Tu vi Hạ Đông Dương cũng chẳng cao minh là bao, còn kém xa Tu Đề Minh Tôn, cũng không sánh được với Bảo Hiền Minh Tôn và Diệp Húc. Sở dĩ y có thể cùng Bảo Hiền Minh Tôn chống lại chủ yếu dựa vào sự ảo diệu của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. Bằng không giao thủ cùng Bảo Hiền Minh Tôn, y sẽ không bị Bảo Hiền đoạt mất cửu đỉnh mà y tân tân khổ khổ mới luyện ra được chỉ trong vòng hai chiêu, thậm chí cả Thuần Dương linh mạch bậc chín cũng bị cướp đi nốt.
Không thể không nói, Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn quả thật ảo diệu vô cùng. Hạ Đông Dương dựa vào môn vu pháp này ngang tài ngang sức với Tu Đề Minh Tôn, thậm chí ép cho Bảo Hiền Minh Tôn rơi xuống hạ phong. Nhưng y lại đụng tới người cũng tinh thông môn vu pháp này là Diệp Húc thì chỉ có thể kinh ngạc, ngay cả một chiêu cũng không dám đỡ, thậm chí nửa chiêu cũng không có là đã bị Diệp Húc bắt giữ.
Y vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Húc đã che khuất nửa bầu trời, ánh mắt như cười như không nhìn y, giống như y là một con kiến trong lòng bàn tay hắn.
Một cơn giận dữ nổi lên trong lòng Hạ Đông Dương, y quát lớn liên tục khiến cho từng đạo Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đánh tới U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn của Diệp Húc, định phá vỡ đạo phong ấn này để thoát khốn mà ra.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi cho ngươi là Thánh chủ thì có thể dùng một bàn tay bóp chết ta? Ta đã thu thành thân thể bất diệt nguyên thần bất diệt, mà còn kế thừa truyền thừa của Thủy tổ Thánh Hoàng, ai cũng đừng hòng làm gì được ta.”
Đột nhiên, năm chiếc trụ màu đỏ như thịt chống đỡ phiến trời đất Minh Nguyệt này sụp đổ xuống, lập tức đè sập lên Hạ Đông Dương. Hạ Đông Dương thậm chí còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Húc trực tiếp bóp chết.
Thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng của y đều nổ tung, thậm chí cả chân linh bất diệt cũng bị ép cho dập nát, chết đến không thể chết nữa.
Y vẫn cho mình là cao thủ tuyệt đỉnh có thể sánh với Nhân Hoàng, nhưng ở trước mặt vị bá chủ cấp Nhân Hoàng là Diệp Húc này, y lại chẳng là cái gì cả, trực tiếp bị nghiền nát. Nào là kiêu ngạo, nào là niềm tin, nào là huyết mạch của Thủy Tổ Thánh Hoàng đều biến thành hư ảo.
Oành!
Bầu trời đột nhiên sáng bừng hẳn lên, những luồng uy năng cấm bảo thoáng chốc bao phủ cả mấy nghìn dặm. Phía dưới thâm cốc, một chiếc thần lò vô cùng khổng lồ từ từ dâng lên, nó giam cầm hư không, phong ấn toàn bộ hư không lại, ngay cả ba vị Đại minh tôn như Già La Tu Đề và Bảo Hiền, ba vị cường giả cấp Nhân Hoàng cũng đều bị giam cầm. Con phá cẩu Hao Thiên Khuyển này cũng bị định giữa không trung, không thể động đậy.
Thái Dương Thần Lô.
Đông Hoàng Phủ Tung cuối cùng cũng ra tay.
Chiếc Thái Dương Thần Lô này không lớn, chỉ tầm một dặm, nhưng nó vừa xuất hiện khuếch trương hơi thở cấm bảo ra ngoài, ngay lập tức vạn dặm, trấn áp vạt vật phải thần phục.
Trong Thần lô, vô tận Thái Dương chân hỏa hừng hực bốc cháy, hóa thành một vầng mặt trời chói chang, đốt cháy tất cả, thiêu sụp hư không.
Nhân Hoàng đỉnh phong tế cấm bảo lên, uy năng nó phát ra có thể nói là khủng bố. Khu thâm cốc này giống như rơi vào kiếp nạn thế giới hủy diệt, đám cao thủ đi theo Hạ Đông Dương đến toàn thân bốc lên liệt hỏa, trong chớp mắt cháy thành tro bụi.
Diệp Húc trở tay không kịp, cũng bị trấn áp, bị chiếc Thần lô này trực tiếp hút vào trong.
Cùng lúc đó, Đông Hoàng Kỳ cuối cùng cũng ra tay, thân hình khẽ động liền có vô số Tam Túc Kim Ô kêu vang, ùn ùn kéo đến đám người Già La Minh Tôn, định thừa dịp bọn họ bị Thái Dương Thần Lô định trụ này sẽ đem ba người một chó đánh gục hết.
“Diệp Thiếu Bảo gì chứ, thiên gì chứ, ở trong tay lão tổ ta còn chẳng phải không chịu nổi một kích?”
Đông Hoàng Phủ Tung cười ha ha, rất hả lòng hả dạ: “Cái gọi là trời há lại có thể đánh đồng cùng lão tổ ta? Lão tổ ta chỉ cần nắn một cái là có thể luyện hóa ngươi rồi!”
Lão đang định thúc giục Thái Dương Thần Lô thì bỗng cảm thấy uy năng của Thái Dương Thần Lô nhanh chóng suy giảm. Món cẩm bảo này được Thái Dương Thần Cung đưa vào trong mặt trời luyện hơn mười vạn năm, hấp thu Thái Dương tinh khí nên có uy lực vô hạn, cho dù là Nhân Hoàng Thánh chủ thì nó cũng có thể luyện hóa thành tro chỉ trong chớp mắt.
Nhưng giờ phút này, trong Thái Dương Thần Lô như có thêm một con quái vật với sức ăn uống kinh người, chẳng những không bị Thái Dương Thần Lô luyện hóa mà ngược lại không ngừng cắn nuốt uy năng của Thần lô.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn dám chống đối lại lão tổ ta ư? Ta thừa nhận, ngươi dùng một chiêu giết chết Hạ Đông Dương, thực lực ngoài dự liệu của lão tổ ta, nhưng lúc này lão tổ đã tế cấm bảo của Thái Dương Thần Cung lên, ngươi chỉ còn một con đường chết, cần gì phải phản kháng lại ta? Hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi, như vậy còn đỡ bị dày vò!”
Đông Hoàng Phủ Tung thúc giục uy năng của Thái Dương Thần Lô, cười to với vẻ mặt thật dữ tợn: “Lão tổ ta tu vi đã đạt tới Nhân Hoàng đỉnh phong, nay lại có cấm bảo trong tay, ta không tin là ta không luyện chết được ngươi.”
Đỉnh đầu lão tinh khí như thủy triều ầm ầm cuộn sóng, từng đợt từng đợt tuôn vào trong Thái Dương Thần Lô, thúc giục uy năng của nó.
Lúc này Đông Hoàng Phủ Tung đã đem toàn lực ra để thúc giục cấm bảo, uy năng thật dũng mãnh. Chỉ thấy mặt trời trong Thái Dương Thần Lô càng lúc càng lớn, hỏa thế càng ngày càng mạnh, thậm chí hóa thành một lò lửa thuần xanh, ngay cả nhân hoàng chi bảo cũng có thể dễ dàng luyện hóa thành tro bụi.
Uy năng của Thái Dương Thần Lô càng ngày càng mạnh, Đông Hoàng Kỳ tự thấy cho dù là mình bị nhốt vào trong Thần lô thì cũng sẽ hóa thành tro tàn chỉ trong khoảnh khắc, liệu thấy hạng người mới xuất hiện như Diệp Húc chắc chắn không thể chống đỡ, sẽ chết chỉ trong chớp mắt.
Có điều là, dù lão toàn lực thúc giục món cấm bảo này thì Diệp Húc ở bên trong cũng không hề bị luyện hóa, mà lại càng thêm điên cuồng hấp thu uy năng của Thái Dương Thần Lô, không ngừng cắn nuốt đi năng lượng của chiếc Thần lô này, làm cho tu vi của Đông Hoàng Phủ Tung và uy năng của thần lô không ngừng giảm đi.
“Tiểu tử này rốt cuộc là con quái vật nào vậy?”
Đông Hoàng Phủ Tung với bộ mặt dữ tợn quát to liên tục, thiên địa pháp tướng đột nhiên xuất hiện, chính là một con Tam Túc Kim Ô vạn trượng, nó thu đôi cánh lại liền hóa thành một vị hoàng đế mặc hoàng bào, tai đeo song long, một con hỏa long làm đai lưng cuốn lấy quanh eo.
Chân y giẫm lên hỏa vân, đỉnh đầu treo một đạo Nhân Hoàng cấm pháp, há miệng phun ra vô số con Tam Túc Kim Ô, bay múa đầy trời, đột nhiên chúng thu cánh lại rồi đứng bên cạnh Thái Dương Thần Lô, phun ra từng đạo hỏa long rót vào trong lò, thúc giục Thái Dương chân hỏa.
Dưới sự liều mạng của lão, uy năng của món cấm bảo Thái Dương Thần Lô này đã được lão phát huy ra một thành, dẫn ra cấm pháp chân thân mà vị Vu Hoàng Thái Dương Thần Cung đã luyện chế ra chiếc Thần lô kia. Trong lò mặt trời chuyển động, liệt hỏa lưu kim đốt cháy tất cả.
Uy lực như thế đủ để đem bá chủ cấp Thánh chủ luyện chết không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Đông Hoàng Phủ Tung dùng toàn lực thúc giục thần lô đối phó Diệp Húc, uy năng Thái Dương Thần Lô rút vào trong khiến cho đám người Già La Minh Tôn như trút được gánh nặng, đã có thể thoải mái hành động.
Đông Hoàng Kỳ gào thét đánh tới, đầy trời Tam Túc Kim Ô đều trảo tới bọn họ. Một tiếng răng rắc vang lên, một con Tam Túc Kim Ô đã trảo vỡ sọ não của Bảo Hiền Minh Tôn, xốc sọ hắn lên, há miệng phun vào một đạo sóng lửa, chỉ trong chớp mắt liền đốt cháy sạch sẽ thân thể vị Nhân Hoàng Ma tộc này.
Già La Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển cũng gặp nạn trong nháy mắt, bọn họ bị vô số con Tam Túc Kim Ô cắn xé khiến cả người đầm đìa máu tươi.
Nhưng uy năng của cấm bảo đã tán đi khiến đám người Già La Minh Tôn đều nhẹ nhàng thở ra, lập tức khôi phục thân thể. Già La Minh Tôn dẫn đầu tế Y Doãn huyền quan lên, chiếc quan tài thật lớn ấy hoành ngang trời, nắp quan tài mở ra vù một tiếng thu hết đám Tam Túc Kim Ô kia vào trong huyền quan, lập tức nắp quan tài đậy lại, lập tức đánh tới Đông Hoàng Kỳ.
“Các ngươi đây là đang muốn chết!”
Đông Hoàng Kỳ cười ha ha, không để ý đến cái nắp quan tài đang đánh đến kia, nhe răng cười gằn: “Có lẽ các ngươi còn chưa biết, ta chính là Nhân Hoàng trung kỳ. Nhân Hoàng trung kỳ có thể tiêu diệt được một đám Nhân Hoàng sơ kỳ!”
Cùng lúc đó, Bảo Hiền Minh Tôn quát lên một tiếng tế Thập Bát Tầng Thiên Ngục lên, Tu Đề Minh Tôn thì bốn khuôn mặt đầy âm trầm, tế lên Phong Thần đài, Hao Thiên Khuyển tế Đả Thần Tiên lên, đồng loạt đánh tới Đông Hoàng Kỳ.
Bốp!
Đông Hoàng Kỳ bị chiếc nắp quan tài do Già La Minh Tôn tế lên kia đánh cho nát thân thể, ngay sau đó Thiên ngục áp chế, ngục thất rít gào giơ móng vuốt chộp tới, phá tan thân thể y ra từng mảnh. Đông Hoàng Kỳ vừa giận vừa sợ, y đưa thiên địa pháp tướng ra, Nhân Hoàng cấm pháp hoành không, gầm thét: “Hôm nay tất cả lũ các ngươi đều phải chết…”
Y còn chưa kịp khôi phục thân thể thì Phong Thần đài đã đánh tới, đâm cho thiên địa pháp tướng của y tan ra năm sáu phần, ngay lập tức Đả Thần Tiên vung lên đánh nát nguyên thần của y.
Đông Hoàng Kỳ vội khôi phục thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng, đã thấy mình rơi lên Phong Thần đài, một tấm bảng trên có chữ vàng hạ xuống, chiếu rọi thân hình y. Đông Hoàng Kỳ bị tấm kim văn đại bảng này chiếu, chỉ cảm thấy nguyên thần thân thể cùng thiên địa pháp tướng, thậm chí là chân linh bất diệt đều không thể động đậy, khiến cho y sợ tới mức hồn phi phách tán.
Già La Minh Tôn tế Y Doãn huyền quan đánh tới, đánh chết y ngay tại trên Phong Thần đài, chỉ thấy một luồng anh hồn của Đông Hoàng Kỳ bồng bềnh hiện ra, rơi vào giữa Phong Thần bảng.
Hao Thiên Khuyển thu hồi Phong Thần bảng, khẽ lắc tấm bảng này, chỉ thấy kim bảng gợn sóng như mặt nước, thiên địa pháp tướng của Đông Hoàng Kỳ đi ra từ trong kim bảng, pháp lực mênh mông, ngoài không có thân thể ra thì vẫn mạnh mẽ như ban nãy.
“Tấm Phong Thần bảng này lại có thể dùng như vậy…”
Hao Thiên Khuyển ngẩn ngơ, lập tức mừng rỡ giương đuôi lên cao, khá là đắc ý: “Lão tử vô địch rồi, lão tử vẫn là đệ nhất tôn vương!”
Lúc này ở trong lò, Diệp Húc thoải mái gần như muốn hô to lên. Hắn bị Đông Hoàng Phủ Tung đánh lén rồi bị thu vào trong cấm bảo luyện hóa, hắn bèn đem chiếc Thái Dương Thần Lô mà hắn đã thu được kia tế lên, liền đứng ở thế bất bại.
Thái Dương Thần Lô của hắn chính là Thánh bảo đang ngủ say, là Thánh hoàng chi bảo do vị Hạo Thiên Đại Đế luyện chế ra khi ông ta ở cảnh giới Thánh Hoàng, uy lực nó mạnh hơn Thái Dương Thần Lô của Thái Dương Thần Cung không biết bao nhiêu lần.
Dù sao, Thần lô của Thái Dương Thần Cung chính là thứ phỏng chế theo chiếc Thánh bảo trong tay Diệp Húc này, căn bản không thể sánh được với Thánh bảo.
Chẳng qua, Thánh bảo trong tay Diệp Húc này đã ngủ say, dù là Diệp Húc cũng không thể nào làm nó thức tỉnh. Nhưng có tinh khí của Đông Hoàng Phủ Tung cùng Thần lô của Thái Dương Thần Cung tương trợ, món Thánh bảo này đang từ từ sống lại.
Diệp Húc một lò trong tay, tinh khí của vị Nhân Hoàng đỉnh phong Đông Hoàng Phủ Tung này cùng vô cùng vô tận Thái Dương chân hỏa trong Thái Dương Thần Lô của Thái Dương Thần Cung gào thét tuôn vào trong lô đỉnh của hắn, mà bên người Diệp Húc thì ngay cả một ngọn lửa cũng không có.
“Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a!”
Diệp Húc cảm động không thôi, ngửa mặt lên trời thở dài, cảm kích Đông Hoàng Phủ Tung trăm ngàn lần: “Vị lão Nhân Hoàng của Thái Dương Thần Cung này thật đúng là người chuyên làm việc tốt mà không để lại tên tuổi. Người như thế ở trong thiên hạ cực kỳ hiếm thấy. Vì để báo đáp ngươi, vậy để cho thần lô của ta đem tu vi toàn thân ngươi, thậm chí là cấm bảo của ngươi cắn nuốt hết sạch, sau đó cho ngươi chết toàn thây!”