Hai gã vu sĩ Thiên Sách phủ kia vừa sợ vừa giận, một tên trong đó tức giận cười nói: “Ngươi bảo chúng ta quỳ xuống? Quỳ xuống nhận tội với ngươi?”
Kẻ còn lại điềm nhiên nói: “Vu sĩ Thiên Sách phủ chúng ta, dù là gặp Thái tử cũng không cần quỳ, ngươi cho ngươi là Đường hoàng sao?”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Các ngươi không quỳ? Ta tự có biện pháp cho các ngươi quỳ.”
“Ngươi muốn chết!”
Hai người kia liếc nhau, cùng nổi giận, tế khởi hai món thuần dương chi bảo, cười lạnh nói: “Dám bảo chúng ta quỳ, chính là ngươi quỳ xuống nhận tới với chúng ta trước đi!”
Hai người bọn họ đều là cao thủ Dương Thần kỳ, tế thuần dương chi bảo lên cũng không công kích, mà tản ra khí thế kinh thiên, trấn áp tới Diệp Húc, định trấn áp cả ba người Diệp Húc, ép cho phải quỳ rạp xuống đất!
Cao thủ Thiên Sách phủ mà Thái tử Hỉ suất lĩnh lần này, không có kẻ nào tu vi thấp hơn Tam Dương cảnh, đều là tuấn kiệt Đại Đường, nhất là hai người này, lại là cao thủ trong cao thủ Thiên Sách phủ, là thiên tài có hi vọng xông lên Tam Thàn cảnh!
“Các ngươi dám động thủ với ta? Các ngươi có biết, các ngươi phạm vào di thiên đại tội?”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một chữ “Tội” thật lớn, máu tươi đầm đìa, dường như vừa mới nhúng máu tươi viết xuống, tản ra vô tận uy nghiêm.
Chữ này vừa ra, dường như viết ra hết tội ác trên thế gian này, khiến cho mọi người nhìn thấy tội nghiệt của chính mình, cúi đầu sám hối!
Hai gã vu sĩ Thiên Sách phủ nhìn thấy chữ Tội này, hồn bay phách lạc, không kiên trì được chút nào mà bùm bùm một tiếng quỳ xuống, quỳ lạy như máy.
“Ta nghiệp chướng nặng nề…” Một người trong đó gào khóc, gằn từng tiếng sám hối!
Lý Huyền Tố lại càng không chịu nổi, đã sớm quỳ rạp xuống đất, không ngừng khấu đầu, miệng nói ra những lỗi lầm mình đã phạm phải trong cuộc đời.
Đằng xa, đám vu sĩ canh giữ cửa vào Ân Khư đều rầm rầm quỳ xuống, quỳ lạy hướng Diệp Húc, tình cảnh lập tức trở nên đồ sộ, thậm chí cả chín con giao long trên cửu long bảo liễn của Thái tử Hỉ cũng phủ phục trên mặt đất, quỳ lạy khấu đầu!
Chín con giao long này tuy thực lực hùng mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là chân long, Diệp Húc vừa xuất chữ “Tội” ra, lập tức áp chế chín con gaio long này, làm cho bọn nó quỳ hết xuống!
Chỉ còn lại Đại vu Tam Thần cảnh mới có thể chống cự lại uy nghiêm của chữ Tội này!
Chữ “Tội” này là khi Diệp Húc nhìn thấy tấm bia đá trên Ân Khư kia, từ mình quan tưởng ra vu pháp. Những kẻ khác nhìn thấy chữ “Tội” trên bia đá chỉ biết cho là mình có tội, tâm trí đều bị đánh nát, không thể không quỳ xuống sám hối tội nghiệt của bản thân, tu vi thấp thì thậm chí tự sát tại chỗ, chết oan chết uổng!
Mặc là là kẻ có tu vi cao hơn Diệp Húc, cũng liều mạng chống cự áp lực từ chữ “Tội” trên tấm bia đá, không thể cảm nhận được tinh nghĩa của chữ này. Chỉ có Diệp Húc tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết, tự thân lấy ác quả ngưng tụ thành Công Đức Kim Luân, chống cự tội nghiệt, mới có thể thưởng thức được diệu tự mà Thiên đế lưu lại, cảm nhận được tinh nghĩa bên trong.
Dù sao Diệp Húc cũng chỉ là nhìn thoáng qua, không có hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt chữ “Tội” trên bia đá, nếu không uy lực chữ “Tội” sẽ càng mạnh hơn, thậm chí cả tâm chí Đại vu Tam Thần cảnh cũng có thể dao động.
Nếu tu vi hắn đạt tới Tam Dương kỳ, thậm chí chữ “Tội” vừa ra, liến có thể khiến cho đám Đại vu Tam Thần cảnh kia quỳ xuống, cúi đầu nhận tội với hắn, bó tay đền tội!
Đây là uy lực của chữ của Thiên đế, vũ khí bất chiến mà khuất nhân, không giết mà làm cho người ta mất mạng!
Diệp Húc nhìn mấy trăm tên vu sĩ quỳ mọp dưới chân hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, dường như bản thân có thể nắm sống chết của hàng ngàn vạn người trong tay, định tội bất cứ kẻ nào, một loại cảm giác nắm quyền bộc phát!
Trong nháy mắt này, hắn dường như có thể nắm chắc được tâm tính của kẻ cấp Thiên đế.
“Chữ Tội này, uy lực lớn không thể tin được, sau khi tiến vào Ân Khư rồi, ta nhất định phải cân nhắc, tốt nhất là chuyển tấm bia đá kia về, khi gặp phải kẻ thù, trực tiếp lấy bia đá ra, khiến kẻ thù nhận tội…”
Hiên Viên Quang và Tống Cao Đức hai người kinh hãi, chỉ dựa vào một chữ mà trấn áp được nhiều cao thủ như vậy, đây là loại bá đạo nào!
Quả thực có thể nói là ma diễm ngập trời!
Phải biết rằng, nếu những người này cùng xông lên thì cho dù là Đại vu Tam Thần cảnh cũng sẽ bị bao phủ trong nháy mắt, trực tiếp đánh chết. Cho dù là Diệp Húc có tế khởi Đệ nhất thần sát, cũng sẽ bị đám người đó đánh cho thân thể vỡ nát, loạn pháp đánh chết, loạn bảo đập chết.
Mà hiện giờ tất cả những người này lại quỳ xuống, bái lạy xưng tội, quả thực làm cho người ta chấn động!
“Tống huynh quả nhiên không hổ là tuyệt thế kỳ tài xếp hạng thứ hai mươi trên Hư Không bảng, không ngờ có thể lĩnh ngộ được ảo nghĩa trên Thiên Tội bia trong Ân Khư.”
Thái tử Hỉ chậm rãi từ trên cửu long bảo liễn đứng dậy, thân hình hắn vừa động, dường như bầu trời cũng tăng cao lên vô tận, trong nháy mắt trời xanh như tăng lên mấy ngàn trượng!
Đây là khí thế của hắn, khí thế vô cùng hùng mạnh tạo nên ảo giác đất đai chìm xuống, bầu trời dâng lên!
Rầm!
Chữ “Tội” của Diệp Húc khi hắn ta đứng lên đã phút chốc vỡ tan, hóa thành hư ảo.
“Thật mạnh! Còn mạnh hơn Ngụy Hiên mấy chục lần!”
Đồng tử Diệp Húc co rụt lại, tên Thái tử Hỉ này mạnh vô cùng, tuyệt đối là cường giả Tam Thần cảnh có thể sánh ngang đám người Vinh Lâm Đặng Nguyên Giác. Loại cao thủ cấp độ này, đã không còn có thể dựa vào một loại vu pháp hay một món vu bảo là có thể áp chế, phải có tu vi ngang với hắn thì mới có thể so đấu cùng hắn!
Chữ “Tội” vừa vỡ, đám người quỳ mọp xuống đều đứng dậy, lòng còn sợ hãi, đồng thời cũng tràn ngập lửa giận.
Bất luận một ai, vô duyên vô cớ bị kẻ khác bức cho quỳ xuống đất, cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì!
Huống chi bọn họ thân là nhân tài có thiên phú cực cao trong đám vu sĩ, tâm tính bản thân cực kỳ cao ngạo, tâm chí bền vững, hiện giờ Diệp Húc lấy ra một chữ “Tội” liền đánh nát tất cả kiêu ngạo, tâm chí, tôn nghiêm của họ, dẫm đạp một hồi, có thể nói là vô cùng nhục nhã!
“Thái tử Hỉ không hổ là Thái tử Đại Đường, nhân kiệt đương thời.”
Diệp Húc khẽ cười một tiếng, sau lưng một tòa Liên Hoa Bảo Sơn đột nhiên xuất hiện, giống như một ngôi điện thờ, tản ra yêu hỏa dằng dặc, vô cùng thần bí. Diệp Húc và Hiên Viên Quang Tống Cao Đức đi lên bảo sơn, vẫn là Hiên Viên Quang ngồi lên chủ vị, ngồi xếp bằng trên ngai vàng, Diệp Húc và Tống Cao Đức đứng phía sau. Khuôn mặt Hiên Viên Quang trang nghiêm, sắc mặt Tống Cao Đức ngưng trọng, mà Diệp Húc thì toàn thân bao phủ bởi kim quang.
Ở phía sau Liên Hoa Bảo Sơn, hiện lên hai chữ to.
Hiên! Viên!
Cảnh này, vô cùng long trọng, hai chữ Hiên Viên xuất hiện, đại diện cho tôn nghiêm của Thiên đế thế gia.
“Tống mỗ đã đầu nhập vào Hiên Viên gia, hiện giờ là khách khanh của Hiên Viên gia, phụ trách bảo vệ an nguy của Thiếu chủ. Thái tử điện ha, hậu ý của ngươi, Tống mỗ tâm lĩnh.” Diệp Húc mỉm cười nói.
“Thật đáng tiếc. Đường đường một thế hệ tuấn kiệt lại bị Hiên Viên gia đoạt trước một bước.”
Thái tử Hỉ thở dài, dường như cực kỳ tiếc hận, lại ngồi xuống, không có xuất đầu cho đám vu sĩ Thiên Sách phủ dưới trướng, cười nói: “Nếu Tống huynh có thể đi theo Lý mỗ, tương lai tất sẽ kiến công lập nghiệp, lập nên uy danh hiển hách, sử sách ghi danh!”
“Hiên Viên gia thật hống hách đến tận đây, lại dám khiến nhiều người quỳ xuống như vậy, thật oai phong.” Một thế lực lớn khác là thế lực ma đạo, Hạ Tùng Giang chính là kẻ đứng đầu thế lực này, thản nhiên nói.
Khí thế lão yếu hơn Thái tử Hỉ rất nhiều, nghe nói Diệp Húc định đi tới Ân Khư, liền độc thân tiến đến, không ít vu sĩ kiệt xuất trong ma đạo kết thành liên minh rời rạc với lão, đối kháng ba thế lực lớn khác.
Hạ Tùng Giang tuy kém hơn Thái tử Hỉ vài phần, nhưng những vu sĩ ma đạo khác lại hoàn mỹ hơn vu sĩ Thiên Sách phủ rất nhiều, là các nhân vật tuấn kiệt trong các thánh địa ma đạo. Vừa rồi đám vu sĩ thấy chữ “Tội” của Diệp Húc, bị ép cho tâm chí sụp đổ không thể không quỳ xuống, số người quỳ xuống bên Hạ Tùng Giang ít nhất, hiển nhiên những người này gần như mỗi kẻ đều có tu vi thật lực rất giỏi.
Chẳng qua đám người Hạ Tùng Giang cũng không có ý định xuất đầu thay cho đám vu sĩ này.
Hiên Viên gia dù sao cũng là Thiên đế thế gia, tuy nói Hiên Viên gia đã xuống dốc, đã không còn sự oai phong hùng dung của Thiên đế thế gia ngày xưa, nhưng vẫn không phải là nhỏ. Diệp Húc nhờ cái danh đầu nhập Hiên Viên gia nên kẻ dám đến gây sự với hắn cũng không nhiều lắm.
“Hiên Viên Quang con trai của đương kim gia chủ Hiên Viên gia sao? Bằng ngươi mà cũng muốn đại diện cho Hiên Viên gia, chưa đủ tư cách đâu. Gia chủ tiếp nhiệm kế tiếp của Hiên Viên gia nhất định là vật trong tay công tử Vô Khuyết, ngươi so với công tử Vô Khuyết, xách giày cho ngài ấy cũng không xứng.” Lại có kẻ dẫn đầu một thế lực khẽ cười nói.
Hắn ta cũng là một gã Đại vu Tam thần cảnh, không biết là vị cao thủ trẻ tuổi trong thánh địa nào, khí thế tuy không bằng Thái tử Hỉ, nhưng tu vi lại phi thường hùng hậu, so với Thái tử Hỉ chỉ có hơn chứ không kém.
Dưới trướng hắn đều là các cao thủ các phái chính đạo, là những nhân vật trước nay kiêu ngạo bất tuân, không ngờ lại tụ tập xung quanh hắn, lấy hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Sắc mặt Hiên Viên Quang khẽ biến, Diệp Húc lại tò mò vạn phần, khẽ hỏi: “Hiên Viên huynh, công tử Vô Khuyết là ai?”
Hắn từng ở trên Hư Không bảng nhìn thấy tên Hiên Viên Vô Khuyết, vốn tưởng là cường giả thế hệ trước của Hiên Viên gia, nhưng nghe ý người này, Hiên Viên Vô Khuyết hẳn là cường giả trong lớp người trẻ tuổi.
Hiên Viên Quang mặt mang chua xót, thấp giọng nói: “Hắn là con cả cả đại bá ta, Hiên Viên Vô Khuyết, hoàn mỹ không thiếu sót… Hắn là thiên tài, thiên tài chân chính, từ nhỏ liền luôn hơn ta một đầu, bất kể là vu pháp gì tới tay hắn, học một lần sẽ biết, bất kể là tâm pháp gì, hắn đọc một lần liền hiểu rõ, thậm chí vu bảo vào trong tay hắn đều có thể phát huy ra uy lực lớn nhất… Cao tầng trong tộc, thậm chí là cha ta, đều ngầm đồng ý hắn là gia chủ đời tiếp theo. Hắn thật sự hoàn mỹ không chút thiếu sót, không thể tìm thấy một chút tỳ vết nào…”
Diệp Húc có thể cảm nhận được bi ai trong tâm Hiên Viên Quang, thân là con trai của gia chủ, tư chất Hiên Viên Quang cũng không kém, vốn là người có hy vọng kế thừa vị trí gia chủ đời tiếp theo nhất, nhưng gặp phải nhân vật như Hiên Viên Vô Khuyết, hào quang của hắn liền bị che đi hoàn toàn.
Chẳng bao lâu sau, chính mình khi ở Diệp phủ Liễu Châu cũng không phải là công tử Vô Khuyết trong lòng mọi người sao? Nhưng một cơn dị biến thình lình xảy ra, đẩy hắn từ trên thần đàn của công tử vô khuyết rơi xuống, làm cho huynh đệ phản bội, tranh đấu cực kỳ thảm thiết.
“Vô Khuyết rời khỏi nhà xuất sớm, lịch luyện xông pha khắp nơi, những kẻ kết giao cùng hắn đều là các cường giả trẻ tuổi nổi tiếng các đại thánh địa, là thiên tài có hy vọng chấp chưởng một thánh địa.”
Trong lòng Hiên Viên Quang không biết là cái tư vị gì, thấp giọng nói: “Người vừa đả kích ta là nhân kiệt của Thiên Nhân tông, cường giả Tam Thần cảnh một trong Thiên Nhân tông tam kiệt, có quan hệ tốt nhất với Vô Khuyết.”
“Thì ra là như thế.”
Diệp Húc cũng nghiêm nghị, hắn cùng với nhân kiệt, nhân vật như Thái tử Hỉ, vẫn có một khoảng cách không nhỏ, những người này thành danh rất lâu, tích lũy hùng hậu, không phải là loại tân tú mới xuất hiện như hắn có thể chống lại.