Sau khi đám người Diệp Húc rời đi không lâu, cảng tránh gió trong Loạn Không Hải kia yên tĩnh trở lại, dư ba giao thủ giữa Diệp Húc và Âm Sơn Lục Sát từ từ tiêu tan.
Bỗng nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ lao ra từ trong Loạn Không Hải, hóa thành một cái lồng giam rơi xuống đất. Trong lòng một lão già miệng kêu “Ô, ô…” mấy tiếng rồi đột nhiên giơ tay trảo một cái, chộp không khí tới hít ngửi một lúc, sau đó lập tức gào thét lao theo hướng đám người Diệp Húc rời đi.
“Thú nô, bình tĩnh đã.”
Tiếng của Yêu Thần Tử truyền đến, chỉ thấy đám cường giả Ngọc Hư Cung là Lăng Tiêu Thái tử, Yêu Thần Tử kia đều lao ra từ Loạn Không Hải hạ xuống nơi đây. Yêu Thần Tử vẫy tay, lồng giam kia nhỏ lại rồi rơi vào lòng bàn tay y.
Lão già trong lồng nói những thú ngữ mà người ta nghe không hiểu, Yêu Thần Tử nghe xong, sắc mặt ngưng trọng hẳn. Y trầm giọng nói: “Đại sư huynh, thú nô nói Diệp Thiếu Bảo từng đến nơi này. Nơi đây chẳng những có cao thủ đại chiến, một kẻ trong đó còn đột phá Vu Tổ nhưng bị đại đạo bản thân nghiền nát, thậm chí còn có một món Tổ Binh! Chẳng lẽ, Diệp Thiếu Bảo này có Tổ Binh sao?”
Lăng Tiêu Thái tử quan sát chiếc lồng giam trong tay Yêu Thần Tử kia, trong lòng suy ngẫm. Bọn họ dọc theo đường truy kích Diệp Húc vào Loạn Không Hải, nếu không có cái mũi thính của thú nô có thể ngửi ra mùi của Diệp Húc từ trong ngàn vạn hơi thở kia, e là bọn họ sớm không còn thấy bóng dáng Diệp Húc đâu nữa.
“Yêu Thần của Yêu Thần Cung kia quả nhiên thần thông quảng đại, là kình địch của Đại Nhật Đế Quân cha ta, không thể khinh thường. Mà tên Yêu Thần này tuy nhận ta làm đại sư huynh, nhưng chẳng qua chỉ là giả vờ, không thể không đề phòng.”
Tuy nghĩ như thế nhưng gã cũng tự cho mình rất giỏi, bản thân gã đã hấp thu một ít thần văn đạo vận của Đại Nhật Đế Quân cho gã, lúc này đã hoàn toàn mở ra đạo môn. Tiếp tục tích lũy, gã có thể nắm chắc nhảy ra đạo môn.
Lăng Tiêu Thái tử cực kỳ tin tưởng rằng thành Vu Tổ rồi, cho dù Yêu Thần Tử và thú nô kia có mạnh đến mấy, tâm cơ thâm trầm đến đâu thì cũng chẳng thể làm nổi trò trống gì trong lòng bàn tay gã.
“Không lâu nữa, ta luyện hóa thêm nhiều đạo vận rồi sẽ hoàn toàn chắc chắn trở thành Vu Tổ. Tâm pháp Thuần Dương Cung ta chính là tâm pháp đế cấp, thành tựu lớn hơn những công pháp khác, thực lực của ta cũng có thể tăng lên trăm ngàn lần. Ở trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế đều không có đất dụng võ!”
Hắn chớp mắt, thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo kẻ này, chẳng biết tại sao lại giao phong với cường giả ở nơi đây, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Thực lực kẻ này quả thật mạnh mẽ, chẳng qua hiện nay chúng ta có thực lực nghiền ép y nên y chẳng thể làm ra trò gì! Trác Thanh Chủ, Loạn Không Hải này thông đến chỗ nào vậy?”
Trác Thanh Chủ tế lên một quả cầu trong suốt, chỉ thấy quả cầu này lơ lửng, bày ra địa lý của Quân Thiên Thần giới, vô số dãy núi hải dương xuất hiện thoáng qua, sau hiện lên bề mặt Loạn Không Hải.
“Loạn Không Hải có hai lối đi, một đi thông đến Viêm Thiên Thần giới, lối khác thông với Thiên Phần.” Trác Thanh Chủ cẩn thận quan sát rồi trầm giọng nói.
“Thiên Phần… Kẻ này to gan lớn mật, hẳn là tu luyện tới bình cảnh nên mới mạo hiểm bị người trong thiên hạ đuổi giết, tính đi Thiên Phần rèn luyện, tìm cơ hội đột phá!”
Lăng Tiêu Thái tử quả quyết: “Trác Thanh Chủ, ngươi xem có đường nào gần đi đến Thiên Phần trước không. Chúng ta đến Thiên Phần trước là có thể tru sát y ngay tại chỗ!”
Trác Thanh Chủ lắc đầu nói: “Đại sư huynh, đi Thiên Phần chỉ có một con đường, chúng ta không thể nào đi đến đó trước kẻ kia.”
Lăng Tiêu Thái tử trầm ngâm: “Đã như vậy, chúng ta tạm thời đi sau y. Đợi đến khi vào trong Thiên Phần rồi thì xử tử y cũng được.”
Mọi người ầm ầm rời đi. Không quá lâu sau, lại có mấy bóng người lướt tới, lượn lờ khắp nơi trong Loạn Không Hải rồi lập tức đi theo hướng đám người Lăng Tiêu Thái tử, không ngờ lại là Vu Tổ Thần Vương!
“Mở ra đạo môn rồi nhảy ra ngoài thật quá nguy hiểm! Tu vi càng cao, đạo văn đạo ngân ngưng tụ càng nhiều, nhảy ra ngoài sẽ bị càng nhiều đại đạo nghiền áp!”
Diệp Húc đứng ở trên lâu thuyền, lặng im suy nghĩ: “Tu vi Mộ Dung Tham Hoa kia hẳn không phải là Thánh Hoàng mạnh, dù sao tâm pháp mà y tu luyện cũng không phải cấp thần vương hay đế cấp. Y không thể chống đỡ được đại đạo của mình nghiền ép, trực tiếp bị ép cho nát vụn, như vậy những tâm pháp cấp cao hơn hẳn là trọng áp sẽ lớn kinh người! Mà Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta thậm chí còn trên cả tâm pháp của Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, khai thiên lập địa, trùng kiến thế giới hồng hoang. Đến lúc đó, chỉ sợ mức độ đại đạo nghiền ép là không thể tưởng tưởng nổi, dễ dàng có thể nghiền chết một vị Vu Tổ ấy chứ!”
Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà hắn khai sáng ra thực sự quá mạnh, hơn nữa khi hắn thu hoạch đạo văn đạo ngân càng nhiều, hoàn thiện Tam Thập Tam Thiên và Mười Tám Tầng Địa Ngục rồi, số lượng đại đạo chắc chắn sẽ nhiều không thể tưởng tượng được.
Đến khi hắn nhảy ra đạo môn thì toàn bộ thiên địa đại đạo đều đè xuống hắn, loại lực lượng khủng bố này, tất cả Vu Tổ đều không thể chống đỡ được, thậm chí ngay cả Thần Vương có khi cũng chẳng thể chống nổi.
Nhưng nếu có thể nhảy thoát ra ngoài, trở thành Vu Tổ, thì thành tựu sẽ to lớn trước nay chưa từng có, thậm chí còn vượt qua cả vị Đại Đế đầu tiên, Nguyên Thủy Thiên Vương.
Giao thủ với Mộ Dung Tham Hoa, đặc biệt là một chiêu cuối cùng của Mộ Dung Tham Hoa kia đã mang đến nhiều lợi ích cho Diệp Húc, nhất là lý giải lĩnh ngộ về đạo văn đạo ngân của bản thân. Điều này làm cho tầm mắt kiến thức của hắn cũng tăng lên, đối với Thánh Hoàng ngưng tụ đạo môn, thậm chí cả nhảy ra khỏi đạo môn trở thành Vu Tổ cũng có ích lợi rất lớn.
Nhưng Diệp Húc hiểu biết càng nhiều thì càng thấy nhảy ra đạo môn lấy vu nhập đạo thật khủng bố, đại đạo nghiền ép xuống, chín phần mười Thánh Hoàng đều không thể vượt qua được cửa ải này, không vượt qua thì chỉ còn một con đường chết, hóa đạo mà đi!
“Giờ ta còn chưa ngưng tụ đạo môn, không hoàn thiện tâm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh cấp Thánh Hoàng, nghĩ đến những thứ này có vẻ quá sớm.”
Diệp Húc tạm thời để chuyện này đó, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Tham Hoa bị chính đạo hạnh của bản thân nghiền nát đã phủ một bóng ma lên tâm hắn.
“Diệp huynh, nơi đây là ngã rẽ Viêm Thiên và Thiên Phần.”
Văn Tú Trúc dừng thuyền lầu lại. Nàng đã thu hồi bốn chiếc thuyền không một bóng người khác lại. Thiếu nữ này tuy gặp phải đại kiếp nạn lần này, tùy tùng của Cực Đạo Minh đều chết sạch, tổn thất rất lớn, nhưng nàng vẫn tỉnh lại từ trong kinh hoảng, chỉ là hơi ủ rũ một chút nhưng vẫn lộ ra sự giỏi giang khôn khéo lúc trước.
Nàng cười nói: “Ba vị huynh trưởng đi Thiên Phần, tiểu muội đành phải chia tay với ba người ở đây. Ba vị huynh trưởng ra tay giúp đỡ, toàn thể Cực Đạo Minh vô cùng cảm kích, ngày sau có việc thì cứ đến Cực Đạo Minh.”
“Thuận tay mà thôi, Văn sư tỷ khách khí rồi.”
Diệp Húc vẫy tay chào rồi lập tức bước đi đến Thiên Phần trước. Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai vội vàng chạy theo.
Văn Tú Trúc thở dài, nhìn ba người rời đi, thầm nghĩ: “Ba người này đều là tuấn kiệt đương thế. Phong huynh Phó huynh chính là thần tử, thân thế nổi bật, nhưng còn kém cỏi hơn Diệp huynh không ít. Không biết Diệp huynh rốt cuộc có lai lịch gì? Ai có năng lực dạy dỗ ra nhân vật xuất sắc như vậy…”
Nàng thu hồi con thuyền lâu cuối cùng để tránh cho quá mức rêu rao, đi đến Viêm Thiên, thầm nghĩ trong lòng: “Ta dâng tặng lễ vật cho Vĩnh Hằng Đế quân, nhân tiện hỏi Đế Quân một chút. Với thần thông thông thiên triệt địa của mình, Đế Quân nhất định sẽ biết lai lịch sư thừa của huynh ấy.”
“Thiên Phần rốt cuộc là nơi thần bí với hấp dẫn người gì nhỉ, vì sao cả Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương cũng từng dừng chân ở nơi đây?”
Không lâu sau, bọn họ đi tới đích. Từ xa nhìn lại, phía trước nhấp nhô hàng rào thế giới thật dày, không biết là dày bao nhiêu, hẳn là Thiên Phần hình thành thời không độc đáo ngăn cách với Thiên giới.
Hàng rảo này chỉ có một nơi có vẻ mỏng manh, mơ hồ lộ ra cảm giác âm trầm tang thương khi hoàng hôn.
Nơi này chính là nghĩa địa của thiên.
Bên trong chôn cất một nền văn minh cổ tiên từng hưng thịnh phồn hoa.
Từ trong Thiên Phàn tràn ra tử khí, thậm chí còn có thể ô nhiễm linh hồn của Nhân Hoàng Vu Hoàng, làm cho bọn họ sa đọa thành ma đầu.
Tuy sớm nghe qua về Thiên Phần, thậm chí cũng biết thế giới Vu Hoang có một thông đạo thông đến Thiên Phần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Húc đi đến di tích thế giới viễn cổ Thiên Phần này.
“Diệp huynh, Thiên Phần là mộ của Tam Thập Tam Thiên viễn cổ, mộ của thiên!”
Phong Tùy Vân cười nói: “Thế giới viễn cổ to lớn hơn hiện nay nhiều lần, có không biết bao nhiêu thế giới, không biết bao nhiêu nhân vật hùng mạnh làm cho người ta phải ngước nhìn, cũng có không biết bao nhiêu kỳ tích! Nhưng năm đó, trời đất sụp đổ, lục đạo tan vỡ đã mai táng nền văn minh cổ tiên đó. Một góc lớn của các tầng trời đã hình thành nên Thiên giới ngày nay. Nghe nói Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương là người đầu tiên đặt chân lên Thiên giới, khi đó Thiên giới hoang vắng đổ nát, không lấy một bóng người. Ngài ấy đã chuyển Cửu Thiên từ trong Thiên Phần ra, quét sạch ác ma rồi tạo ra Cửu Thiên Thần giới.”
Diệp Húc nghe vậy, cảm thán: “Chuyển Chư Thiên, bố trí Thần giới, Nguyên Thủy Thiên Vương không hổ là vị Thiên Đế đứng đầu. Ngay cả Cửu Thiên Thần giới cũng có thể di chuyển được, loại sức mạnh to lớn này đúng là không phải của người, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.”
Thiên giới to lớn thế nào, Diệp Húc sớm đã lĩnh hội. Một môn phái thánh địa thống trị cả tỉ dặm, lãnh thổ cực kỳ rộng lớn. Thiên Phần là cấm địa gần Ngọc Hư Cung, nhưng Diệp Húc dựa vào Lưu Quang ấn phi hành hai ngày hai đêm, vượt qua không biết bao nhiêu tỉ dặm, lại ngồi thương thuyền của Cực Đạo Minh vài chục ngày mới đến được nơi này.
Mà nơi hắn du lịch đến thì chỉ là một góc bé nhỏ không đáng kể của Thiên giới, còn chưa bằng cả một phần vạn của Quân Thiên Thần giới.
Có thể thấy, Quân Thiên Thần giới rộng lớn thế nào!
Ngoài Quân Thiên còn có bát đại Thiên giới khác. Nguyên Thủy Thiên Vương dùng sức mạnh bản thân di chuyển cửu đại Thiên giới này từ Thiên Phần đến đây, loại sức mạnh đó làm cho người ta phải khiếp sợ.
Phó Tây Lai gật đầu rồi nói: “Đúng vậy! Vị Thiên Đế này làm cho mỗi vị Thiên Đế sau này phải kính ngưỡng, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ ông. Ông đã khai sáng ra một thời đại làm cho vu hưng thịnh. Nếu không có ông ấy, chỉ sợ vu đạo còn phải vượt qua bao nhiêu vạn năm mới có thể phát triển đến trình độ bách gia xuất hiện, vạn gia đua tiếng này.”
“Mở ra cửa vào Thiên Phần cũng không hề dễ dàng.”
Phong Tùy Vân nói: “Không có thực lực thông thiên thì thậm chí còn chẳng thể lay động được hàng rào không gian của Thiên Phần. Nhưng Diệp Húc có thể đánh phá hư không Thiên giới, với huynh mà nói chắc cũng không khó khăn lắm.”
Ba người nhanh chóng đến gần, chỉ thấy ngoài cửa vào Thiên Phần có không ít cường giả Thiên giới đang chuẩn bị tiến vào bên trong.