Mấy ngày sau, Diệp Húc luyện hóa toàn bộ cả bốn Thái Thanh linh mạch, còn tế luyện Hao Thiên Khuyển một phen, Di La Thiên Địa Tháp cũng được hắn tăng lên đến mười hai tầng. Cho dù là tu vi hay thực lực, hắn đều có bước tiến dài, cách Thánh Hoàng chi còn một bước nữa.
Nhưng Mười Tám Tầng Địa Ngục thì không cách nào hoàn toàn hình thành, muốn tái hiện cảnh tượng Địa Ngục viễn cổ thì gian nan cờ nào? E là cần lượng thông tin mà cả trăm Thái Thanh linh mạch cũng không đủ để khiến Mười Tám Tầng Địa Ngục viễn cổ thực hóa, hóa thành đạo văn đạo ngân.
Diệp Húc có thể tu luyện ra Tam Thập Tam Thiên chủ yếu là dựa vào môn tâm pháp Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, hoàn toàn hấp thu sở trường nên mới luyện ra loại công pháp này.
Nhưng dù vậy, Tam Thập Tam Thiên giới của hắn vẫn chưa hoàn chỉnh, còn cần lĩnh ngộ thiên địa đại đạo mới, ngưng tụ đạo văn đạo ngân mới để bù vào chỗ thiếu sót.
Mà Mười Tám Tầng Địa Ngục thì hắn chẳng có bất kỳ nền tảng nào, hoàn toàn do mình mò mẫm, đương nhiên sẽ khó hơn Tam Thập Tam Thiên giới trăm ngàn lần.
Hao Thiên Khuyển được hắn dùng Bàn Vương Khai Thiên Kinh tế luyện, đưa đủ loại đạo văn đạo ngân vào trong cơ thể, khiến thân thể nó ngưng kết, không ngừng thu nhỏ lại, chi còn dài đến trăm thước.
Tuy hình thể rút nhỏ vô số lần, nhưng thân thể nó đã hoàn toàn do đạo văn đạo ngân dựng thành. Kết hợp với huyết mạch lực của Hao Thiên Khuyển, thực lực con phá cẩu này gần như biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nay thực lực của nó đã đạt tới cấp bậc con ma long viễn cổ kia, có thể chống chọi với cự thú viễn cổ cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, hoành hành trong Thiên Phần này cũng không thành vấn đề.
Diệp Húc lấy phương thức luyện chế vu bảo giúp nó đúc luyện thân thể, gặp lúc nguy hiểm thì có thể tế nó lên hóa thành một con thú to lớn ăn hết bốn phương.
Nay ta cho dù không dùng Di La Thiên Địa Tháp thì cũng có thể tranh phong với mấy lão Thánh Hoàng Đặng gia lão tổ, Hạ gia lão tổ kia. Nếu sử dụng Di La Thiên Địa Tháp, dù đám lão Vu Hoàng đó có tế Tổ Binh lên, chi trong vòng vài chiêu cũng bị ta đánh gục! Diệp Húc thầm nghĩ.
Di La Thiên Địa Tháp được hắn đúc luyện lên mười hai tầng, uy lực lại tăng lên rất nhiều. Tòa bảo tháp này không hổ là hàng phỏng chế của Thiên Đế chứng đạo chi bảo, uy lực mạnh đúng là hiếm có, không có món thánh bảo nào có thể so sánh với nó.
Dù chi là thánh bảo bán thành phẩm, uy lực còn không bằng Tổ Binh, nhưng Thánh Hoàng hay thậm chí lão Thánh Hoàng cũng không thể phát huy được hết uy lực của Tổ Binh, mà Diệp Húc lại có thể phát huy hết uy năng của Di La Thiên Địa Tháp, uy lực còn trên cả Thánh Hoàng thúc giục Tổ Binh.
Diệp Húc đột nhiên nhớ tới một chuyện, trái tim đập thình thịch hẳn lên: Không biết ngọc lâu của mình có thể dùng phương thức luyện chế Di La Thiên Địa Tháp để tế luyện lại một lần nữa không?
Khi có cùng số tầng, uy lực của ngọc lâu còn hơn Di La Thiên Địa Tháp rất nhiều. Nếu có thể chú luyện ngọc lâu lại một lần nữa, thực lực của hắn sẽ tăng lên cờ nào?
Ngọc lâu của ta trước nay đều dựa vào linh khí chống đờ, dùng linh khí tấm bồ ngọc thụ trong ngọc lâu chứ không tăng lên số tầng. Mặc dù như vậy, uy năng của nó cũng đạt tới mức cấm bảo, không hề kém thánh bảo bình thường. Nếu ta lấy phương thức luyện chế vu bảo để luyện chế ngọc lâu, uy lực của nó ít nhất cũng không dưới Di La Thiên Địa Tháp, thậm chí còn vượt qua cả Di La Thiên Địa Tháp ấy chứ! Diệp Húc nghĩ đến đây lại cười khổ một tiếng.
Luyện chế một tòa Di La Thiên Địa Tháp đã khốn khó như thế, thêm một ngọc lâu với khẩu vị còn lớn hơn cả Di La Thiên Địa Tháp, áp lực cho hắn sẽ tăng lên gấp bội.
Nghèo quá đi thôi
Diệp Húc thở dài, ngay sau đó tình thần lại phấn chấn hẳn lên. Thiên Phần này đâu đâu cũng đầy của cải, nơi nào cũng là bảo địa bảo sơn chưa hề khai phá, chi cần không
chết là có thể vơ vét được một khoản lớn.
Hắn tích lũy càng ngày càng hùng hậu, nhưng nếu tu luyện tâm pháp Đế cấp, đạt tới Thánh Hoàng đủ mở ra đạo môn nhảy ra ngoài thì vẫn chưa đủ.
Ở trong Ngọc Hư Cung bó tay bó chân, làm sao có kỳ ngộ bậc này?
Khiếu Thiên, đằng trước kia ma khí ngất trời, hơn phân nửa là có cự thú ẩn núp!
Chúng ta đi xem xem.
Ánh mắt Diệp Húc đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy ma khí dày đặc phía trước, cười nói: Lần này ngươi xung phong trước nhá. Nếu không địch lại được, chủ công ta sẽ tới vây Ngụy cứu Triệu.
Hao Thiên Khuyển cực kỳ nhiệt tinh, cười ha ha nói: Chủ công, được ngài tế luyện một phen, nay ta cảm thấy cả người đầy khí lực khó có thể dùng hết! Lần này không cần ngài vây Ngụy cứu Triệu nữa, Đại Tôn vương có thể vật con cự thú phía trước ra ăn ngấu nghiến!
Diệp Húc gật đầu. Hao Thiên Khuyển lập tức nhảy ra ngoài khiêu chiến, dẫn con cự thú ẩn nấp trong vùng khi ho cò gáy này ra.
Một con Tỳ Hưu cự thú lao ra từ trong sào huyệt, cả giận nói: Con chó hoang ở đâu ra mà dám phóng uế trước cửa nhà ta?
Hao Thiên Khuyển đang định đáp thì thấy choáng váng, sau đó liền có hơn mười con Tỳ Hưu viễn cổ lao ra, ước chừng hơn mười con cự thú cấp Thánh Hoàng đỉnh phong bao nó vào giữa.
Các ngươi có biết lý lẽ không?
Hao Thiên Khuyển kêu rên, bị một ổ Tỳ Hưu vây công, đánh cho hoảng hốt bỏ chạy khắp nơi.
Diệp Húc nhân cơ hội lẻn vào ổ bọn Tỳ Hưu viễn cổ này, cướp sạch của cải của chúng. Đám Tỳ Hưu cảm ứng được cấm chế trong ổ bị người phá vờ, lập tức xoay người đánh tới. Hao Thiên Khuyển thì đuổi sát theo sau, chửi bậy không ngừng.
Hai con Tỳ Hưu ở lại tiếp tục đuổi giết phá cẩu. Những con Tỳ Hưu khác thì cùng chạy về sào huyệt. Sau một lúc lâu, trong sào huyệt truyền đến tiếng giao thủ dữ dội. Toàn bộ sào huyệt oành một tiếng nổ tung.
Đi mau! Đi mau!
Diệp Húc chật vật không chịu nổi phóng ra từ sào huyệt Tỳ Hưu, hạ xuống lưng Hao Thiên Khuyển. Một người một chó lao vội đi. Không lâu sau, hơn mười con Tỳ Hưu nối giận gào thét đuổi theo, ma khí tận trời. Chúng đuổi theo Diệp Húc và Hao Thiên Khuyển gần trăm triệu dặm rồi mới bỏ qua.
Làm tốt lắm Khiếu Thiên, chúng ta tiếp tục nào!
Diệp Húc hăng hái dào dạt. Một người một chó tìm kiếm sào huyệt cự thú xung quanh, không lâu sau đã cướp sạch ổ không biết bao nhiêu cụ thú, ác danh lan xa. Gần như tất cả cự thú đều lo sợ bất an, chẳng biết khi nào tên thiếu niên cười chó kia lại mò tới cửa, cướp sạch tiền tài của chúng nó. Thanh danh chúng ta vang quá, giờ làm ăn càng lúc càng khó.
Trên hoang nguyên trống vắng, một con chó đột nhiên xuất hiện, trên lưng chở một thiếu niên áo lam. Thiếu niên này lẩm bẩm: Nay cự thú vùng ngoại vi Thiên Phần đều đã biết tên tuổi chúng ta, rất là phòng bị, khó có thể đắc thủ. Chẳng lẽ chi có đi sâu vào trong Thiên Phần thì mới cướp đoạt được thêm nhiều của cải sao?
Một người một chó này đương nhiên là Diệp Húc và Hao Thiên Khuyển.
Trước đó không lâu, bọn họ đi cướp một con cự thú, ai dè bị nó ám toán.
Con cự thú này nhảy ra ứng chiến Hao Thiên Khuyển, lại âm thầm mai phục nhiều cự thú chủng tộc khác. Diệp Húc vừa đi vào thì bị đám cự thú đó vây công.
Những con cự thú đó đều là khổ chủ bị Diệp Húc cướp sạch sẽ, đặc biệt đến để báo thù, tạo thành luyện ma đại trận. Nếu không phải hắn thần thông quảng đại, đúng lúc lấy Di La Thiên Địa Tháp ra bảo vệ toàn thân, lại dùng Hư Vô ấn và Vô Cực ấn bỏ chạy, chi sợ đã bị đám cự thú đó dùng luyện ma đại trận luyện hóa rồi.
Nhưng lượng của cải trên người Diệp Húc nếu nói ra cũng đủ hù chết người. Thái Thanh linh mạch thì hắn đã có hơn sáu mươi cành, gần như có thể sánh với một thánh địa. Các loại thần kim thần liệu thì chồng chất như những đỉnh núi trong ngọc lâu. Tiên linh mạch cấp thấp hơn thì nhiều không đếm xuể.
Di La Thiên Địa Tháp cũng đã được luyện đến tầng mười sáu, chi cần một tầng nữa sẽ là thánh bảo hoàn chỉnh.
Mà Mười Tám Tầng Địa Ngục của Diệp Húc cũng bắt đầu ngưng tụ thành thực chất,
đủ loại minh ngộ xông ra, tùy thời có thể lĩnh ngộ ra mười tám loại ấn pháp Đế cấp.
Lĩnh ngộ đại đạo của Mười Tám Tầng Địa Ngục, từ đó hình thành ấn pháp Đế cấp, không hề thua kém Tam Thập Tam Thiên ấn chút nào, có thể nói là vu pháp tuyệt đỉnh.
Chi có tên yêu nghiệt tuyệt thế khai sáng ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh như hắn mới có thể từ Thái Thanh linh mạch của Địa Ngục lĩnh ngộ ra thiên địa đại đạo của Địa Ngục, từ đó ngộ ra loại ấn pháp này. Nếu là cường giả khác, cho dù là Vu Tổ Thần Vương, vì tâm pháp tu luyện khác biệt, đạo lý khác nhau, cũng đừng hòng có được thiên địa đại đạo của Đại Ngục từ trong linh mạch Địa Ngục.
Nhưng vô luận là Mười Tám Tầng Địa Ngục hay Tam Thập Tam Thiên đều chưa hoàn chinh. Hắn còn cần tích lũy một thời gian dài, mới có thể hoàn thiện chư thiên chư địa viễn cổ này.
Chủ công, đằng trước có một cổng lớn kìa!
Tiếng của Hao Thiên Khuyển làm Diệp Húc đột nhiên bừng tỉnh. Hắn ngấng đầu nhìn thì thấy đằng xa mây mù một màu trắng như tuyết, trong mây mù trắng xóa có một chiếc cổng đứng vững trong trời đất trống vắng này, như ẩn như hiện.
Cổng này cực kỳ cao lớn, dựng trong trời đất, cực kỳ đồ sộ. Làm cho người ta nhìn từ xa đến trông như trước cổng sau cổng là hai thời không hoàn toàn khác nhau.
"Quỷ Môn Quan..."
Diệp Húc ngưng mắt nhìn tới cổng lớn kia, lập tức thấy ba chữ màu đỏ máu đột nhiên hiện ra, lơ lửng trên cổng này. Cánh cổng này bóp méo thời không, hàng ti ti dặm thố địa đi đến trước công đều bị thu nhỏ lại thành một con đường thông đến nơi không ai biết.
Cánh cổng sứt mẻ này làm cho hắn chấn động, giống như có thể so với lúc khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng Nam Thiên Môn.
Phía sau Nam Thiên Môn chính là chư thiên.
Mà sau Quỷ Môn Quan chính là chư địa, là âm tào địa phủ.
Thì ra một thời gian dài như vậy ta vẫn chưa hoàn toàn bước vào Địa Ngục, chi lượn vòng trước Quỷ Môn Quan Diệp Húc khiếp sợ vạn phần. Hắn và Hao Thiên Khuyển du đãng mấy ngày nay, đi không biết bao nhiêu ti dặm mà vẫn chi chuyện động trước cánh cồng này. Nếu không đi đến gần thì chẳng hề biết thế gian còn có nơi kỳ diệu cờ này.
Hắn lập tức thúc giục Hao Thiên Khuyển đi đến Quỷ Môn Quan, lại cảm thấy bản thân cũng bị luồng năng lượng kỳ lạ vặn vẹo, gần như bị ép nhỏ lại.
Diệp Húc tế Di La Thiên Địa Tháp lên, thúc giục uy lực của bảo tháp bảo vệ hắn và Hao Thiên Khuyển. Qua hồi lâu, hắn mới đi đến trước cổng này.
Ở trước Quỷ Môn Quan cũng không phải chi có mình hắn, còn có những luồng hơi thở hùng mạnh rung chuyển. Diệp Húc cả kinh, chi thấy ở nơi đây có hơn mười người khoanh chân ngồi. Một đám đều tiều tụy, đầu tóc rối bù, nhưng tu vi lại cực kỳ mạnh mẽ, rõ ràng là Vu Tổ lưu!
Những Vu Tổ đó đã ngồi ở đây không biết bao lâu, thế cho nên râu mày dài đến mấy thước, khẽ bay.
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm phía trước, dường như nơi đó có thứ gì đó tuyệt vời vô cùng hấp dẫn bọn họ.
Diệp Húc thuận mắt nhìn theo thì thấy trước Quỷ Môn Quan có một bóng người như có như không đang đứng chắp tay, ngửa đầu nhìn lên tòa hùng quan ngăn cách thiên nhân này, dường như đang thương tiếc cho một thế giới đã mất.
Nguyên Thủy Thiên Vương! Diệp Húc chấn động trong lòng, khẽ hô.