Bên trong Hằng Cổ ma vực, có thể tiến vào thập đại diêm la thánh điện, xưng là Minh Tôn, đều là những lão quái vật tam bất diệt cảnh cả. Già La Minh Tôn thân là Diêm La Ma Điện Đại Minh Tôn Vương, tu vi rất khủng bố, đã đạt tới tam bất diệt cảnh đỉnh phong rồi.
Tu vi của hắn, đủ dẹp ngang tất cả thái thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông. Thậm chí còn muốn thắng hơn một bậc nữa, dù sao hắn không phải là nhân tộc mà là di dân chủng tộc địa ngục, còn sót lại sau khi lục đạo luân hồi thời viễn cổ tan biến. Bất kể thân thể hay nguyên thần, từ khi sinh ra đã dũng mãnh hơn vu sĩ nhân loại nhiều lắm.
Cho dù hắn cắn nuốt mấy trăm linh mạch bậc năm bậc sáu, vu bảo và linh đan, nhưng bị nhốt mấy trăm năm, tất cả sức sống gần như bị xóa nhòa đi hết, chỉ còn lại một bộ xương khô. Những bảo vật này cũng không thể khiến cho hắn khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, thậm chí ngay cả thân thể hắn cũng không chữa trị lại đầy đủ.
“Đại Minh Tôn Vương ấn, Tu La thiên quốc!”
Già La Minh Tôn quát lên một tiếng lớn, bàn tay to đầy khớp xương lởm chởm đột nhiên đẩy về phía trước, hung hăng chộp tới. Một trảo của hắn xuất ra, bàn tay xương khô trở nên vô cùng to lớn, vô số kình khí màu đen kịt tinh khiết kết cấu thành võng, giống như cái lồng thiên la đại võng. Lòng bàn tay hắn giống như một hắc động, trong động có một khối bi đá thật lớn. Trên mặt bia đá viết hai chữ Tu La to bằng máu, phía sau tấm bia đá là một vô thượng thần quốc, bên trong thần quốc có vô số thiên ma cổ ma xuất hiện!
Đây là vu pháp của Hằng Cổ Ma Vực, tấm bia đá bên trong bàn tay cũng không phải là vật thực, đây là một loại vu pháp cực kỳ dũng mãnh, Đại Minh Tôn Vương Ấn Pháp!
Toàn bộ thông đạo bạch ngọc dưới Tu La Thiên Quốc của Già La Minh Tôn mà rung động kịch liệt. Từng phiến không gian sụp đổ, vô số thanh đăng bị tắt, ngọc vỡ, loạn thạch bay tung tóe. Thanh đăng đều bay lên, rơi vào bàn tay hắn, hóa thành chất dinh dưỡng của Tu La Thiên Quốc, khiến cho khí thế của hắn càng hùng mạnh hơn, có thể nói là long trời lở đất.
Thậm chí Diệp Húc và Vinh Lâm hai người thân thể cũng không được, gần như bị lòng bàn tay của hắn hút đi.
Đây là thực lực của Đại Minh Tôn Vương xếp hạng nhất của Diêm La Ma Điện bên trong thập đại thánh địa Hằng Cổ Ma Vực. Một chiêu khai triển ra, liền khiến cho hai vị thiên tài mới nổi là Diệp Húc và Vinh Lâm cảm thấy không thể ngăn cản được bất cứ cái gì.
Xuy!
Bàn tay to của Già La Minh Tôn đánh thật sâu vào bên trong tức nhưỡng cửa chính, chỉ thấy tòa cửa chính tức nhưỡng này bắt đầu sụp đổ dưới bàn tay của hắn, thể tích dần dần thu nhỏ lại.
Diệp Húc loạn nhảy trong lòng, tòa cửa chính tức nhưỡng này dài tới vài dặm, esbij Già La Minh Tôn thu đi, giao vào trong tay của hắn, chỉ sợ Di la thiên địa tháp tăng trưởng liền mấy tầng. Tức nhưỡng cũng dư dả, có thể làm cho di la thiên địa tháp của hắn củng cố tới hoàn cảnh vô cùng dũng mãnh.
“Không xong, tu vi của ta cũng không thể khôi phục toàn bộ, không thu được tòa cửa chính này!” Già La Minh Tôn sắc mặt khẽ biến, nhíu mày nói.
Lúc này, đã có vài dặm cửa tức nhưỡng bị hắn luyện hóa, thu nhỏ lại vào bên trong Tu La Thiên Quốc. Sức nặng của nó cực đoan kinh người, nếu đặt trên người Diệp Húc, 100 Diệp Húc cũng bị sức nặng này đập vụn.
Tuy nhiên Già La Minh Tôn không có khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, chỉ có thể thu được một đoạn cửa chính tức nhưỡng này thôi.
Diệp Húc lập tức lấy ra linh mạch bản thân cướp đoạt được, ước chừng mấy trăm linh mạch bậc năm, khẩn trương nói: “Minh Tôn, đủ không?”
Già La Minh Tôn há mồm hút hết những linh mạch bậc năm này vào trong bụng, cơ thể lại sinh trưởng ra không ít, lắc đầu nói: “Không đủ, còn xa xa mới đủ.”
Diệp Húc nhíu mày, lấy mấy ngàn linh mạch bên trong ngọc lâu của mình ra, linh mạch bậc bốn, năm, sáu nhiều không đếm xuể, làm cho Vinh Lâm hoảng sợ: “Diệp lão đệ cướp sạch thánh địa nào vậy? Làm sao lại có nhiều linh mạch như thế? Vì một tòa cửa chính tức nhưỡng mà đáng giá phải xuất ra nhiều linh mạch vậy sao?”
Hắn đúng là có chút khó hiểu với hành động của Diệp Húc, tức nhưỡng tuy rằng quý báu dị thường, nhưng loại thổ tinh khí cực kỳ trầm trọng này nếu là luyện chế vu bảo, chỉ cần một chút ít là đủ nâng cao uy lực của vu bảo rồi. Nếu sử dụng nhiều quái, ngược lại làm cho vu bảo trở nên vô cùng nặng nề, khó có thể tế khởi.
“Hiện tại đủ rồi sao?” Diệp Húc lấy tất cả của cải mình cất chứa được ra, trong lòng cũng đau đớn lắm chứ, những linh mạch này là do hắn chuẩn bị khi đột phá thì dùng.
Khi liều mạng với đám người Đinh Phụ Đạo, hắn đã thiêu đốt hai đại nguyên thần của Hạ Tùng Giang. Vì cứu Vinh Lâm, hắn lại đem nguyên thần của đám người Đinh Phụ Đạo thiêu đốt sạch. Mà hắn tu luyện tới tam dương cảnh Thân Dương nhất phẩm, lại luyện hóa bốn nguyên thần, hiện giờ chỉ còn lại có nguyên thần của Lam Kình yêu vương và Chương yêu vương là chưa có luyện hóa. Hai đại nguyên thần này nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn nâng cao vài tiểu cảnh giới, tu luyện tới thân dương tứ phẩm hoặc ngũ phẩm, bởi vậy Diệp Húc mới chuẩn bị nhiều linh mạch như vậy.
“Minh Tôn, đây là ngươi nợ ta, nhớ rõ phải trả lại cho ta đấy!” Diệp Húc khóe mắt giật giật, đau lòng nói.
“Nói nhiều!”
Già La Minh Tôn há mồm hút hết những linh mạch này vào trong bụng, chỉ thấy cơ thể hắn sinh trưởng ra vô số lần, khiến thân thể lại no đủ hơn vài phần, thanh âm ù ù quát lên: “Bản tôi khôi phục lại toàn bộ thực lực, cướp sạch vài môn phái, trả lại cho ngươi còn không phải dễ dàng sao? Tiểu tử có linh mạch bậc tám hay không? Linh mạch bậc tám, đủ cho ta khôi phục tới trạng thái toàn thịnh.”
“Cho dù là Quan Tinh Phong của ta, cũng không có linh mạch bậc tám, chỉ có linh mạch bậc bảy. Hơn nữa ta ở Quan Tinh phong, là linh sơn của Thái Thượng trưởng lão. Linh mạch bậc tám, ngươi đừng mơ tưởng.” Diệp Húc buồn bực vạn phần.
Ầm vang!
Già La Minh Tôn vài hô hấp liền luyện hóa tất cả linh mạch, vô số cơ nhục mấy máy bên ngoài xương cốt, chỉ có điều vẫn chưa có được làn da, khủng bố tới cực điểm. Đột nhiên bàn tay to của hắn dùng sức trảo một cái, đem cả tòa cửa chính tức nhưỡng nhấc lên, thu vào bên trong Tu La Thiên Quốc.
“Thực lực của ta, đã khôi phục lại được một hai thành.”
Hắn có chút vừa lòng nói: “Tiểu tử, tòa tức nhưỡng cửa chính này ta đã thu giúp ngươi. Tuy nhiên ngươi không thể khiêng được đâu, vẫn là ta để vào trong ngọc lâu của ngươi là được.”
Già La Minh Tôn một tay đưa vào bên trong ngọc lâu của Diệp Húc, đánh cánh cửa chính tức nhưỡng này vào bên trong rồi cười nói: “Tiểu tử thối, chúng ta đã thanh toán xong.”
“Ngươi còn nợ ta mấy ngàn linh mạch.” Diệp Húc nói nhạt.
“Bà nội nó, quỷ hẹp hòi, mấy cái linh mạch mà thôi, còn phải đòi ta như vậy sao?”
Già La Minh Tôn mắng liệt liệt nói: “Ngươi ở tại Hoàng Tuyền Ma Tông phải không?được rồi, đợi bản tôn cướp được mấy cái linh mạch, đi tới Hoàng Tuyền ma Tông tìm ngươi!” Dứt lời, hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Diệp Húc cười nói: “Minh Tôn, ngươi có nơi nào đặt chân không? Ngươi chọc giận ma hoàng, khó bảo toàn ma hoàng sẽ không tìm người, giết ngươi cho hả giận.”
Già La Minh Tôn vội vàng dừng chân lại, mặt mày sầu kiểm, buồn rầu vạn phần, nói thầm: “Ma hoàng tuy rằng không trực tiếp giết lên nhân gia, nhưng rất có thể phái những minh tôn khác đuổi giết lão tử. Những vu sĩ nhân tộc khác cũng không vừa mắt lão tử, hơn phân nửa sẽ hô đánh giết ta. Hiện tại thực lực của ta cũng chưa có khôi phục tới trạng thái toàn thịnh. Hơn phân nửa là đi ra không xa liền bị người ta trừ ma vệ đạo rồi.”
“Chẳng lẽ đường đường Đại Minh Tôn Vương ta, không ngờ lại không có một chỗ dung thân?” Già La Minh Tôn hai mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy thiên hạ to lớn, không có một chỗ đặt chân.
Diệp Húc cười ngâm ngâm nhìn hắn, chỉ kém câu chưa nói ra: “Ngươi cầu ta đi, ngươi cầu ta, thu lưu ngươi!” những lời này.
Già La Minh Tôn ánh mắt rốt cuộc cũng ngừng lại trên người hắn, đột nhiên mặt mày hớn hở, cười ha hả nói: “Tiểu tử, ngươi là chủ nợ của ta, ta tự nhiên phải đi theo ngươi trả nợ, ngươi cũng sợ ta chạy phải không?”
Hắn tiến tới bên người Diệp Húc, nghiễm nhiên có một bộ dạng tất cả đều là người một nhà, nói: “Chờ ta khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, tìm được cái tên công tử bột lừa ba kiện bất diệt chi bảo của ta, hành hung hắn một trận, sau đó trả linh mạch cho người. Tất cả mọi người đều là bằng hữu, ta ở bên cạnh ngươi chờ khôi phục nguyên khí, ngươi cũng ngại đuổi ta đi phải không?”
“Minh Tôn, ngươi đi theo ta, tự nhiên ta cũng có rất nhiều nguy hiểm, chẳng những ma hoàng muốn giết ngươi, những cao thủ thánh địa khác phát hiện ra ngươi cũng muốn đánh giết. Tuy nhiên ai bảo chúng ta có giao tình chứ?”
Diệp Húc thở dài, khó xử vạn phần, sau một lúc lâu, miễn cưỡng đáp ứng nói: “Con người của ta, da mặt mỏng, tâm lại mềm, ngươi ra giang hồ nghe nghóng, ai chẳng nói Diệp Thiếu Bảo ta là người khẩu xà tâm phật? Cũng được, ta tạm thời thu nhận và giúp đỡ ngươi, tuy nhiên ngươi không thể chạy chung quanh gây chuyện thị phi cho ta. Hơn nữa vì để bảo hiểm …tốt nhất ngươi nên nghe lời ta. Minh Tôn, nếu ngươi đáp ứng việc này, ta liền thu lưu ngươi.”
Già La Minh Tôn cười ha hả nói: “Đơn giản mà, ta cũng biết khó xử của ngươi, sẽ không làm ngươi thêm khó khăn. Tiểu lão đệ, ta ở Hằng cổ ma vực lúc nào cũng nghe người ta nói, vu sĩ nhân gian vô cùng giảo hoạt. Vừa rồi ta còn chửi ngươi không phải thứ tốt, giống hệt như tên áo trắng lần trước. Hiện giờ xem ra, ngươi cũng có một mặt phúc hậu, tên kia không thể so sánh nổi.”
Vinh Lâm nghe nói như thế liền trợn trắng mắt, gần như hộc máu nghĩ: “Sư tôn ta căn bản không tính là lừa ngươi, dù sao hắn cũng chỉ điểm đường thoát thân cho ngươi. Mà Diệp lão đệ là lừa cả người ngươi.”
“Bà nội nó, vị Đại Minh Tôn Vương này đầu chỉ sợ không được tốt lắm. Lần trước bị Ma Hoàng lừa tới Bàn Hoàng lăng, đánh hắn bị thương, nhốt trong cấm chế mấy trăm năm. Lại bị sư tôn ta lừa lấy đi ba kiện vu bảo, ngay cả cái nhỏ trong quần cũng không còn, hiện giờ lại u u mê mê bán mình cho Diệp lão đệ…”
Trong lòng hắn không khỏi nói thầm: “Không biết Minh Tôn đi vào trong Hoàng Tuyền ma tông ta, sau khi phát hiện ra sư tôn, sẽ náo loạn thế nào nữa…”
Ba người dắt tay nhau đi vào Bàn Hoàng lăng, chỉ thấy đám người Khoa Phụ Man, Viên Thiên Công đang đứng ngoài cửa, một bộ dạng kinh hồn táng đởm.
“Ma tộc…”
Đám người Hiên Viên Quang tròng mắt gần như sắp rớt xuống, sắc mặt tái nhợt, hồn bay phách lạc nói: “Hơn nữa là hoàng tộc trong ma tộc…”
Bên trong vu sĩ nhân gian, ma tộc vẫn là tồn tại xú danh, ma đạo chính đạo và yêu đạo ba thế lực lớn này đều tự thù hận đối phương. Nhưng Ma tộc lại là kẻ thù chung của bọn họ, lịch sử Hằng Cổ Ma Vực ma tộc liên tiếp xâm lấn, có thể nói là người gặp người đánh, người gặp người sợ. Thậm chí các cường giả địa thánh đia, cũng sẽ thường thường tiến vào Hằng cổ ma vực, săn bắt thiên ma.
Bọn họ nhìn thấy Già La Minh Tôn, bị khí thế hung ác ngập trời của Đại Minh Tôn Vương này dọa, tự nhiên kinh hồn táng đảm.
“Khụ khụ, chư vị, đây là đại ca ta mới kết bái, không phải người ngoài.” Diệp Húc ho khan hai tiếng, giới thiệu với mọi người.
Đám người Hiên Viên Quang, Tống Cao Đức nhẹ nhàng thở ra, Viên Thiên Công cũng yên lòng, chỉ có điều vẫn sợ hãi Già La Minh Tôn vạn phần, không dám mở miệng nói.
Già La Minh Tôn âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thường Diệp Húc đủ nghĩa khí, cười nói: “Nếu các ngươi là bằng hữu của anh em kết nghĩa với ta, bản đại tôn liền không ăn các ngươi! Chúng ta đi mau, nếu không ma hoàng phái người tới giết ta, khi đó đi đã chậm!”