Phong Tùy Vân cùng Phó Tây Lai trong lòng phát lạnh, hiện giờ tu vi Diệp Húc đã hao hết, bọn họ cũng không có đủ thực lực mở tòa đại môn này, đối mặt với Long Tổ Dương, bậc Vu Tổ tư chất sâu thâm, chi có thể khoanh tay chịu chết.
Long Tổ Dương bước lớn tiếp cận, đạo vận hóa ra kim long, miệng rồng há to, kim quang trong miệng ầm ầm chảy xuống, chim triện côn trùng chi chít bao kín phía trên, cực kỳ huyền ảo, phảng phất giống như Nhất Phương đại ấn.
Nhìn thật kỹ những chim triện côn tràng đó, thì ra là do vô số long văn cấu tạo thành, có Ly Long, Bàn Long, Giao Long, Thiên Long, ứng Long, Chúc Long, Hắc Long, Kim Long, dày đặc đủ loại, nhiều không đếm xuể, mỗi một loại văn tự cơ hồ đều hàm chứa những ý nghĩa vô cùng thâm sâu huyền bí.
"Long tướng quân, mau cứu ta..." Âm thanh Lăng Tiêu thái tử kêu lên vô cùng yếu ớt.
"Thái tử không cần hoảng sợ, trước mặt Long mỗ, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng làm tổn thương đến ngài!"
Long Tổ Dương sát khí bắn ra bốn phía, cự long há to miệng, Nhất Phương đại ấn càng thêm sáng ngời, trấn áp chư thiên, không nhanh không chậm áp tới gần đám người Diệp Húc.
Vô số chim triện côn trùng từ trong ấn pháp tuôn ra, hóa thành từng con tường long, bay lượn cao thấp, muôn hình vạn trạng, từng trận long ấn, dường như có hàng tỷ vạn chân long đồng loạt ca tụng, trấn áp về phía Diệp Húc.
"Long Tổ Dương, ngươi cho rằng ta không có đủ bản lĩnh để đối phó ngươi sao?" đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Diệp Húc cấp tốc lùi về phía sau, bất ngờ đụng phải ma môn, không còn đường lui, Nhất Phương long ấn úp xuống, Diệp Húc hét lớn một tiếng, đột nhiên tế khởi một tấm sắc Mệnh phù văn trong ngọc lầu, nghênh đón long ấn.
Tấm Sắc Mệnh phù văn này hẳn là do Huyền Thiên Đại Đế chế luyện, phong ấn ngọc hạp cùng địa đồ bên trong, mặc dù đã qua tay của không biết bao nhiêu cao thủ, nhằm diệt trừ uy năng của phù văn, mở ra ngọc hạp, có điều tấm sắc Mệnh phù văn này vẫn có uy lực không thể coi thường.
Phó Tây Lai bóc tấm phù văn này ra khỏi ngọc hạp, không hề làm tốn hại đến bất kỳ uy năng nào của nó, tấm phù văn này vẫn có thể đả thương Vu Tổ, cho dù là cả Dương Tổ Long bậc cao thủ này!
Đây là thủ pháp cuối cùng, hi vọng cuối cùng của Diệp Húc, hiện giờ tu vi của hắn đã
như dầu cạn đèn tắt, đừng nói là thôi động Xi Thiên Ma Tổ tôn thân ngoại hóa thân này, mà ngay cả Chư Thiên Chư Địa đại thủ ấn loại vu pháp này cũng khó mà thôi động được!
"Long Tổ Dương, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi, tôn Vu Tổ mạnh nhất trong số thuộc hạ của Đại Nhật Đế Quân!"
Diệp Húc hét lớn, liền đó lại ngây người, chi thấy phù văn do hắn tế khới, chẳng những không nghênh đón long ấn, mà ngược lại giống như một tờ giấy mỏng bay ngược trở lại, dán ngay phía trên tòa ma môn.
"Cái gì vậy?" Diệp Húc thất thanh nói.
"Chết đi!" Long Hổ Dương cười lớn, miệng rồng há to, ngậm long ấn oanh kích xuống.
"Long tướng quân, hãy khoan, ta có lời muốn nói!" Diệp Húc kiên trì nâng cao Lăng
Tiêu thái từ, chuẩn bị dùng hắn làm lá chắn, cao giọng nói.
Long Tổ Dương vội vàng dừng tay, Lăng Tiêu thái tử đang ở trong tay Diệp Húc,
khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ, không dám ra tay.
"Thật ra ngươi không biết rằng, ta chính là huynh đệ thất lạc nhiều năm nay của ngươi..." Diệp Húc vô cùng thành khẩn nói.
Phong Tùy Vân cùng Phó Tây Lai sắc mặt tối sầm, trong lòng hết sức tuyệt vọng, bọn họ vốn dĩ cho rằng Diệp Húc vẫn còn ngón nghề chưa giở hết, không ngờ rằng Diệp Húc cư nhiên lại nghĩ ra trò này.
"Long tướng quân, ta có thể lấy nhân cách của cha ta, người đứng đầu Thanh Hiên
phủ ra đảm bảo, Diệp Húc tuyệt đối là huynh đệ một của ngươi!" Phó Tây Lai hoảng sợ nói to.
Phong Tuỳ Vân vội vàng gật đầu, nghiêm mặt nói: Ta lấy danh nghĩa Tạo Hoá Môn ra đảm bảo với ngươi, việc này tuyệt đối là thật!
"Đích thực như vậy!"
Đuôi của Hao Thiên Khuyển vẫy qua vẫy lại, mặt mày hớn hở nói: "Chủ công nhà ta thực ra không phải tên là Diệp Thiếu Bảo, mà là Diệp Thiếu Long, đọc ngược lại chính là Long thiếu gia, ngay cả đại tôn vương ta cũng được chủ công ban thướng họ Long, gọi là Long Khiếu Thiên!"
"Ba tên cặn bã cùng một con chó chết, dám dùng trò trê con để lừa ta sao? Chết hết đi
cho ta!"
Long Tổ Dương cười gằn, uy năng long ấn bộc phát, đột nhiên chi thấy từng con kim long đưa tay tóm về phía Lăng Tiêu thái từ, hàng tỷ vạn long văn bay múa, giơ vuốt hung hăng tóm lấy ba người cùng một con chó.
Đột nhiên ma môn ầm ầm trấn động, tấm sắc Mệnh phù văn dán trên cửa hào quang toả sáng, không ngờ lại có thể làm chấn động toà ma môn này, chỉ nghe thấy nghìn vạn âm thanh già nua vang lên.
Huyền! Huyền! Huyền!
Diệu! Diệu! Diệu!
Huyền chi hựu huyền! Chúng Diệu chi môn!
Trong những âm thanh đang vang lên kia dường như mang theo tang thương vô tận, toà Chúng Diệu chi môn do Huyền Thiên Đại Đế luyện chế cuối cùng cũng được tấm sắc Mệnh kim phù mở ra, ma khí điên cuồng phun ra, để lộ bí cảnh Huyền Thiên Đại Đế, Hoàng Sa đại mạc, đập vào trước mắt!
Đi!
Diệp Húc tung người nhảy lên lưng Hao Thiên Khuyển, chi thấy con phá cẩu này lập tức xông vào bên trong Chúng Diệu chi môn, Phong Tuỳ Vân cùng Phó tây Lai vội vàng đuổi theo, xoay người nhảy lên lưng Hao Thiên Khuyển, gào thét xông vào Chúng Diệu chi môn.
Muốn chạy sao? Cũng quá xem thường Long Tổ Dương ta rồi!
Long Tổ Dương gầm lên, Kim Quang đại ấn trấn xuống, nghìn vạn đạo vận khởi động, điên cuồng chui vào trong ma môn, trong lòng không khỏi cả kinh, Kim Quang đại ấn của hắn uy năng vô hạn, chính là tổ binh do đích thân hắn luyện chế, thậm chí còn có được sự chi bảo của Đại Nhật Đế Quân, uy lực so với những tồ binh thông thường cường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nào ngờ luồng uy lực kinh người như vậy oanh kích ma môn lại chi giống như châu chấu đá voi, không phát ra một tiếng động, rõ ràng là bị toà bí cảnh Hoàng Sa đại mạc trong Chúng Diệu chi môn cắn nuốt.
Long mỗ muốn giết người thì không một ai có thể trốn thoát!
Long Tổ Dương giận dữ, đang định tiến vào Chúng Diệu chi môn, đột nhiên nhìn thấy tấm Sắc Mệnh phù văn dán trước cửa, lòng tham nổi lên, giơ tay chộp tới tấm phù văn,
tính bóc tấm phù văn xuống, thầm nghĩ: Bí cảnh trong cửa này rõ ràng là không thể coi thường, chắc hẳn là có liên quan đến Huyền Thiên Đại Đế vị thượng cổ đại đế này, tấm Sắc Mệnh phù văn nếu như là do Huyền Thiên Đại Đế chế luyện, chắc chắn không hề tầm thường. Đám người Đinh Hoài Sơn mặc dù vẫn yếu hơn ta một bậc, nhưng thực lực lại không thể xem thường, những Vu Tổ này chi một lát nữa sẽ đả thông Hư Không cồ lộ, tiến vào nơi đây, chi bằng gờ tấm phù văn này xuống, đóng Chúng Diệu chi môn lại
Tay hắn còn chưa chạm vào sắc Mệnh phù văn thì đột nhiên chi cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ cực điểm dâng trào cuồn cuộn, thậm chí có thể chấn hắn đến trọng thương, tổn thương đến căn nguyên của Vu Tổ, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng rụt tay lại, không thèm quay đầu bước thẳng vào trong Chúng Diệu chi môn.
Phía sau Chúng Diệu chi môn, cuồng phong gào thét, cát vàng bị thổi quét khắp nơi, long trời lở đất, một miền sa mạc hoang váng hiện lên, phía xa còn có từng cơn lốc xoáy
thôi qua, cuốn lên không biết bao nhiêu cát vàng, giống như ác long càn quét trên sa mạc.
Long Tổ Dương ngẩng đầu nhìn lên, chi thấy ba người Diệp Húc cùng con phá cẩu đang vô cùng cẩn thận đi trên sa mạc, đi lại gian nan tựa như mỗi bước sải ra đều phải tiêu phí rất nhiều sức lực, e sợ bước nhầm.
Một lũ phế vật, ta đã nói các ngươi không thể trốn thoát khỏi tay ra thì các ngươi tuyệt đối không thể trốn thoát!
Long Tổ Dương hừ lạnh một tiếng, nhấc bước tiến vào sa mạc, chi nghe thấy từng âm thanh rắc rắc truyền đến, lập tức dừng ngay động tác tiến lên trước, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Chi thấy bàn chân của hắn bị cát vàng bao phủ, phảng phất như có hàng trăm hàng
nghìn quả tinh cầu áp ở phía trên.
Long Tổ Dương gian nan rút chân trái về, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi nuốt vào một ngụm lãnh khí, những hạt cát vàng này không ngờ lại ép đến mức chân trái hắn dập nát, đập vụn cả thân thể Vu Tổ của hắn.
Những cát vàng này căn bản không phải cát vàng bình thường, mà là vô số tinh cầu bị ai đó luyện thành hình dáng này
Hắn khôi phục thân thể, cúi đầu xuống cẩn thận nhặt lên một hạt cát vàng, chăm chú nhìn thật kỹ lường, chi thấy hạt cát này rõ ràng là một quả tinh cầu, bên trên có lục địa núi non sông ngòi biển đảo, thậm chí còn có cả vân khí.
Hắn lại ngẩng đầu, nhìn về miền sa mạc trước mắt, hoàn toàn không có ý khinh nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
thường, ngược lại hít vào một ngụm lãnh khí.
Những cơn cuồng phong cuốn cát vàng lên trong mắt hắn cũng không phải thứ bình thường, mà là vô cùng đáng sợ, loại cuồng phong này không ngờ lại có thể cuốn được vô số tình cầu, sức mạnh uy lực, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Còn những cơn lốc xoáy kia lại càng đáng sợ hơn, tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền nát hắn bậc Vụ Tổ này, thậm chí ngay cả Thần Vương cũng không thể không cẩn thận ứng phó.
Thủ pháp của Huyền Thiên Đại Đế quả nhiên không hề tầm thường, e rằng hắn phải luyện hoá cả một vũ trụ mới có thể tạo ra miền Hoàng Sa đại mạc!
Long Tổ Dương hít vào một hơi lãnh khí, lẩm bẩm nói: Mấy tên Diệp Thiếu Bảo kia,
tuyệt đối không thể nào mạnh hơn ta, bọn chúng làm sao có thể vượt qua miền đại mạc này?
Hắn quan sát kỹ lường, chi thấy đám người Diệp Húc mỗi bước sải ra, dưới chân đều tự động xuất hiện một cây kim cầu, vừa vặn lơ lừng phía trên Hoàng Sa đại mạc.
Kim cầu như ẩn như hiện, phía trước không nhìn thấy tận cùng, phía sau không nhìn thấy gốc, tự động mất đi theo bước đi của đám người Diệp Húc.
Long Tổ Dương vừa bước lên một bước, đám người Tạ Đình Hầu cũng đã đến nơi, một tôn Vu Tổ phát hiện phía trên ma môn có dán một sắc Mệnh kim phù, không khỏi mừng rờ, lập tức vươn tay gờ xuống.
Luồng năng lượng trong phù văn bộc phát, tôn Vu Tổ này kêu lên một tiếng, bàn tay
đột nhiên phân huỷ, nhanh chóng lan đến toàn thân, cơ thể đều bị năng lượng của phù văn ăn mòn, thậm chí ngay cả xương cốt cũng dần dần hoà tan.
Nhất Khí Tam Hoa, tam hoa hoá thân, tái sinh thân thể!
Tôn Vu Tổ này vừa sợ vừa giận, vội vàng hét lớn một tiếng, đột nhiên Hồng Mông tử khí phun ra từ đỉnh đầu, hoá thành ba đoá liên hoa trắng, đỏ, xanh, nụ hoa khẽ lay động, rễ cắm sâu vào não của hắn, đoá bạch liên nở rộ, trong đoá hoa xuất hiện một thân thể mới, giống hệt với hình dáng hắn.
Chém!
Tôn Vu Tổ này quát lớn, đọa vận hoá kiếm, một kiếm chém ra, chặt đứt đáo bạch liên, chân linh thoát khỏi thân thể cũ, chi thấy cơ thể lúc đầu của hắn hoàn toàn phân huỷ, năng
lượng đều bị tấm sắc Mệnh phù văn nuốt vào.
Hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh: May mà ta tu luyện Nhất Khí Tam Hoa trong Hồng Mông Thanh Liên kinh, có được ba mạng, nếu không đã bị tấm phù văn kỳ quái này giết chết rồi!
Đám người Đinh Hoài Sơn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không dám động vào tấm phù văn, lập tức xông vào trong cửa.
Long Tổ Dương, chi là một miền đại mạc mà đã doạ ngươi sợ rồi sao? Một tôn Vu Tổ ha ha cười lớn, xông vào Hoàng Sa đại mạc.
Vù!
Một cơn cuồng phong thổi đến, tôn Vu Tổ này giống như một tờ giấy bị cuồng phong cuốn lên, thổi sâu vào bên trong đại mạc, liền đó bị những hạt cát vàng bên trong đánh cho thân thể cùng đạo vận quanh người nát bét, giống như một tấm vải rách, rơi xuống đạc mạc bên dưới, lập tức bị cát vàng bao phủ, nhanh chóng bị ăn mòn chi còn lại bộ xương cốt trắng phau, tiếp đó ngay cả xương cốt cũng bị ăn mòn, hoá thành tro tàn!
Đào Thiên Thu không ngờ đã chết rồi! Đinh Hoài Sơn thất thanh nói, toàn thân đổ mồi hôi lạnh, lúc nãy hắn suýt nữa cũng đã xông vào đại mạc giết Diệp Húc.
Miền đại mạc này giống như một lạch trời không thể vượt qua, chặn ngang trước mặt bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không dám tiếp tục đuối giết Diệp Húc.
Diệp Húc đứng trên cây kim cầu, cái mà hắn nhìn thấy hoàn toàn không giống với đám người Long Tổ Dương, trong mắt hắn dưới cây cầu này căn bản không phải là Hoàng
Sa đại mạc mà là một vũ trụ trạng thái nguyên thuỷ, vô số tinh cầu bị gió mùa vũ trụ thồi cuốn lên, lăn lộn va chạm khắp nơi, còn bên ngoài cây cầu, liệu có phải từng sợi linh mạch đang hỗn loạn trong những cơn gió mùa của vũ trụ hay không, rất khó nắm bắt!