sơn động phủ, ở lại tu luyện.
Ngọc Hư Thập Nhị Tổ bây giờ đã bị diệt trừ sạch sẽ, giờ phút này trong Ngọc Hư Cung chỉ còn lại một mình Thiên Hậu. Mà ngoại trừ Thiên Hậu ra, không còn người nào biết được bà ta đang ở trong tiểu nguyên giới nào trong Ngọc Hư Cung.
Ngọc Hư Cung được xây ở bên trong một gốc cây Thế Giới Hoa, Linh Sơn trong đó là một cánh hoa của Thế Giới Hoa. Đám người Ứng Tông Đạo đều chọn Linh Sơn vì thấy bên trong có rất nhiều ma khí, tiên khí, sát khí cùng hoa đào sát khí ở trong Linh Sơn cuồn cuộn tràn ra, diễn biến đủ loại dị tượng, muôn màu muôn vẻ.
“Thiên Hậu Nương Nương, đến tột cùng nàng đang ở nơi nào? Lão phu muốn cùng nàng nghiên cứu một chút vu đạo...”
Cực Lạc Lão Tổ vui tươi hớn hở đi dạo xung quanh, ở trong lòng đám người Ứng Tông Đạo thì lại thấy là một lão già không biết sống chết đang vội vàng đi đầu thai.
Thiên Hậu vẫn chưa hiện thân, đối với hành vi của Diệp Húc cũng không có bất cứ hành động nào. Diệp Húc cũng không biết trong lòng nữ nhân này đang nghĩ gì. Theo lý mà nói, hắn giết sạch Ngọc Hư Thập Nhị Tổ, Thiên Hậu hẳn là phải ra mặt, răn dạy mình vài câu, nhưng mà nữ nhân này ngay cả mặt mũi cũng không thấy xuất hiện, làm cho Diệp Húc thực không đoán ra ý nghĩ của ả.
“Thiên Hậu không hiện thân cũng tốt, khó có cơ hội thanh tịnh, ta nên suy nghĩ một chút, nên giải quyết hai vấn đề khó khăn không nhỏ này như thế nào?”
Bên trong Ngọc Hư Cung, Diệp Húc xuất ra ngọc lâu, thỉnh Ma Hoàng cùng Hạng Tịch hai người tiến vào bên trong ngọc lâu, quan sát đủ loại tâm pháp tối cao, học tập thêm các kiến thức cao cấp hơn để hoàn thiện tâm pháp của mình. Chính hắn phải buông lỏng tâm trạng, suy nghĩ làm sao để có thể vượt qua được hai khốn cảnh lớn của mình bây giờ.
Khốn cảnh mà hắn phải đối mặt bây giờ là làm như thế nào có thể bình an nhảy ra khỏi Đạo môn, hai là luyện thành vu bảo thuộc về mình. Vu bảo này phải hoàn toàn chứa tất cả tâm pháp của hắn, tương lai mới có khả năng làm chi bảo cho Đạo của mình được.
Hai vấn đề này khó khăn không nhỏ, nhảy ra khỏi Đạo môn mới là vấn đề đầu tiên phải đối mặt.
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, tinh tế suy nghĩ. Thoát khỏi Đạo môn, nhất định bản thân phải trải qua lễ rửa tội của Đạo.
Sau khi thoát khỏi Đạo môn, liền có thể tu luyện thiên địa đại đạo, nếu có thể thoát ra khỏi lần nữa, trải qua sự rửa tội tu vị, thân thể, Nguyên Thần, thần thức, sinh ra lột xác, đạt được một độ cao mới, thành tựu được Vu Tổ.
Nếu như không thể thoát ra được, chỉ có một con đường chết!
Những người khác tu luyện tới bước này thì đã có tích lũy vô cùng hùng hậu, nhiều người có thể một bước thoát ra được Đạo môn, mà Diệp Húc lại gặp khó khăn là bởi vì hắn tu luyện Bàn Vương Khai Thiên Kinh ẩn chứa thiên địa và vô số đại đạo, thật sự là vô cùng mạnh mẽ trong vô số các cấm pháp.
Hắn thoát ra được khỏi Đạo môn thì sẽ gặp phải Tam Thập Tam Thiên, Mười Tám Tầng Địa Ngục cùng Tam Thiên thế giới, Thiên Đạo, Lục Đạo nghiền ép, loại nghiền ép này là thiên địa qui tắc vô tình, là lễ rửa tội của Chư Thiên, nếu như mà hắn không thể vượt qua được thì chỉ có con đường chết!
“Diệp sư đệ, ta phải đi.” Thanh âm Ứng Tông Đạo đột nhiên truyền đến.
Diệp Húc trong lòng cả kinh, vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Ứng Tông Đạo đứng trước sơn môn Ngọc Hư Cung, ở xa xa hướng hắn vẫy tay.
“Sư huynh, ngươi đây là...” Diệp Húc có chút không nỡ, tuy rằng hắn biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng hắn vẫn hi vọng giữ lại Ứng Tông Đạo.
Ứng Tông Đạo mỉm cười thản nhiên nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn. Thiếu Bảo hôm nay công pháp mà ta và ngươi tu luyện đã hoàn toàn bất đồng, cùng ngươi ở chung một chỗ là tốt, đáng tiếc là đại đạo không hợp. Lần này ta đi là muốn theo đuổi đại đạo của mình.”
Diệp Húc trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “Sư huynh, bảo trọng.”
Ứng Tông Đạo phất phất tay, phiêu nhiên đi xa: “Diệp sư đệ, lúc trước ở thế giới Vu Hoanh thì có ta quan tâm ngươi, sau khi ta rời khỏi, ngươi phải tự chiếu cố chính mình, chiếu cố cho người khác.”
Diệp Húc yên lặng tiễn hắn rời đi. Hắn biết lần này từ biệt với Ứng Tông Đạo, sau này sẽ ít có cơ hội gặp lại.
Nhìn vị sư huynh phong hoa tuyệt đại rời đi càng lúc càng xa. Cuối cùng đã đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng với mình.
Con đường mà hắn muốn đi hiện nay đã không ai có thể giúp được. Đường tu đạo của hắn đã chú định là một con đường cô độc.
“Thiên hạ không có tiệc không tàn, con đường của chính mình, chung qui chỉ có thể một mình ta đi mà thôi...”
Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lộ ra một tia quyết liệt: “Bàn Vương Khai Thiên Kinh ẩn chứa thiên địa đại đạo thật quá cường hãn, nhưng mà thoát ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn, cũng không hoàn toàn là con đường chết! Luân Hồi Thiên Môn thuộc về thiên địa đại đạo, có thể nghiền nát được thiên địa đại đạo sao? Ta dùng bản lĩnh của mình làm ra chi bảo thuộc về Đạo của ta, Đạo của riêng ta, vĩnh viễn không thay đổi, làm cho thiên địa phải chấp nhận!”
Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên cất tiếng cười to, đủ loại lo lắng từ trước đến nay đều không cánh mà bay, chỉ còn lại tiếng cười vui sướng!
Ngọc lâu trên đỉnh đầu hắn từ từ bay lên, một mảnh Thái Thanh linh mạch bay ra. Luân Hồi Thiên Môn phía sau hiện lên, đem mảnh linh mạch từ từ cắn nuốt hóa thành tu vị. Chỉ thấy tất cả vũ trụ lớn nhỏ đồng loạt từ trong cửa bay ra, hàng ức vạn đạo ngân quang chen chúc chui vào trong cơ thể của Diệp Húc, một lần nữa tổ kiến lại cốt cách huyết mạch của hắn, xuất hiện ra từng đường hoa văn!
Tam Thập Tam Thiên, Mười Tám Tầng Địa Ngục cùng với Tam Thiên Thế Giới, tất cả đều dung nhập vào trong cơ thể hắn, hóa thành một bộ phận cuả thân thể!
Quán thông Thiên Hà Thiên Giới, mạch máu của hắn giống như là thân cây, Tất cả con sông lớn nhỏ trong Chư Thiên, Địa, Chư Thế giới hóa thành hang tỉ nhánh sông, cuồn cuộn không thôi.
Hai mươi bốn cột sống của hắn hóa thành hai mươi bốn chi tiết, mi tâm Tử Phủ hóa thành Thiên Đình, bốn mươi chín ngày đã thống lĩnh Chư Thiên, Lục Đạo Luân Hồi hóa thành đan điền, làm cho quanh thân hắn như có thiên địa cùng vận hành.
Diệp Húc chỉ cảm thấy quanh thân khí huyết tăng lên như vô hạn, bốc lên không ngớt, làm cho hắn lúc trước không thể tùy thời điều động pháp lực cùng chiến lực nay đã có thể sử dụng, lực lượng của Chư Thiên Chư Thế giới thậm chí có thể điều động Thiên Đạo cùng Lục Đạo, uy lực vô cùng to lớn!
Từng hạt nhỏ trong thân thể hắn dường như cũng có được không gian vô tận, giấu thiên địa và bản thân, rộng lớn mênh mông.
Phòng ngự của hắn thì càng thêm kinh người, cho dù Tổ Binh có đánh trực tiếp lên người của hắn, cũng không cách nào lay động mảy may!
Thực lực của hắn tăng lên so với trước không chỉ hơn gấp mười lần, hơn nữa theo tu vị của hắn tăng lên, thân thể càng thêm mạnh mẽ, không ngừng tăng lên sẽ có thể đạt tới thành tựu mà mọi người trước giờ chưa hề đạt đến!
Không chỉ như thế, thân thể của hắn so với ngọc lâu càng thêm hoàn thiện, ngọc lâu không thể chứa đựng được Tam Thiên Thế Giới, bốn mươi chín thiên đạo cùng Lục Đạo Luân Hồi, mà nay thân thể của hắn đã chứa đựng được tất cả!
“Ngọc lâu có thể khởi động thiên địa là vì có ngọc thụ, ta cũng có ngọc thụ, có thể dùng để khởi động nhục thể của ta!”
Diệp Húc tâm Niệm Vi động, mi tâm Tử Phủ mở rộng, Nguyên Thần ngọc thụ bay ra, hàng tỉ xúc tu vũ động, như cắm rễ vào thiên địa, dung nhập hư không, bên trong Luân Hồi Thiên Môn lại bay ra vô số đạo ngân quang, dung nhập vào bên trong ngọc thụ!
Kỳ thật khi vu sĩ tu luyện đến cảnh giới thiên địa Pháp Tướng, Nguyên Thần đã không còn cường đại như trước nữa, chỉ có Diệp Húc là không ngừng rèn luyện Nguyên Thần, khiến cho uy lực của Nguyên Thần tăng lên!
Hắn lấy phương pháp tu luyện thân thể để tu luyện Nguyên Thần, không chỉ là đem thân thể luyện thành một vũ khí lợi hại mà còn đem cả Nguyên thần cũng luyện thành một món vũ khí lợi hại như vậy!
Hắn muốn đi một con đường mà trước giờ chưa ai từng bước qua, lấy thân thể làm lầu, Nguyên Thần làm cây, cất chứa thiên địa, Lục Đạo làm chính, thiên đạo làm phụ, lấy thân chứng đạo, lấy thần chứng đạo, sáng tạo ra một con đường tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả!
Nguyên Thần của hắn ở phía trên ngọc thụ, từng đạo ngân quang chi chít hiện ra, tản mát ra uy lực mênh mông, tuy rằng không bằng ngọc thụ trong ngọc lâu, nhưng lại cực kì khả quan!
Nguyên Thần của hắn cũng giống như khi ở trong ngọc thụ, căn tu cắm vào hư không Thiên giới, từ đó rút ra linh khí nên liên tục lớn mạnh, làm cho tu vi hắn không ngừng tăng lên.
Có thể nói, cho dù Diệp Húc không tu luyện, tu vi hắn cũng sẽ tăng lên liên tục, sớm muộn gì cũng tự đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong, chỉ là tốc độ hơi chậm mà thôi.
Ngọc lâu, ngọc thụ hấp thụ thiên địa linh khí tự mình trưởng thành, mà Diệp Húc cũng lấy tu vi bản thân tẩm bổ nguyên thần, tự thân tu vi tế luyện thân thể, tuy rằng hiện tại không hùng mạnh như ngọc thụ ngọc lâu, nhưng chúng mạnh như vậy chủ yếu là do hấp thu nhiều đạo vận thần văn.
Nếu Diệp Húc tu thành đạo vận thần văn, thì thành tựu còn to lớn hơn cả ngọc lâu.
“Ta lấy đại đạo rèn luyện thân thể, nguyên thần, thiên địa đại đạo sau Luân Hồi Thiên Môn còn có thể nghiền nát thiên địa đại đạo sao?”
Diệp Húc thỏa thuê mãn nguyện. Nay hắn rốt cuộc bình an nhảy ra Luân Hồi Thiên Môn, lấy vu nhập đạo. Thứ khiếm khuyết là tu vi chưa đủ, chưa thể mở ra đạo môn nhảy ra bên ngoài.
Đạo môn mở ra, thiên địa đại đạo trong môn hóa thành đạo vận. Hắn hấp thu những đạo vận này làm cho nguyên thần thân thể trở nên càng thêm mạnh mẽ, là có thể nhảy ra khỏi đạo môn thành vu tổ.
Ứng Tông Đạo không hổ là Ứng Tông Đạo, trước khi đi để lại một câu khiến hắn hiểu ra, rốt cuộc làm hắn bước ra khỏi bóng ma ngọc lâu, đi ra con đường của mình.
Từ trước, tất cả tri thức kiến giải mà Diệp Húc có đều đến từ ngọc lâu, dù là Bàn Vương Khai Thiên Kinh cũng là tâm pháp sáng chế ra từ cảnh tượng Hồng Mông mở thiên địa được ghi lại trong ngọc lâu. Diệp Húc tu hành đến bây giờ, ngọc lâu và hắn trưởng thành đến nay, làm truyền đạo chi bảo, làm vu bảo hộ thể. Tác dụng của ngọc lâu với hắn mà nói thì rất to lớn, không gì sánh nổi.
Nhưng đến nay, Diệp Húc rốt cuộc không phải dựa vào ngọc lâu nữa mà có thể tự mình bước ra một bước kiên định nhất.
“Ứng sư huynh, nay huynh độ ta, có ngày ta tới độ huynh.”
Diệp Húc lẩm bẩm: “Chúng ta còn có ngày gặp lại…”