Những đệ tử Diệp gia ồn ào, thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.
“Diệp Húc không phải võ công bị phế sao? Như thế nào mà tổng quản còn muốn hắn ra tay?”
“Đây không phải rõ ràng là muốn hắn đi chịu chết sao?”
“Ta nghe nói Diệp Ly tổng quản coi trọng nha hoàn của hắn, Diệp Húc không đáp ứng, bởi vì sự kiện này đắc tội tổng quản, cho nên mới cố ý gây khó dễ cho hắn!”
“Đáng thương, không có hậu trường ỏ Diệp gia chúng ta, không ai làm chỗ dựa, Diệp Ly tổng quản muốn làm gì hắn thì làm! Vừa rồi Diệp Chiếu không phải bị tổng quản lừa sao?”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, Diệp Ly vuốt chòm râu, cười ha hả nói: “Thất gia, ngươi là kỳ tài ngút trời của Diệp gia ta, còn không tiến lên ra tay, cho chúng ta kiến thức bản lĩnh của thiên tài?”
Diệp Bân, Diệp Phong đám người ôm bả vai, một bộ dạng xem kịch vui.
Diệp Tân the thé kêu lên: “Tiện nô, ngươi không phải sợ chứ? Nếu sợ, quỳ xuống cầu ta, ta sẽ giúp ngươi ra tay đối phó con Rống này!”
“Lão thất, sợ chết cứ việc nói thẳng, đừng vì mặt mũi mà làm mất đi tính mệnh!” Diệp Kiên cười âm âm nói.
Diệp Húc sắc mặt âm trầm như nước, run run dây cương, điều khiển Sài Can Giao đi vào giữa sân.
Diệp Ly vẫn dùng khí thế ngăn chăn con Rống kia, đợi khi Diệp Húc đi vào trong, không đợi hắn xuống ngựa, đột nhiên thu khí thế!
Con Rống kia chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, gắt gao nhìn thẳng vào Diệp Húc. Hai mắt nó trở nên đỏ thẫm như máu, đột nhiên nhảy dựng lên, đánh thẳng tới hắn. Rống còn chưa lao tới người Diệp Húc đã đột nhiên hút khí, biến thành một khối cầu, da lông bùng khởi, miệng há to rống lên!
Diệp Húc ngồi ngay ngắn trên lưng Sài Can Giao, đợi con Rống này nhảy tới trước mặt, lúc này mới hít vào một hơi.
Rống!!!
Diệp gia tuyệt học, Bát Nhã Sư Tử Hống!
Hai cỗ thanh âm ba động vang lên, Diệp Húc không chút sứt mẻ, chích Rống kia mở lớn hai mắt, cái bụng càng lúc càng lớn, giống như một quả bóng cao su bị thổi căng lên vậy. Cuối cùng khi bành trướng tới cực hạn, ầm một tiếng nổ tung, máu thịt văng khắp nơi!
Một chích yêu thú bậc năm, không ngờ bị một rống của hắn đánh chết!
Mọi người ở đây đều ngây người, đám người Diệp Bân Diệp Kiên đều biết Diệp Húc khôi phục vài phần tu vi. Nhưng mà nghĩ hắn đối phó yêu thú bậc năm chỉ sợ có chút cố sức.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới, Diệp Húc không ngờ căn bản không thèm động thủ, mà là rống to một tiếng liền chấn chết một con yêu thú ngũ giai!
Diệp Húc ra tay làm cho người ta rung động vô cùng!
Diệp Bân đám người chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý và sợ hãi khó hiểu. Bốn năm ngày trước, Diệp Húc gần như chỉ có thể đối phó được với Diệp Kiên, nhưng hiện tại không ngờ hắn đã thoải mái rống chết một yêu thú ngũ giai, khiến cho người ta không thể thấy rõ sâu cạn của hắn!
Loại tiến cảnh này, quả thực là quá khủng bố!
Diệp Húc phóng ngựa trở lại đám người, liếc mắt nhìn Diệp Ly, như cười như không nói: “Chỉ là một con súc sinh lông dài, không ngờ cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta, không biết sống chết!”
Diệp Ly sắc mặt xanh mét, người sáng suốt vừa nghe là biết súc sinh lông dài trong miệng của Diệp Húc chính là chỉ lão, đôi mắt hẹp dài của lão híp lại âm trầm nói: “Ngươi dám mắng ta là súc sinh?”
Diệp Húc thản nhiên cười: “Tổng quản hiểu nhầm rồi, ta nói là con lão thỏ chết tiệt kia.”
Vài đệ tử Diệp gia không kìm nổi cười khúc khích mấy cái, một thiếu niên nhỏ giọng nói: “Lão thỏ chết tiệt…”
Diệp Ly sắc mặt càng xanh, nhưng không có cách nào khác, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mát lạnh.
Không ai hiểu biết về thực lực của Diệp Húc hơn lão, dù sao lão cũng âm thầm nhìn trận chiến ven sông Thanh Thủy. Diệp Húc đột nhiên đột phá Thương Minh Luyện Thể quyết ngũ trọng, đã đánh chết Phương Đồng!
Nhưng hiện giờ Diệp Húc tu vi còn thâm hậu hơn mấy lần so với ở bên sông Thanh Thủy. Thực lực của hắn đã đạt tới lục trọng đỉnh, thậm chí có thể so với thất trọng!
“Giết hắn, nhất định phải giết hắn!”
Diệp Ly cưỡng chế sát khí trong lòng, khi ở thiên đàn tế tổ, phủ chủ Diệp Tư Đạo dường như phát hiện ra thương thế của Diệp Húc đã khỏi hắn. Nếu lúc này mà ra tay, trước mắt hơn hai mươi đệ tử Diệp gia, tất cả mọi người đều biết Diệp Húc chết ở trong tay hắn.
Tuy nói Diệp Húc đã thất sủng, nhưng Diệp Ly cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Nếu là Diệp Tư Đạo động nộ, ngay cả tổng quản nội phủ Diệp Tư Mẫn cũng không bảo vệ được hắn!
“Tiểu tử, trước cho ngươi đắc ý trong chốc lát, rồi có lúc ngươi sẽ phải khóc!”
Diệp Ly sắc mặt âm trầm, phóng ngựa dẫn đầu đi trước, trong lòng hung tợn nói: “Chỉ sợ ngươi còn không biết, lần này dẫn dắt đệ tử Phương gia là Phương Hòa, là nô bộ của Phương Chung Sơn, võ đạo tiên thiên cao thủ! Ngươi giết Phương Đồng, Phương Chung Sơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Bách Man Sơn chính là nơi chôn cốt ngươi!”
Những đệ tử Diệp gia nhìn Diệp Húc, trong lòng tràn đầy kính sợ, loại kính sợ này không phải là kính sợ cường giả võ đạo. Mà là khâm phục hắn có thể té ngã còn đứng lên được!
Trở thành cường giả võ đạo chỉ là tư chất trời cho cao hơn người khác mà thôi. Nhưng thé ngã mà lại đứng lên, chính là tâm tính cường đại!
Đại đa số người gặp phải chuyện như của Diệp Húc, thường thường sẽ không gượng dậy nổi, suy sụp tinh thần cả đời, mà Diệp Húc lại có thể đứng lên được, còn xuất sắc hơn so với trước!
Điểm này, ngay cả Diệp Phong Diệp Bân cũng không thể không tâm phục khẩu phục. Nếu đổi là bọn họ, tuyệt không làm tốt được như Diệp Húc, hơn nữa còn kém hơn!
Tuy nhiên, đúng là vì nguyên nhân này, bọn họ càng thêm kiên định ý niệm muốn giết Diệp Húc.
“Không giết hắn, chúng ta đừng mơ có thể ngẩng đầu lên ở Diệp phủ này! Cho dù chúng ta trở thành vu sĩ, cũng thấp hơn hắn một cái đầu!”
Sau khi trải qua chuyện này, Diệp Ly lại gặp được yêu thú, không hề để cho Diệp Húc ra tay nữa. Lão cũng biết, bình thường yêu thú căn bản không thể làm khó Diệp Húc được, chỉ làm gia tăng lên uy thế của hắn, khiến cho bản thân khó chịu.
Bất tri bất giác, mọi người đi tới sâu bên trong Bách Man Sơn. Hơn hai mươi danh Diệp gia kỵ sĩ chạy tới đỉnh một ngọn núi, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nham thạch phía dưới chân núi đen xì, giống như bị đốt trọi vậy. Đỉnh núi không có một gốc cây cọng cỏ, dòng Thanh Thủy dưới chân núi chậm rãi chảy xuôi.
Một thiếu niên kinh hô: “Nơi này chính là Ô đầu lĩnh, truyền thuyết Huyết Bức lão quái chính là giao thủ với người ở nơi này. Triển khai Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, làm ngọn núi là cháy sạch thùi lùi, không còn một ngọn cỏ, thậm chí ngay cả yêu thú cũng không dám đặt chân tới đây!”
Diệp Ly liếc nhìn Diệp Húc, trong mắt tinh quang chợt lóe, trong lòng không khỏi nóng bỏng đứng lên: “Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ ngay tại trên người tiểu tử này, đợi khi Phương Hòa giết hắn, ta giết Phương Hòa. Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ sẽ là của ta, thần không biết quỷ không hay…”
Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ đốt trọi một ngọn núi, có thể thấy được uy lực của nó to lớn ra sao. Mặc dù là một toái phiến nhưng còn lợi hại hơn xa vu bảo bình thường.
Tuy nhiên Diệp Ly không biết, mảnh toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ đã bị bạch ngọc lâu trong đan điền Diệp Húc hấp thụ không còn tồn tại nữa.
Vài đệ tử Diệp gia châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận nói: “Nghe nói phía trước Ô Đầu Lĩnh, chính là Hắc Hộc Lĩnh đại danh đỉnh đỉnh, nơi đó là nơi yêu thú tụ tập!”
“Ta còn nghe nói, Hắc Hộc Lĩnh yêu thú rất nhiều, tụ tập thành đàn, là nơi hiểm địa nổi danh lừng lẫy, thậm chí thập giai yêu thú cũng có không ít!”
“Nghe nói nơi đó không chỉ có thập giai yêu thú, thậm chí còn có yêu tinh, yêu quái!”
Lấy thực lực của đệ tử Diệp gia, gặp được yêu thú bát gia, cửu giai có thể miễn cưỡng ứng phó. Nhưng gặp được một yêu thú thập giai, chỉ có một đường chết!
Thực lực của yêu thú thập giai, có thể so với cường giả võ đạo tiên thiên, tùy tiện một kích liền có mấy ngàn cân lực lượng. Cho dù là tê giác hay trâu rừng bị chụp một cái cũng chết!
Diệp Ly cười lạnh nói: “Các ngươi đừng sợ, yêu tinh yêu quái nơi đó, đã sớm bị tam đại thế gia vu sĩ đuổi đi! Tối nay, chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở Ô Đầu Lĩnh. Ngày mai chư vị thiếu gia có thể tự do hành động, săn bắt yêu thú!”
Mọi người thoáng yên tâm, lúc này đóng quân trên đỉnh núi, hạ liều trại, đốt lửa trại.
Một đêm bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, đệ tử Diệp gia xoay người lên người, phóng ngựa rong ruổi, lao xuống Ô Đầu Lĩnh, vó ngựa tung bay, kết bạn mà đi.
Lễ săn thú trọng tại lịch lãm, tuy nhiên Bách Man Sơn nguy hiểm rất nhiều, đại đa số mọi người vẫn lựa chọn kết bạn đồng hành, cùng huynh đệ giao hảo săn bắt yêu thú, chia đều thu hoạch.
Hắc Hộc Lĩnh so với địa phương khác còn nguy hiểm hơn, bởi vậy cực ít có người mạo hiểm đi vào Hắc Hộc Lĩnh mạo hiểm, mà là đi tới dãy núi khác.
“Tiểu mã nô, muốn đi cùng chúng ta không?” Diệp Tân cưỡi một con ngựa trắng, ngạo nghễ cười với Diệp Húc.
Diệp Húc xoay người cưỡi Can Sài Giao, bất động thanh sắc mỉm cười nói: “Ta tính toán đi Hắc Hộc Lĩnh, nếu ngươi có lá gan, có thể theo kịp!” Dứt lời, phóng ngựa chạy như bay đi.
Diệp Tân sắc mặt khẽ biến, có tâm đuổi theo, nhưng lại không có đảm lượng này. Hắn chỉ đem Thương Minh Luyện Thể quyết tới tứ trọng, tuy tiện xâm nhập Hắc Hộc Lĩnh chính là chịu chết.
Diệp Bân và Diệp Phong liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía Diệp Ly cười nói: “Tổng quản đại nhân, huynh đệ hai người chúng ta cũng tính đi Hắc Hộc Lĩnh mạo hiểm, không biết tổng quản có thể nển mặt theo giúp huynh đệ chúng ta không?”
Diệp Ly trong lòng hiểu rõ, biết hai người bọn họ đã động sát khí với Diệp Húc. Trong lòng hắn còn muốn Diệp Húc chết nhiều hơn cả hai người Diệp Bân, lúc này cười nói: “Hai vị thiếu gia yên tâm, có lão nô ở đây, mặc dù gặp được yêu thú thập giai, cũng đừng mơ tưởng lấy một cọng lông trên người hai vị thiếu gia!”
Diệp Kiên Diệp Tân hai người nghe xong nóng lòng muốn thử, kêu lên: “Nhị ca, lục ca, mang chúng ta đi với!”
Diệp Bân có chút chần chừ, hắn đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết luyện tới bát trọng đỉnh. Diệp Phong cũng tu luyện tới thứ bảy trọng, ở Hắc Hộc Lĩnh cũng thừa lực tự bảo vệ mình. Nhưng Diệp Kiên Diệp Tâm hai người tu vi lại thấp hơn rất nhiều, không có năng lực bảo vệ mình, mang theo bọn họ chỉ là trói buộc.
Diệp Ly cười ngạo nghễ nói: “Nhị gia lục gia yên tâm, có lão nô ở đây, cửu gia và thập tam gia tuyệt đối sẽ không có bất luận thương tổn gì!”
Hai người vui mừng dị thường, Diệp Tân nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ly, đợi đuổi theo tiện nô kia, trực tiếp giết hắn, diệt trừ mầm tai họa này!”
Diệp Phong rung đùi đắc ý thở dài nói: “Tiện nô kia không chết, lòng ta bất an!”
Diệp Ly vốn đang lo lắng giết chết Diệp Húc sẽ bị gia tộc trừng phát, nhưng nghe thấy thái độ của đám người Diệp Phong, lập tức yên lòng: “Phụ thân của bốn người này, đều là nhân vật có thực quyền trong Diệp phủ, có bọn họ làm chỗ dựa, mặc dù xử lý tiểu tử kia, phủ chủ cũng không có thể làm khó ta!”
“Cũng tốt!” Diệp Ly quả quyết nói: “Chúng ta lập tức đuổi theo, giết tiểu tử kia, miễn cho đêm dài lắm mộng!”