Chiêu thức này Diệp Húc biểu hiện khả năng khống chế nguyên khí của hắn cực cao, khống chế giao long, bắt chước thanh âm của người mà phát ra, còn bản thân mình thì không nói tiếng nào, có vẻ quỷ dị phi thường.
Chu Thế Văn hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: “Thiếu Bảo, là ta đùa giỡn với ngươi thôi, làm thật sao? Ta biết Phương gia hai vu sĩ đều chết trong tay ngươi, làm sao lại động thủ với ngươi chứ?”
“Ta cũng không phải nói giỡn!”
Hai giao long gác lên hai vai của Diệp Húc phát ra tiếng rống giận rít gào nói: “Giết ngươi, chỉ còn một mình pt, áp lực của ta cũng sẽ giảm đi!”
“Diệp Thiếu Bảo, lão tử cũng không phải là quả hồng nhũn, ngươi muốn bóp thì bóp đâu!”
Chu Thế Văn cất tiếng cười to, đột nhiên nguyên khí biến hóa, lưng sinh ra hai cánh, giương cánh bay lên, dừng trên một gốc cây đại thụ che trời. Đứng ở trên cành cây, thân thể phập phồng.
Đôi cánh của hắn khác với cánh của Huyết Bức, cũng không phải là cánh chim hay Ưng Xà, mà là một đôi cánh trắng như tuyết, chung quanh mơ hồ có phong lôi lực vần quanh, dường như được tạo thành từ phong và lôi.
“Thiếu Bảo, ngươi tu luyện vu pháp Thanh Giao Cửu Kích, lực công kích mạnh, vu sĩ ngang cấp khó có thể đánh được với ngươi! Nhưng lão tử cũng không kém, cố ý tu luyện một môn tuyệt kỹ chạy trốn!”
Chu Thế Văn đắc ý dào dạt cười ha hả nói: “Đây là Phong Lôi Song Sí, lậu tốc độ còn không có loại vu pháp nào vượt qua được nó! Lão tử nhát gan, sau khi trở thành vu sĩ, vu pháp đầu tiên tu luyện chính là nó. Tuy nhói công kích hơi kém, nhưng bảo mệnh mới là thứ nhất! lão tử muốn chạy trốn ngươi mơ tưởng đuổi được ta!”
“Phong Lôi Song Sí?”
Diệp Húc có chút bất đắc dĩ, loại vu pháp này hắn cũng nghe thấy, nghe nói hai cánh dùng nguyên khí bắt chước phong lôi lực, tiến hóa hai cánh, chớp động cuồng phong cuồn cuộn, lôi điện nở ra, tốc độ cực nhanh.
Chu Thế Văn tu luyện vu pháp này, đích xác làm cho người ta không còn cách nào khác.
Nếu hắn tu luyện phi hành vu pháp còn có thể thử một lần, hiện tại hắn lại không có điều này.
“”Thế văn huynh còn không xuống dưới, trên ngọn cây rất mát sao?”
Diệp Húc thu hồi giao long cười tủm tỉm nói: “Hiện tại chúng ta có thể thương lượng một chút, cùng nhau tiến vào Bách Man Sơn.”
Chu Thế Văn nhẹ nhàng thở ra, hồ nghi nói: “Ngươi không muốn gạt ta xuống dưới, đột ngột xuất thủ xử lý ta?”
Diệp Húc cười mắng một câu nói: “Ta cho dù có thể đột ngột hạ sát thủ, ngươi cũng có thể thong dong chạy trốn, cần gì phải làm điều thừa? ngươi ta đều mới trở thành vu sĩ không lâu, việc tới bách Man Sơn lần này rất nguy hiểm, tốt nhất là kết bạn mà đi, thế huynh nghĩ sao?”
“Ta cũng sớm có quyết định này.” Chu Thế Văn theo ngọn cây hạ xuống, nhưng vẫn còn chút phòng bị, khoảng cách với Diệp Húc hơn mười mét.
Diệp Húc tính toán một chút, khoảng cách này không xa không gần, vừa lúc có thể cho hắn thong dong thi triển Phong Lôi Song Sí chạy thoát khỏi Thanh Giao Cửu Kích. Hiển nhiên thiếu niên nhìn như tang thương này, nội tâm bên trong cực kỳ khôn khéo giảo hoạt, không giống như bề ngoài trung hậu, lúc này buông tha ý tưởng tập kích hắn.
“Phong Lôi Song Sí, đích thật là loại vu pháp chạy trốn tốt nhất!”
Diệp Húc tán thưởng một câu, trong lòng tính toán: “Nếu lần này có thể săn đủ tinh quái, ta cũng muốn chọn lựa loại vu pháp này, chỉ có điều không biết bên trong Diệp phủ có Phong Lôi Song Sí này không?”
Chu Thế Văn trong lòng âm thầm cân nhắc một phen, thầm nghĩ: “Diệp Thiếu Bảo Thanh Giao Cửu Kích đích xác lợi hại, lực công kích mạnh, vu sĩ bình thường không thể căn bản, lần này khi trở về, ta cũng muốn tu luyện loại vu pháp này!”
Hai người bọn họ, một bề ngoài văn nhược giống như thư sinh, một tục tằn như thổ phỉ, nhưng tâm tư cực kỳ khôn khéo tinh tế, rất nhanh ý thức được. Vu pháp nếu có thể dùng một chỗ, tiến được, lui được, càng hoàn mỹ hơn.
“Thiếu Bảo, ngươi tu luyện tâm pháp gì vậy? tu vi làm sao tiến cảnh nhanh như vậy? ngay cả ta cũng không theo kịp!” Chu Thế Văn vẻ mặt khâm phục hỏi.
“Tiểu đệ tu luyện chính là Pháp Hoa Luyện Vu Quyết. Ta lần thứ hai trở thành vu sĩ, đạt được chẳng qua nhị tầng ngọc lâu, có thể có tâm pháp gì tốt đây? Cũng may tốc độ tu luyện của Pháp Hoa Luyện Vu Quyết cũng không chậm.”
Diệp Húc nhấp nháy mắt hỏi: “Thế Văn huynh thì sao?”
Chu Thế Văn khiêm tốn nói: “Thiện Thiện Nguyên Thần đại Pháp. Môn tâm pháp này miễn cưỡng hơn được Pháp Hoa Luyện Vu Quyết của ngươi một chút thôi. Tốc độ tu luyện cũng không mau, chẳng trách ta kém ngươi.”
Diệp Húc tán thưởng nói: “Thiện Thiện Nguyên Thần Đại Pháp am hiểu rèn luyện nguyên thần. Tuy rằng tốc độ hơi chậm, nhưng vu pháp uy lực lại rất mạnh, Thế Văn huynh tương lai tất không thể nào đo đếm được!”
“Làm sao, làm sao, vẫn là kém so với Thiếu Bảo hiền đệ à.”
Hai người khách sáo quay đầu đi, đồng thời nhổ một ngụm, trong lòng thầm mắng: “Khốn khiếp, trong miệng tên này không một lời nói thật!”
Diệp Húc nói hắn tu luyện chính là Pháp Hoa luyện Vu quyết, Chu Thế Văn trong lòng tự nhiên không tin.
Pháp Hoa Luyện Vu Quyết tốc độ mặc dù mau, nhưng cũng không có nhanh quá, hơn một tháng cũng không thể nâng cao liên tục 4 cảnh giới.
Mà Chu Thế Văn nói hắn tu luyện Thiện Thiện Nguyên Thần đại Pháp, Diệp Húc càng không tin.
Ngọc lâu của Chu Thế Văn phẩm bậc tương đối cao, cung cấp tâm pháp tất nhiên là cực kỳ kinh người, xa xa vượt qua Thiện Thiện Nguyên Thần đại pháp.
Theo trình độ ngưng tụ Phong Lôi Song Sí, Diệp Húc liền có thể phán đoán ra, tu vi nguyên khí của hắn cũng không thấp như lời hắn nói, chỉ sợ cũng tu luyện tới Bồi Nguyên tứ phẩm đi!
Hai thiên tài của hai đại thế gia va chạm, kết quả không lừa được đối phương nói thật một câu nào, khiến cho hai người trong lòng có chút uể oải, đã không có tâm tư lục đục với nhau.
“Đáng tiếc công tử bột không ở đây, nếu hắn ở đây thì náo nhiệt rồi.” Chu Thế Văn thở dài một câu, cảm thán nói.
Diệp Húc gần đây cũng không nghe thấy tin tức của pt, trong lòng không khỏi tò mò nói: “Phương thế huynh, gần đây có chút bận sao?”
Chu Thế Văn lắc đầu đầu nói: “Công tử bột này âm hiểm vô cùng, phân nửa đang bế quan khổ tu, đợi khi nắm chắc xử lý hai chúng ta mới lộ ra mặt.”
Hai người kết bạn đồng hành, đi sâu vào trong Bách Man Sơn, đều tự tế khởi ngọc lâu, tản mát ra khí tức trầm trọng, yêu thú bình thường không dám đối mặt với hai người, xa xa bị dọa sợ chạy mất.
Một đường đi tới, bọn họ cũng không gặp phải tình huống đặc thù gì, chỉ có đụng phải một chích gấu mù, rít gào đuổi theo hai người.
Tuy nhiên, bước chân bọn họ cực nhanh, hơn nữa loại yêu thú cấp thấp này cũng không có hứng thú, rất nhanh bỏ xa con gấu mù này không thấy tăm hơi.
Không quá lâu, Hắc Hộc Lĩnh đã ở trước mặt, đập vào mặt hai người là cỗ khí tức tiêu điều.
Diệp Húc trong lòng rùng mình, lúc này Hắc Hộc Lĩnh nguy hiểm hơn trước gấp trăm lần. Hiện tại Hắc Hộc Lĩnh không có tam đại vu hoang thế gia đuổi tinh quái đi. Đừng nói là thập giai yêu thú, chỉ sợ tinh quái cũng rất nhiều, có thể nói là rất nguy hiểm!
Tuy nhiên hai người đi vào Hắc Hộc Lĩnh, dọc đường đi cũng không gặp được bao nhiêu yêu thú cấp tinh quái, trong lòng không khỏi buồn bực vạn phần.
Đừng nói là yêu thú cấp tinh quái, yêu thú bình thường cũng hiếm thấy!
“Thiếu Bảo nơi này có một thi thể của yêu thú cấp tinh quái!” Chu Thế Văn có chút phát hiện, vội vàng kêu lên.
Diệp Húc tới gần xem, chỉ thấy đây là một thi thể hổ yêu, còn chưa hoàn toàn biến hóa thành thân người. Trên người nó vài nhúm lông vàng mọc dài ra, thi thể ngã dướt mặt đất, bốn phía núi rừng bị tàn phá thành một đống hỗn độn, cây đá vụn rơi đầy mặt đất.
Hiển nhiên con hổ yêu này gặp phải đại địch, ác chiến với đối thủ một hồi, không địch lại mà bỏ mình.
“Cái chết của hổ yêu này có chút kỳ quái!”
Diệp Húc chú ý tới thi thể hổ yêu này, cổ có bốn lỗ máu, dường như bị cái gì hút khô máu mà chết.
Hắn dùng lực xé ra, không ngờ xé toang cái da hổ, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Cái gì vậy, không ngờ có thể dễ dàng xử lý đầu mãnh hổ này?”
“Da hổ đáng giá đừng lãnh phí!”
Chu Thế Văn không nói hai lời, lập tức rút dao găm định phân giải da hổ.
Dao găm của hắn được rèn luyện từ tài luyện vu bảo chế thành vu binh, sắc bén dị thường. Nhưng không thể mở ra da hổ, chỉ có thể lúng túng thu hồi dao găm.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, tế ngọc lâu, thu thi thể hổ yêu vào, cười nói: “Thế Văn huynh nếu vô phúc hưởng dụng, không bằng lưu cho đệ.”
Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Da hổ có thể cho ngươi, tuy nhiên ngươi phải đem biện pháp ngọc lâu thu vật cho ta!”
“Truyền thụ cho ngươi cũng không phải không thể, thế huynh có thể dùng vu pháp Phong Lôi Song Sí này trao đổi!” Diệp Húc cười nói.
Chu Thế Văn lắc đầu như trống bỏi nói rằng: “Nghĩ hay quá nhỉ! Ngươi học xong Phong Lôi Song Sí chỉ sợ lập tức trở mặt xử lý ta! Lão tử không có ngu như vậy!”
Đột nhiên sắc mặt hai người khẽ biến, vội vàng thả người dựng lên, một con Yến Tử (chim én) màu bạch ngân từ dưới chân bọn họ lướt qua, cánh sắc bén như đao, bị đám theo một cỗ thanh phong, xuy xuy rung động.
Vu pháp, Tuyết Yến Phi Hồng!