Trên Tu Di phật quốc, chư phật niết bàn, hơi thở tử vong trải rộng ra toàn bộ thế giới chỉ trong thoáng chốc. Vạn vật điêu linh, chư phật và các thiên thần thối rữa toàn kim thân, liên tục tử vong.
Thiên nhân ngũ suy, thần phật tử vong hóa đạo. Ngọc Chân đại sư chủ động làm nổ toàn bộ tu vi của mình, cấm pháp bốc cháy lên tạo thành thiệt hại hư tổn không gì sánh nổi.
Loại hơi thở tử vong này bắt đầu xâm nhập vào trong thế giới của Diệp Húc, khiến thế giới hắn bắt đầu tàn lụi!
Vù!
Một ngôi sao dính tử khí rơi xuống khỏi tinh không trên cao kia, rơi thẳng xuống lục địa, xuyên thủng cả lục địa trong thế giới hắn. Tử tinh xuyên qua đại lục, đánh vào trong Thập Phương U Minh ma thổ, xuyên thủng tầng tầng thế giới rồi mới nổ tung.
Ngay sau đó, vô số ngôi sao hóa thành tử tinh rơi xuống, chỉ trong chớp mắt liền nện vỡ nát thế giới của Diệp Húc, ngay cả Thiên đình cũng nghiêng đi, thiên hà đổi chiều, gần như muốn rơi ra khỏi Tam Thập Tam Thiên, nện cho Tam Thập Tam Thiên long trời lở đất!
Đây là uy năng bộc phát ra khi cường giả cấp Thánh chủ tự hủy diệt mình, nó trực tiếp ảnh hưởng đến thế giới cấm pháp của Diệp Húc, sau đó hủy diệt cả hắn!
Thánh chủ tự bạo thế giới cấm pháp, chư phật niết bàn, trong thế giới cấm pháp của Diệp Húc kia, các Đại Chu Thiên tinh quân nhiễm hơi thở thiên nhân ngũ suy trước, thọ mệnh sắp hết, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
Không chỉ như vậy, các thiên địa pháp tướng khác của hắn như Thập Điện Diêm La vương trong Thập Phương U Minh ma thổ, Hàn Nguyệt Tiên Nga nữ thần trong Quảng Hàn cung, Hồng Mông Thanh Đế ngồi trên thanh liên, Hạo Thiên Đại Đế ở trong mặt trời cùng với ba mươi ba vị Thiên đế trấn thủ Tam Thập Tam Thiên và Ngọc Hoàng đại đế trong Thiên đình đều rơi vào trong thiên nhân ngũ suy!
Chỉ có vị Bàn Cổ Thiên Vương đầu đội trời chân đạp đất, Bàn Vương chân thân kia là không bị lây dính hơi thở tử vong, thân thể vẫn như tử kim, cơ bắp cuồn cuộn, vẫn có sức mạnh khai thiên lập địa to lớn kia.
“Diệp Thiếu Bảo, Phật gia cùng ngươi lên đường.”
Ngọc Chân đại sư cười ha ha, thế giới cấm pháp lão ta nhanh chóng sụp đổ, chúng phật thiên thần lần lượt niết bàn hóa đạo. Thân thể lão cũng bắt đầu phân giải, chỉ còn vị đại phật viễn cổ vẫn khoanh chân ngồi trên không trung như trước, khuôn mặt từ bi, nhắm mắt không nói gì mà chỉ ngồi xem tất cả diễn ra.
“Ngọc Chân, ngươi cho là tự bạo thế giới cấm pháp là có thể kéo ta đi cùng sao?”
Diệp Húc để mặc cho hơi thở hủy diệt xâm lấn vào thế giới cấm pháp của mình. Từng vị tinh quân bắt đầu tử vong, lập tức Thập Điện Diêm La vương cũng bắt đầu niết bàn hóa đạo khiến cho tu vi hắn giảm nhanh.
“Chư phật chết mà ta không chết! Lục Đạo Luân Hồi!”
Ở trong thế giới, một Lục Đạo Luân Hồi sứt mẻ ông ông chuyển động, một chiếc luân bàn thật lớn dâng lên từ trong Địa ngục, càng lúc càng lớn, đem Thập Phương U Minh Địa ngục, đại lục hải dương, chu thiên tinh đấu, ngân hà, Tam Thập Tam Thiên, Thiên giới Thiên đình nhét hết vào dưới bóng của Lục Đạo Luân Hồi.
Luân Hồi chuyển động, từng vị tinh quân đã chết từ trong luân bàn thật lớn kia sống lại, tiếp tục trấn thủ chư thiên. Từng vị Diêm La vương đã hóa đạo cũng đi ra từ trong Lục Đạo Luân Hồi, trấn thủ U Minh, ngay cả những ngôi sao rơi xuống từ trên bầu trời cũng được tái tạo một lần nữa!
Tu vi của hắn lại khôi phục, vẫn là trạng thái đỉnh cao như trước.
“Ngọc Chân, ngươi phát nổ đi!”
“Thế giới cấm pháp của ta khống chế Lục Đạo Luân Hồi, đem nhân thần quỷ trong trời đất nhét hết vào trong lục đạo, chân linh bất diệt, chư thần bất tử! Cho dù ngươi có tự bạo cả nghìn lần vạn lần thì cũng đừng hòng làm ta bị thương!”
Quanh thân Ngọc Chân đã dấy lên phật hỏa hừng hực, tự mình thiêu đốt, niết bàn hóa đạo. Xuyên qua tầng tầng phật hỏa dày đặc, lão nhìn thấy thế giới cấm pháp đổ nát không chịu nổi của Diệp Húc bắt đầu khôi phục nguyên trạng, không khỏi chấn động.
“Phật gia tự bạo thế giới cấm pháp, niết bàn chư phật rồi mà không thể làm tên tiểu tử này bị thương! Không phục, ta không phục!”
Ngọc Chân đại sư sớm đã không còn khí chất trời sập cũng không sợ của Thánh chủ. Lần này lão tiến vào trong hai tòa đại trận của Chu Thiên Tinh Cung kia thì chuyện gì cũng không như ý, chẳng những bị Thánh chủ Hạ gia chấn nhiếp, Phách Hạ lão tổ trấn áp, hai tòa đại trận khắc chế. Thậm chi Diệp Húc cũng ngăn cản lão, khiến lão lâm vào trong tuyệt cảnh.
Lần này lão tự thấy không có hy vọng chạy trốn nên đã tự bạo Tu Di phật quốc, tự giải niết bàn, định kéo Diệp Húc đồng quy vu tận. Ai ngờ chẳng những không hủy diệt được Diệp Húc mà hắn ngay cả một vết thương cũng không có, chỉ đổi được một câu đùa cợt “Ngươi phát nổ đi” từ đối phương!
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi muốn giết Phật gia chẳng qua là vì thèm thuồng bày đạo Công Đức Kim Luân của Phật gia, để ngươi có thể tu luyện Công Đức Kim Luân đến cảnh giới Đại viên mãn!”
Ngọc Chân đại sư cười ha ha, Tu Di phật quốc sụp đổ hoang tàn trong chớp mắt. Thần sơn vỡ lở, quần thần chư phật chết hết, chỉ còn lại một mình Ngọc Chân. Nguyên thần và thiên địa pháp tướng lão bắt đầu tan rã, kim thân hóa thành kim thủy chảy xuống.
Lão cười to: “Hiện giờ Phật gia tự bạo thế giới, cấm pháp hóa đạo, ngươi đừng hòng lấy được một chút công đức nào từ Phật gia!”
Ầm!
Thế giới lão hoàn toàn sụp đổ chỉ trong chốc lát, kim thân Ngọc Chân đại sư hoàn toàn chảy hết, chỉ còn lại một bộ xương không. Bảo tháp của lão hiện ra, linh quang tỏa sáng, bắt đầu vạn kiếp.
Lại đúng lúc này, một bàn tay từ trên trời phủ xuống, đây là bàn tay của Diệp Húc che khuất cả bầu trời.
“Ngươi không giết được Phật gia…” Ngọc Chân kêu gào.
Oành!
Một chưởng của Diệp Húc rơi xuống, đánh ra các loại Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, đánh nát Ngọc Chân đại sư cùng với cả chân linh bất diệt của lão!
Ông!
Bảy đạo Công Đức Kim Luân sau đầu Diệp Húc nhanh chóng xoay tròn, ông ông vang lên, tà phật hát lớn. Cuối cùng vòng Công Đức Kim Luân thứ tám hình thành, một loại cảm giác thành tựu công đức thêm thân tự nhiên sinh ra.
Tám đạo Công Đức Kim Luân chuyển động khiến cho Diệp Húc trông như một vị Thần Vương, vạn pháp bất xâm, vạn bảo bất thương.
“Công Đức Kim Luân này dường như còn thiếu sót gì đó…”
Diệp Húc nhắm mắt ngưng thần cẩn thận tìm hiểu sự ảo diệu của Công Đức Kim Luân, đột nhiên hiểu ra. Bốn tầng đầu của Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết là hắn lấy được từ trong Thạch Cổ thư viện ở Hoàng Tuyền Ma Tông, bốn tầng sau thì lấy được từ trong tay sơn môn hộ pháp Bảo Nguyên đại thiền sư của Tiểu Quang Minh Thánh Địa. Nhưng bất kể là Hoàng Tuyền Ma Tông hay Tiểu Quang Minh Thánh Địa thì môn công pháp này đều có nguồn gốc từ Ân Khư, chính là do Thang Hoàng truyền lại.
Mà môn công pháp của Thang Hoàng này lại do Đế Khốc Thần Vương truyền lại, chỉ sợ Công Đức Kim Luân thực sự không phải là một pháp môn đầy đủ, chỉ có Đế Khốc Thần Vương mới có thể biết được Công Đức Kim Luân chân chính!
Hơn nữa, Diệp Húc còn cảm giác được, tám đạo Công Đức Kim Luân này e rằng không thực sự là đỉnh cao của môn công pháp này. Nếu đi lên thì còn có tầng cao hơn Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, nhưng cần thiện công nghiệp quả e là sẽ lớn đến không thể nào tưởng tượng được. Dù có tàn sát hết sinh linh trong thế giới Vu Hoang này cũng chưa chắc có thể ngưng tụ ra được một đạo Công Đức Kim Luân!
Nếu như ngưng tụ ra một đạo Công Đức Kim Luân thì hắn chính là cao thủ cấp Thánh Hoàng, trong thiên hạ này không có địch thủ!
Nhưng dù là Thang Hoàng e là cũng không có Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết đầy đủ, chỉ có Đế Khốc Thần Vương mới biết được.
“Cấm pháp mà Đế Khốc Thần Vương khai sáng ra quả thật không hề tầm thường, chẳng những uy năng hùng mạnh mà còn tự thành hệ thống, hoàn toàn khác với các cấm pháp khác. Khó trách năm đó ông ta có thể tranh đoạt ngai vàng Thiên Đế với đương kim Thiên Đế!”
Diệp Húc không nhịn được kính nể nhân vật thượng cổ này không thôi. Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết hoàn toàn có thể được gọi là cấm pháp cấp Thượng Đế, tự thành một phái riêng, người khai sáng không khác gì sở hữu nguồn khai sáng.
Nhân vật như vậy gần như có thể nói là người hậu tuyển cho Thiên Đế, tài hoa vô cùng, đáng để người khác kính nể, có thể gọi là đại tông sư từ xưa tới nay!
“Tu luyện công pháp mà người xưa truyền lại thì dù tu vi có cao tới đâu cũng chỉ là một tên tượng sư. Chỉ có khai sáng ra cấm pháp của mình thì mới là tông sư. Bậc thành tựu này của Đế Khốc Thần Vương mới là đại tông sư chấn động cổ kim.”
Diệp Húc lẩm bẩm: “Dẫm nát vị đại tông sư chấn động cổ kim này chính là Thiên Đế! Đương kim Thiên Đế đánh bại đế Khốc Thần Vương, chắc hắn là một nhân vật tài hoa hơn người, càng làm cho nhân thần hướng tới…”
Đột nhiên Diệp Húc cảm giác được nguy hiểm vô cùng mãnh liệt truyền đến từ trong hai tòa đại trận của Chu Thiên Tinh Cung kia, không khỏi cảnh giác.
Phách Hạ lão tổ nhô đầu ra khỏi ngọc lâu hắn, ồm ồm nói: “Thiếu Bảo, ngươi có cảm thấy không?”
Diệp Húc trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ là Tinh Đế ra tay, định thúc giục tòa đại trận này diệt trừ ta ở trong?”
“Tinh Đế, là Vu Hoàng sao?” Phách Hạ lão tổ hiếu kỳ hỏi.
Diệp Húc lắc đầu: “Không phải. Nhưng người này đã đến rất gần cảnh giới Vu Hoàng, thậm chí đôi khi còn tản ra uy áp của Vu Hoàng. Nếu người này ra tay thì chắc chắn có thể thôi phát ra mười phần uy năng của Chu Thiên Tinh Đấu và Ngân Hà Trụ Quang đại trận!”
“Không phải Vu Hoàng thì dù có dùng hết sức bú sữa mẹ ra cũng không khiến lão tổ ta cảm thấy nguy hiểm.”
Phách Hạ lão tổ phủ nhận cách nhìn của Diệp Húc, râu rồng hơi rung lên, lão quát: “Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này! Nếu lão tổ đoán không sai, tòa bảo tháp kia của ngươi đã cắn nuốt tất cả uy năng bên ngoài của hai tòa đại trận này, động đến căn nguyên của chúng, khiến cho vị đại nhân vật luyện chế ra hai món cấm bảo này nổi giận!”
Diệp Húc nghe vậy, không nghĩ ngợi gì mà lập tức thu hồi Di La Thiên Địa Tháp, tế ngọc lâu lên, vươn người đứng dậy, hóa thành một vệt sáng đỏ bay ra ngoài trận.
Hiện giờ hắn tu thành tám đạo Công Đức Kim Luân, khiến cho Trường Không ấn càng thêm thần diệu, độn một cái là đi ba vạn dặm. Thân hình hắn nhoáng lên liên tục, trong chớp mắt đã đi được nhiều vạn dặm, thẳng đến bên cạnh vũ trụ tinh không do hai tòa đại trận hóa thành!
Cùng lúc đó, Phách Hạ lão tổ ở trong ngọc lâu kia cũng không ngừng đánh phá hư không, phá vỡ đại trận khiến Diệp Húc nhanh chóng chạy đi.
“Kẻ nào dám to gan phá hỏng vu bảo của ta?”
Ở phía sau bọn họ, từ sâu trong vũ trụ tinh không truyền đến một giọng nói thật cổ xưa. Một luồng hơi thở như gió xuân kéo đến khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như mùa xuân, đây là hơi thở của Thánh Hoàng. Thánh Hoàng công đức vô lượng, giáo hóa chúng sinh nên không có bá đạo như Vu Hoàng mà như xuân phong tế vũ, nhưng làm cho người ta không có lực phản kháng!
“Lấy thiên làm tông, lấy đức làm gốc, lấy đạo làm cửa, tìm hiểu thiên địa tạo hóa, gọi là Thánh Hoàng!”
Phách Hạ lão tổ lộ ra vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm: “Trong môn phái nho nhỏ này mà cũng có người trở thành Thánh Hoàng, thậm chí đem Thánh Hoàng phân thân của mình đưa vào trong hai món cấm bảo, còn mạnh hơn cả Thang Hoàng! Thiếu Bảo, nếu uy năng của hai món bảo vật này không bị bảo tháp của ngươi cắn nuốt thì chỉ sợ qua vài năm nữa, hai món bảo vật này sẽ tự động hấp thu Chu Thiên tinh lực rồi trở thành thánh hoàng chi bảo, thánh bảo!”
“Lão tổ, ngài có thể đỡ được không?”
Phách Hạ lão tổ lắc đầu, suy sụp nói: “Nếu như là cấm pháp phân thân của Vu Hoàng thì cho dù là Vu Hoàng chân thân, lão tổ cũng có thể đỡ được. Nhưng Thánh Hoàng ư, phỏng chừng ý chí bất tử của lão tổ ta cũng sẽ bị hắn xóa đi!”
Diệp Húc không nhịn được rùng mình một cái, ngay cả ý chí bất tử đều có thể xóa đi, đây là loại sức mạnh cường đại đến nhường nào?
“Phá hỏng vu bảo của ta mà còn muốn đi sao?”
Ở phía sau bọn họ, trong tinh không vô ngần kia, một bàn tay tinh quang giơ đến, chỉ một thoáng liền lướt qua hàng tỉ vạn dặm, giáng đến đỉnh đầu Diệp Húc.