Tề Bá Thiên cùng Ngọc Thiện chân nhân suýt nữa thì bùng nổ. Nhất là Bá Thiên. Ngay không lâu trước hắn vừa mới phá vỡ được cấm chế của Tử la Thiên Hương thảo, Ngọc Thiện chân nhân liền nhảy ra, nói cây Tử La Thiên Hương này có duyên với hắn.
Không nghĩ tới hiện giờ lại nhảy ra một thiếu niên dường như sàn sàn tuổi hắn. Lại thuyết pháp giống như Ngọc thiện Chân nhân, còn lợi dụng lúc hai người giao thủ mà đoạt đi tử la thiên hương thảo.
“Đoạt đồ của ta sao!”
Ngọc thiện chân nhân vẻ mặt trang nghiêm, nhưng trong lòng giận dữ vô cùng: “Học ai không học, lại dám học của ta.”
“Muốn chết!”
Tề Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, tâm niệm hơi động, chỉ thấy Cửu Long trụ hóa thành một căn hồng tán(ô hồng), dài mấy trượng, bị hắn nắm trong tay, lấy tán làm vũ khí tấn công tới Diệp Húc.
Xuy!
Chỉ thấy bên trong cây ô lớn này một hỏa giao long đột nhiên lao ra, giương nanh múa vuốt, há mồm hướng tới thuyền con mà táp. Cái miệng của nó lớn dọa người, Diệp Húc ở trước mặt nó quả thực quá nhỏ, gần như chỉ bằng cái răng nanh của nó.
“Muốn ăn ta?”
Diệp Húc trở mình, tay chụp tới, một chưởng chụp lên trán giao long. Lập tức long lân vỡ vụn ra không biết bao nhiêu phiến, hỏa giao long kia hô hào không ngừng, lập tức bị Diệp Húc bắt lấy long tu, dùng sức nhấc lên ném nó bay ra xa.
Rầm rầm rầm!
Chín cái đồng trụ hạ xuống, bay vây Diệp Húc ở bên trong. Chín đầu hỏa giao long nhất tề nâng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn. Tề Bá Thiên đứng ở trên một đồng trụ, giận dữ cười nói: “Luyện chết hắn cho ta!”
Chín đầu giao long nhất trề phun ra Viêm Dương Lôi Hỏa, vây khốn Diệp Húc. Tất cả đều sử dụng móng vuốt của mình, chộp tới hắn, từng bộ móng vuốt như che khuất trời xanh, biến khoảng không phía trên đầu Diệp Húc như màng nhện vậy.
Diệp Húc hừ lạnh mọt tiếng, đối mặt với Viêm Dương Lôi Hỏa xem như không có gì, tế khởi cửu đỉnh, chống đỡ chín đầu hỏa giao long công kích.
Long trảo chụp lên trên cửu đỉnh, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.
Diệp Húc ôm lấy kim kiều, hô một tiếng rồi nện xuống, hung hăng gõ lên đầu một giao long. Hỏa giao long kia bị hắn đánh trúng một kích, quơ quơ đầu, đần độn, không phân rõ nam bắc.
“Một kiện vu bảo mà thôi, muốn vây khốn ta sao?”
Hắn ôm kim kiều, điên cuồng đập xuống, đánh cho chín đầu giao long một trận, lập tức nhảy người lên, bay ra ngoài Cửu Long Trụ.
“Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng vậy đâu! Hàng! Ma! Úm!Hồng!”
Thanh âm của Ngọc Thiện chân nhân truyền tới, một đóa hoa sen màu đỏ như lửa dâng lên trước mắt hắn. Nó lớn không thể tưởng tượng, đưa vào trong tầm mắt hắn, khiến cho trong mắt hắn toàn là hoa sen, không nhìn ra bất luận sự vật gì khác.
“Đại Phạm Âm Lôi Tự, Liên Hoa Thánh Pháp? So ra còn kém Cửu Đỉnh Vạn pháp Yêu Quyết!”
Diệp Húc đưa ra bàn tay lớn, bàn tay lớn bằng chân nguyên này chính là từ vô số yêu thú thượng cổ tạo thành. Nó đối kháng với liên hoa thánh pháp của ngọc thiện chân nhân. Hai lực lượng lớn bùng nổ, chỉ thấy hoa sen bị phá nát tầng tầng. Nhưng thân hình của hắn lại kịch liệt rung rẩy, bị bức lui một bước, lại rơi vào bên trong Cửu Long Trụ.
Ngọc thiên chân nhân bị một chường này của hắn đánh bay ngược ra, liên tục lui mười bước mới ổn định được thân hình. Trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tiểu tử này so với Tề Bá Thiên còn mạnh hơn nhiều. Không ngờ chỉ dùng vào lực lượng thân thể liền có thể đánh lui năm lần chiến lực của ta! Không có khả năng, không có khả năng, tu vi của hắn mới chỉ là đan đỉnh kỳ. Mà ta tu luyện tới nguyên đan, làm sao lại không thể bằng hắn.”
Chín đầu giao long kia đã thức tỉnh, lại công kích tới Diệp Húc. Trong đó, một đầu giao long thân hình cuộn tròn lại, cuốn lấy hắn, há mồm táp xuống đầu Diệp Húc.
“Thiên cơ tán!”
Một cái ô trắng hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Húc, đột nhiên hóa thành một cây hai đầu lưỡi dao sắc bén. Hỏa giao long kia cắn xuống lập tắc bị đâm thủng hai mắt, đau tới nước mắt giàn giụa.
Song chưởng của Diệp Húc rung lên, đem đầu giao long này bạo mở ra, chỉ nghe thấy long ngâm liên tiếp. Hắn lập tức cảm giác được một cỗ nguy cơ giáng lâm, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giao long giơ vuốt đem thiên cơ tán từ trong óc rút ra, tùy tay để sang bên. Nó cùng với tám đầu giao long kia liên kết lại, nhất tề há mồm, phun ra chín nguyên đan yên long, rít gào ném tới hắn.
Đây là nguyên đan do giao long luyện ra, thủ đoạn mạnh nhất, chín long cùng đánh, đủ làm cho thân thể hắn phải rách nát.
“Cửu đỉnh phá vạn pháp!”
Diệp Húc quát lớn, chín khẩu đại đỉnh trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, cắn nuốt hết thảy chín nguyên đan đại yêu long, thu vào trong đỉnh.
Trên vách cửu đỉnh lập tức xuất hiện vô số móng vuốt của thượng cổ dị thú, tất cả đều bắt lấy yêu long nguyên đan, trấn áp nguyên đan xuống.
Chín đầu giao long kia rống giận, long ngâm cao vút, tất cả đều vươn móng vuốt của mình vào trong đỉnh. Dùng sức trảo một cái, liền phá vỡ vạn pháp yêu quyết, đem nguyên đan của mình bắt lấy.
Chín đầu giao long cầm nguyên đan trong tay hung hăng nện xuống.
“Địa dũng kim liên!”
Cùng lúc đó, dưới chân Diệp Húc đột nhiên hiện lên vô số hoa sen màu vàng, vô số cánh hoa sen bay nhanh khép lại, gắt gao khép lấy nửa người dưới của hắn, khiến cho hắn không thể nhúc nhích.
Ngọc Thiện chân nhân đứng ở bên ngoài cửu long trụ, lấy vu pháp vây khốn Diệp Húc, cười lạnh nói: “Tiểu tử thối, dám đoạt thức ăn trên mệnh gia gia Ngọc Thiện, không giết ngươi khó tiêu được mối hận trong lòng ta! Tề thiếu gia, chúng ta liên kết diệt trừ tiểu tử này, rồi thảo luận vấn đề Tử La Thiên Hương thuộc về ai sau!”
“Được!” Tề Bá Thiên vui mừng vội vàng đáp ứng.
Hai người bọn họ lúc trước tranh cãi ngươi chết ta sống, lúc này gặp phải Diệp Húc dễ dàng thu đi Tử la thiên hương thảo. Tròng mắt hai người đều đỏ, hơn nữa chỉ bằng một trong hai người bọn họ, rất khó bắt được Diệp Húc, vì thế vứt bỏ tị hiềm lúc trước, liên thủ mà đánh.
“Lần này nguy rồi, hai người này, Ngọc Thiện chân nhân có thể bộc phát ra năm lần thực lực, mà Tề Bá Thiên thì có Cửu Long Trụ trong tay, đều rất khó đối phó. Lần này hai người liên kết chỉ sợ ta không được dễ chịu lắm!”
“Cửu đỉnh nhập khiếu, vạn pháp yêu quyết, phá cho ta!”
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, chín khẩu đại đỉnh đều hạ xuống, dung nhập vào bên trong khiếu huyệt. Thân hình hắn lập tức có vô số thượng cổ dị thú chui ra, phá tan Địa Dũng Kim Liên của Ngọc Thiện chân nhân.
Thiên cơ tán rơi vào trong tay Diệp Húc, khanh khách xèo xèo một tiếng hóa thành một mặt thuẫn lớn, ngăn trở nguyên đan của yêu long oanh kích. Hắn bị chấn động tới khí huyết bốc lên, hai tay run lên.
Ngọc Thiện chân nhân cười ha ha, thân hình tà tà bay lên, rơi vào bên trong Cửu Long Trụ. Chỉ thấy bảo tướng của hắn trang nghiêm, phía sau hiện ra nghìn cánh tay, mỗi tay cầm một đóa hoa sen, liên tục đánh tới Diệp Húc.
“Vạn Kiếp Bất Không, thiên thủ phật đà!”
Phía sau hắn hiện ra một pho tượng ảo ảnh Phật Đà. Hai mắt nhắm nghiềm, nghìn tay bay múa, một một cánh tay đều to bằng chân voi. Hoa sen trong tay uy năng tương đương với một kiện vu bảo cấp trấn giáp, nghìn tay nghìn hoa sen, bộc phát ra uy năng vô cùng vô tận!
“Cửu đỉnh vạn pháp, vạn yêu đều hiện!”
Diệp Húc sắc mặt càng thêm ngưng trọng, trong cơ thể các huyệt khiếu rung lên, cửu đỉnh nhất tề chấn động, chỉ thấy trong cơ thể hắn từng chích thượng cổ dị thú chui ra từ khiếu huyệt, tất cả đều lao lên đón nhận thiên thủ thiên liên.
Mà vào lúc này, chính đầu yêu long lại bắt lấy nguyên đan của mình mà nện xuống, long rống rung trời.
Diệp Húc hai tay ôm lấy kim kiều cứng rắng ngạnh kháng lại. Chín viên yêu long nguyên đan nện vào kim kiều, đương đương rung động. Lập trức trong nguyên đan đại hỏa tràn ngập, bao phủ lấy chín tòa kim kiều, đốt cháy luyện hóa!
Chín đầu giao long kia chậm chạp không thể luyện hóa được kim kiều, đều dùng trảo của mình, nhất tề đặt lên trên thân kim kiều, cố dùng lực lượng toàn thân đè xuống phía dưới.
Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực tăng gấp bội, dường như có người đem cả tòa Quan Tinh Phong đè lên trên người mình vậy. Cốt cách của hắn bị ép tới rung động khanh khách xèo xèo.
Ngọc Thiện chân nhân thấy thế mừng rỡ, liên hoa bảo tọa dưới chân chìm vào dưới nền đất, đột nhiên xuất hiện ra dưới chân Diệp Húc, cười to nới: “Tiểu tử, dám cùng Ngọc Thiện gia gia đoạt thức ăn, lần này ta liền luyện hóa ngươi!”
Bên trong Hồng Liên, hiện ra tam muội chân hỏa, không ngừng nung khô thân thể Diệp Húc. Nhiệt độ ngọn lửa cực cao, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng cảm thấy thân thể có xu thế bị hòa tan.
Tề Bá Thiên đứng ở phía trên một cây đồng trụ, cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: “Tiểu tử, dám đoạt bảo vật của ta, thiếu gia ta luyện hóa ngươi thành bụi phấn…”
Xuy!
Đột nhiên một khối thi thể không đầu hạ xuống, từ không trung rơi xuống, vừa rơi vào bên trong Cửu Long Trụ liền bị chân hỏa đốt cháy, tiếp theo là một cái đầu rơi xuống, rõ ràng là bộ dạng của Tề Bá Thiên.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, biết là Phượng Yên Nhu ra tay, giết chết Tề Bá Thiên, nhưng mà khiến hắn kinh hãi chính là, chín đầu giao long kia vẫn như cũ gắt gao áp chế hắn, cũng không vì Tề Bá Thiên tử vong mà đình chỉ công kích.
Thanh âm của Phượng Yên Nhu từ trên không trung truyền tới, mang theo vẻ lo lắng nói: “Sư huynh, chính đầu hỏa giao long này đều là vật còn sống, ta không thể ngăn cản chúng nó.”
Nàng tế khởi tiểu thanh, chỉ thấy chín cái đồng trụ lưu chuyển quầng sáng, làm cho thanh quang bức mở ra, không thể dùng ngũ hành diệt tuyệt thần quang diệt trừ chín đầu giao long.
Diệp Húc đau khổ chống cự Ngọc Thiện chân nhân tam muội chân hỏa, cũng không có chủ ý gì. Tề Bá Thiên không phải là chủ nhân của Cửu Long Trụ. Tuy rằng hắn chết trong tay Phượng Yên Nhu nhưng chín đầu giao long cũng không có đình chỉ công kích.
Diệp Húc chỉ cảm thấy kim kiều áp lực càng lúc càng lớn, hơn phạm vi chịu đựng của thân thể hắn rồi, tiếp tục chống đỡ xuống, khẳng định sẽ bị đè thành thịt vụn.
Hắn đột nhiên thu lại kim kiều, chín long rống giận, đều bắt lấy yêu long nguyên đan, nện xuống đỉnh đầu hắn.
Diệp Húc thở hổn hển vài ngụm khí thô, gian nan lấy một mặt kim bài trong ngọc lâu ra. Chỉ thấy kim bài này mặt chính diện có chữ Lâm, mặt trái có một chữ Lệnh, đúng là kim bài mà Triều Công Thiều đã đưa cho hắn.
Chân nguyên của hắn điên cuồng dũng mãnh tiến vào bên trong kim bài. Chỉ thấy mặt kim bài này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, giống như một cái quạt hương bồ lớn vậy, gần như không thể nào cầm được.
“Lại là một kiện vu bảo không thể vận dụng!”
Diệp Húc trong lòng uể oải, đang muốn thu hồi lại kim bài, đột nhiên chân nguyên của hắn chạm tới một không gian sâu bên trong kim bài. Chỉ thấy sâu bên trong kim bài là một mảnh biển rộng mịt mờ, một nam tử áo trắng đang chắp tay đứng trên mặt biển, nhìn về phía thương thiên ở xa xa.
Hắn chỉ kịp liếc mắt xem một cái, chín đầu giao long đều tự cầm lấy nguyên đan hung hăng nện xuống.
“Hoàng Tuyền Thánh Lệnh, Như Ta Thân tới!”
Trong mặt kim bài này đột nhiên truyền tới thanh âm vang lớn nguy nghiêm, khí thế vô cùng khủng bố. Trong nháy mắt, Diệp Húc chỉ cảm thấy chân nguyên bản thân đông lại, mà chín đầu giao long kia thì bị đóng đinh tại chỗ, thậm chí ngay cả tam muội chân hỏa bên trong liên hoa bảo tọa của Ngọc Thiện chân nhân cũng bị áp chế dập tắt.
Trong kim bài đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn, trong suốt như ngọc, hướng tới chín đầu giao long mà chộp tới. Nó nhẹ nhàng nắm chín đầu giao long vào trong tay, giống như nắm chín chon giun vậy, dùng sức xé một cái, xé rách chín đầu giao long trên đồng trụ này xuống.
Diệp Húc nhìn xem mà kinh tâm động phách, đột nhiên trên bầu trời truyền tới tiếng gầm giận dữ: “Ai dám giết đệ tử ta, phá hư vu bảo của ta?”
Một bàn tay lớn từ trên bầu trời trảo xuống, phá vỡ cấm chế thật mạnh trên không trung Côn Luân thánh địa, rơi vào bên trong Cửu Long trụ, hướng tới bàn tay to trong kim bài mà chụp tới!
Diệp Húc trong lòng kinh hãi, đây là chủ nhân của Cửu Long Trụ, cảm ứng thấy vu bảo của mình bị hủy, nên tự mình ra tay!
Người này có thể phá vỡ cấm chế trên không trung của Cổ Côn Luân thánh địa, thấp nhất là cường giả tam thần cảnh, thậm chí còn có khả năng cao hơn.