Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tốt!

Tần Tiêu khen hắn một tiếng:

- Công lao này đủ bù đắp quân côn mà ngươi còn thiếu. Người đâu, áp giải Lý Thất Hoạt nhốt vào phủ đại đô đốc, canh giữ cẩn thận. Không thể ngược đãi, không cho hắn tự sát!

Hơn mười tiểu tốt lập tức vây lên áp giải Lý Thất Hoạt vào thành, Lý Thất Hoạt mơ hồ ấp úng hướng Tần Tiêu hô to:

- Tần Tiêu, muốn giết cứ giết, ta chỉ cầu chết nhanh, cấp thống khoái đi!

Tần Tiêu nhìn Kim Lương Phượng bĩu môi:

- Giao cho ngươi, đi mà xem chừng hắn. Trước tiên dùng ba tấc miệng lưỡi của ngươi khuyên hắn bỏ qua ý niệm tự sát trong đầu rồi tính sau.

- Dạ!

Kim Lương Phượng hiểu ý gật gật đầu, chắp tay xá một cái quay vào trong thành.

Trong lòng Tần Tiêu thầm may mắn kêu lên: Nữ quản gia cuối cùng đã đi, con mẹ nó!

Trên chiến trường, người Khiết Đan mất đi chủ soái, nhất thời tan tác như núi đổ, bị Đường quân vây quanh giết hại. Cuộc đại chiến đã kéo hơn canh giờ, Tần Tiêu vừa nghĩ tới Mặc Xuyết chạy xa, trong lòng không khỏi khẩn cấp. Hắn nhảy lên lưng ngựa, cầm phượng sí lưu kim đang, nhìn mấy trăm thiên binh trước mặt lớn tiếng nói:

- Hoàn Tử Đan, các huynh đệ Thiên Binh Giám, cùng ta giết vào chiến trận!

- Dạ!

Mọi người nhất thời nhiệt huyết sôi trào, phấn khởi hô to.

Đại Đường chiến thần, thủy tổ Thiên Binh Giám trong truyền thuyết, rốt cục muốn đích thân ra trận!

Tần Tiêu cầm lấy phượng sí lưu kim đang, trong lồng ngực sôi trào nhiệt huyết, vung mạnh thần binh hướng về phía trước, thúc ngựa lao ra:

- Giết!

Quân trống lại vang lên lần thứ hai, cổng thành bắc U Châu đại kỳ bay tung, thanh âm tiếng hoan hô như sấm. Kim Lương Phượng vừa vào thành chưa bao lâu bị tiếng hô to hoảng sợ, vội vàng chạy lên cổng lầu vừa nhìn, thấy được đại kỳ chủ soái đã dũng mãnh lao vào chiến trường, dưới chiến kỳ vị chiến tướng trong kim giáp hồng bào đang vung thần binh lợi khí, một đường xông qua không người địch nổi, chẳng phải chính là đại nguyên soái Tần Tiêu vừa mới cùng mình vô nghĩa ngay trên cổng thành đó sao?

Kim Lương Phượng phẫn nhiên mà bất đắc dĩ lắc đầu:

- Vẫn là Phạm Thức Đức nói đúng thôi! Tần Tiêu mặc dù đã làm cha, là đại nguyên soái, vẫn là tính khí nhị cột vừa thấy đánh giặc liền ngồi không yên năm xưa, phải tự mình đi lên đánh nhau mới cam tâm!

- Ha ha! Man di Khiết Đan, nhận thức Đại Đường Tần Tiêu sao?

Phượng sí lưu kim đang trong tay Tần Tiêu giống như mãnh thú xuất quan, chẳng phân biệt người ngựa chém nát, cắt qua kỵ binh Khiết Đan chẳng khác gì cắt giấy. Suốt mấy năm an nhàn, rốt cục hắn có cơ hội tự tay giết địch thỏa thích một trận. Nhìn thấy máu tươi tung bay, nghe được tiếng hô to thảm thiết, Tần Tiêu chợt phát hiện cuộc sống tà dương như máu ngày trước, bản thân như khí nuốt sơn hà liếc nhìn thiên quân của mình đã trở lại.

Người của Thiên Binh Giám hôm nay rốt cục đã kiến thức được một mặt cuồng vọng mười phần của Tần Tiêu. Loại khí thế thiên hạ vô địch, thật sự là khiếp tâm hồn người. Làm cho bọn họ toàn thân tràn đầy lực lượng, khí lực càng lớn hơn xưa vài lần. Xuất đao càng thêm nhanh, hơn nữa trong lòng không còn lo lắng chiến bại cùng tử vong. Trung Nguyên Lang Ma tướng quân, rốt cục xuất hiện trên chiến trường!

Nhất thời người Khiết Đan giống như đạt được quân lệnh vô hình, nhất thời xông về hướng Tần Tiêu. Đường quân cũng nghiêng về bên này xung phong liều chết, dần dần Tần Tiêu đã biến thành trung tâm của chiến trận.

Hoàn Tử Đan nhìn thấy quân địch càng ngày càng nhiều, có chút bận tâm giết tới bên người Tần Tiêu nói:

- Sư phụ, thỉnh về thành trước!

- Hỗn tiểu tử, ngươi gọi ta cái gì?

Tần Tiêu trợn mắt mắng một tiếng, một chiêu đánh bay loan đao của một người Khiết Đan, đồng thời cắt tay hắn thành ba đoạn.

- Đại soái, mời về doanh chỉ huy, chuyện xông trận giao cho mạt tướng là tốt rồi!

Hoàn Tử Đan vũ động vũ khí, chống đỡ những mũi tên bay tới.

- Thúi lắm! Câm miệng cho lão tử!

Tần Tiêu tức giận quát, chiến mã hí dài dựng lên. Tần Tiêu giận dữ quát to:

- Người Khiết Đan nghe, Đại Đường Liêu Đông quân đại nguyên soái Tần Tiêu ở đây! Ai muốn cùng ta một trận chiến, toàn bộ phóng ngựa tới đây!

Sau đó hắn nhìn Hoàn Tử Đan phẫn nộ quát:

- Hoàn Tử Đan, ngươi muốn bổn soái lâm trận lùi bước sao? Man di Khiết Đan, ta còn không xem vào mắt. Xem bọn hắn ai có thể giết ta!

Giọng nói chưa dứt, nhất thời Tần Tiêu chỉ lo mắng Hoàn Tử Đan đột nhiên cảm giác đầu vai đau đớn thấu xương, không khỏi mắng to lên:

- Con mẹ ngươi, ai thừa dịp lão tử nói chuyện bắn tên trộm?

Một mũi tên cắm trên đầu vai hắn, vừa lúc cắm thẳng vào khe hở của khôi giáp trên vai. Nửa năm qua hắn không mặc nhuyễn giáp, hôm nay đương nhiên không ngoại lệ, không nghĩ tới lại bị bắn thương.

Đám người Hoàn Tử Đan nhất thời kinh hãi:

- Đại soái!

- Gào cái gì gào, một mũi tên, không chết được!

Tần Tiêu ngang nhiên rút đao, trường đao vung lên, chặt đứt đuôi tên chỉ lưu lại mũi tên còn cắm trong da thịt.

Tần Tiêu cắn răng, vốn đang kích động nên không cảm giác đau đớn, hiện tại càng không xem ra gì, tức giận quát:

- Thiên binh môn, kéo cung nỏ, cho người Khiết Đan cũng nhìn xem nỗ tiễn của chúng ta không phải dễ chọc!

- Hống!

Thanh âm tiếng rít vang lên, mấy trăm thiên binh cài tên, trong tiếng rít vang truyền đến, người Khiết Đan lập tức tuyệt vọng.

Người ngã ngựa đổ!

Tần Tiêu tinh thần phấn chấn, hăng hái xung phong. Hoàn Tử Đan kinh hãi đi theo sau hắn, chỉ sợ hắn lại có sơ suất lần nữa. Chỉ xung phong một lát Hoàn Tử Đan chợt phát hiện nam nhân như thiên tướng kia giống như không có việc gì, vẫn giết người như ngóe, gió thổi cỏ rạp.

Trong lúc nhất thời sư đồ hai người cùng tiến, hai thanh phượng sí lưu kim đang chém giết không ngừng, soái kỳ tung bay khắp trên chiến trường.

La Vũ Phong tay cầm soái kỳ, hắn chờ giờ khắc này thật quá lâu, lúc này hắn cơ hồ đã quên hết thảy, chỉ lo giơ cao soái kỳ đi theo sau lưng Tần Tiêu. Bờ lưng của hắn đã trúng ba bốn mũi tên vừa chạm tới da thịt nhưng hắn lại không hề cảm giác. Thứ nhất có khải giáp ngăn trở nên không bị thương nặng, thứ hai bị nhiệt huyết sôi trào kích thích làm cho hắn quên đi tất cả.

Góc tây bắc chiến trường Khả Đột Vu cùng Tần Ảnh vẫn còn chiến đấu không ngớt.

Hai bên đều có Đường quân cùng binh lính Khiết Đan vây quanh, nhưng không ai xông vào giữa trận. Trong lúc nhất thời không ai dám bắn lén, chỉ sợ tổn thương người một nhà.

Lực lượng hai người ngang nhau, trên cánh tay cùng lưng của Khả Đột Vu trúng ba đao, bả vai cùng cánh tay Tần Ảnh trúng năm đao, hai người đẫm đầy máu tươi, nhưng chỉ lo điên cuồng vung đao muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Nửa canh giờ trôi qua, người Khiết Đan đã bị Đường quân chia tách mà chém giết. Đem ưu thế chuyển thành thắng thế, đây là chiến thuật lâm trận cơ bản của Đường quân, diễn luyện không dưới trăm ngàn lần.

Tần Tiêu mang theo thiên binh môn đánh tới bên cạnh cuộc chiến của Tần Ảnh, nhìn thân thể đẫm máu của hắn không khỏi có chút nóng lòng: Người này hiện tại chưa thể chết được, ta còn có chỗ trọng dụng! Tiểu tử thúi Hoàn Tử Đan, thật nghĩ là giang hồ luận võ nghĩa khí nắm quyền sao, sao có thể đáp ứng cho họ chiến đấu cao thấp trên chiến trường đây?

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu vươn tay cho tiểu tốt bên cạnh:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK