Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu không Tần tướng quân dùng tư cách tư nhân thì muốn nhìn thi thể, hạ quan chỉ có thể có lỗi, đầu tiên luật pháp văn bản quy định rõ ràng không cho phép, hơn nữa đại nhân cũng nên tránh hiềm nghi mới được.

Tần Tiêu có chút buồn bực: Bùi Tụng Hành này đúng là đầu óc cứng nhắc. Luật pháp là chết, người là sống! Muốn làm việc như vậy, thiết diện vô tư cũng không phải sai, nhưng mà xử lý thủ tục phiền toái là chết, làm gì có hiệu suất đáng nói?

Bùi Tụng Hành cười cười, thấp giọng nói:

- Tần tướng quân không nên trách cứ hạ quan cổ hủ, hạ quan kỳ thật cũng là người biết chuyện. Loại án liên quan tới hai Vệ Suất, làm gì cũng có chút mẫn cảm. Nếu để cho Vũ Ý Tông biết rõ thì Tần tướng quân lén kiểm tra thực hư thi thể, phá hỏng quy củ, tất nhiên sẽ cầm lấy chuyện này mà không buông...

Tần Tiêu nghiêng đầu nhìn qua Bùi Tụng Hành, nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ đến: xem ra huyện lệnh đại nhân thiết diện vô tư này trong nội tâm cũng có chút suy nghĩ a. Hắn nói lời này cũng có lý, xem như nhắc nhở ta.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Bùi đại nhân nói có lý. Nếu như vậy ta trước tiên sẽ cáo từ. Ngày mai ta sẽ đi Ngự Sử đài, đến lúc đó lại tới phiền Bùi đại nhân,

Bùi Tụng Hành chắp tay nói:

- Đa tạ Tần tướng quân thông cảm...

Tần Tiêu lấy một bao bạc ra giao cho Hình Trường Phong, nói với hắn vài lời.

- Hình đầu mục bắt người, ta nhất thời đi rất gấp cũng chưa kịp quang theo quần áo và chăn mền cho bọn họ, lại phiền ngươi cầm số tiền này tạm thời giúp đỡ quản lý một chút đi. Người, ta sẽ giao cho ngươi, chỉ mong bọn họ ở chỗ này không có gặp đãi ngộ không công bằng gì đó.

Hình Trường Phong tiếp nhận bạc, nghiêm mặt nói:

- Tần tướng quân yên tâm, tiểu nhân chắc chắn hết sức chiếu cố tốt Lý tướng quân cùng Tử Địch cô nương. Bọn họ ở chỗ này cũng không bị ngược đãi gì. Lạm dụng hình phạt riêng ngược đãi tù phạm không phải là chuyện người nha môn Trường An làm.

Tần Tiêu tạ ơn Hình Trường Phong, quay đầu nhìn Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch nói ra:

- Các ngươi trước an tâm ngây ngốc ở nơi này một đêm. Ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết việc này. Nhớ kỹ đừng có lại sinh sự, miễn cho chuyện náo càng lớn, không thể vãn hồi.

Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch nhao nhao gật đầu, cực kỳ không bỏ đưa mắt nhìn bọn người Tần Tiêu rời đi.

Trên đường về nhà Tần Tiêu rầu rĩ thầm nghĩ: vừa tới Trường An còn chưa kịp cao hứng hai ngày, đã có chuyện xảy ra rồi. Chiếu Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch nói chuyện và phân tích thì chuyện này đúng là kỳ quặc. Hẳn là... không có cạm bẫy a?

Sáng sớm hôm sau Tần Tiêu sớm rời giường, mặc Minh Quang Giáp vào, hông mang Khảm Kim trường kiếm, chuẩn bị đi tới đông cung phủ thái tử.

Chiến giáp sáng bóng nón trụ chỉnh tề, đầu hổ trường ngoa chử hồng chiến bào, Tần Tiêu biến hóa nhanh chóng, biến thành kim giáp tướng quân khí khái bức người.

Lý Tiên Huệ theo thường lệ tới sớm, nhìn thấy Tần Tiêu như thay đổi thành người khác, oai hùng cao ngất, tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo. Nhưng lại thấy sắc mặt Tần Tiêu nghiêm trọng, biết rõ hắn vì chuyện của Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch mà phiền não, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Thanh giả tự thanh, Tần đại ca không cần quá mức nóng lòng. Tiên Nhi tại Giang Nam bị tại nạn và ủy khuất thật lớn, không phải Tần đại ca giải cứu ta ra và giải quyết toàn bộ phiền toái sao?

- Ân.

Tần Tiêu thoải mái cười cười, nói:

- Không có việc gì, chuyện này khẳng định sẽ giải quyết rất nhanh. Ta hiện tại đi bái kiến thái tử, sau đó lập tức đi tới Ngự Sử đài, tìm Tương Vương, xem có thể có được quyền tra án hay không.

Lý Tiên Huệ nghe được hai chữ ‘ thái tử ’ thì trên mặt nổi lên mây đen nhàn nhạt:

- Trong đông đảo huynh đệ tỷ muội thì phụ thân từ nhỏ hiểu rõ ta nhất. Vài năm không gặp hiện tại thân thể của hắn thế nào. Phụ thân tính tình có chút nhu nhược, ở bên ngoài lưu vong vài chục năm và quay về mấy năm nay bị bọn người Võ Tam Tư khi dễ, chịu không ít khổ. Nhưng hiện tại có Tần đại ca ở bên cạnh thì ta yên tâm hơn nhiều.

Tần Tiêu không nghĩ tới sẽ trò chuyện gia sự của Lý Tiên Huệ, gây cho nàng thương tâm, vì vậy cũng chuyển chủ đề:

- Sau đó ngươi phái mấy hạ nhân trong phủ mang chút ít tiền bạc cùng quần áo đồ dùng đi huyện nha Trường An thăm Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch. Lính canh ngục chỗ đó cho một ít tiền, cũng làm cho hai người bọn họ sống khá giả một chút. Thời gian không còn sớm, ta đi.

Lý Tiên Huệ gật gật đầu, nói:

- Ta biết rõ, ngươi đi đi.

Tần Tiêu như thiểm điện chạy như bay ra khỏi nhà, dưới háng cưỡi bảo mã một lát đã đi tới hoàng cung.

Nói có khéo hay không. Thái tử Lý Hiển sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài. Thì ra ngày hôm qua có hai nhóm sứ thần Đột Quyết tới, Lý Hiển ngày hôm qua đã ở trong Đại Minh cung. Nhận lệnh của Võ Tắc Thiên thiết yến tiếp đãi. Sáng sớm hôm nay đi đi Hồng Lư Tự nói là chuyên môn đi hoàn lễ cho Võ Tắc Thiên, thương nghị chuyện gì đó.

Tần Tiêu đi vào Đông Cung Tả Vệ Suất phủ, gặp qua đông đảo tướng lãnh, phần lớn là ngày hôm qua đến nhà của Tần Tiêu tham gia yến tiệc, Điền Trân đã ở đây, xem ra còn biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, đang nghị luận nhao nhao.

Nhìn thấy Tần Tiêu đi tới thì chúng tướng không dám hàm hồ. Lập tức đứng chỉnh tề ngay ngắn chào.

Tần Tiêu đi tới, Điền Trân lập tức nói ra:

- Đại suất, phó suất Lý tướng quân, vì sao vô lễ bị huyện nha Trường An giam giữ? Huynh đệ chúng ta đã thương nghị qua. Chuẩn bị cùng đi huyện nha Trường An phân xử, kính xin đại suất chủ trì.

- Không được.

Tần Tiêu quyết đoán nói ra.

- Các ngươi đi thì chuyện này càng hỏng bét. Chuyện này ta thì sẽ nghĩ biện pháp xử lý. Các ngươi cứ xem như không có chuyện gì, cái gì cũng không được làm. Hai ngày này ta khả năng không có thời gian đi xử lý công việc ở Vệ Suất phủ, công vụ mấy ngày này giao cho các vị. Không có đại sự gì, cũng không cần thông báo cho ta.

Chúng tướng hai mặt nhìn nhau một hồi, Điền Trân nói ra:

- Huynh đệ Vệ Suất bị bắt, vì cái gì chúng ta khoanh tay đứng nhìn không làm gì? Những tên Bắc Nha Thiên Kỵ từ trước tới nay xem thường huynh đệ Vệ Suất chúng ta, lần này có thể giả bộ không biết được sao?

Tần Tiêu kêu rên một tiếng, trầm giọng nói ra:

- Điền Tướng quân, các vị huynh đệ, lần này là hình án liên quan tới án mạng. Hơn nữa các ngươi biết rõ đấy, đối phương là Bắc Nha Thiên Kỵ, nếu các ngươi đi náo thì chỉ có thể làm chuyện này không thể vãn hồi, khơi mào thêm mâu thuẫn. Đến lúc đó chịu khổ và phiền toái chính là Lý Tự Nghiệp, là huynh đệ. Cho nên các ngươi tạm thời không cần làm gì, cái gì cần làm thì cứ làm đi. Bất cứ cử động nào khác đều không sáng suốt. Hiểu chưa?

Bọn người Điền Trân nhìn thấy sắc mặt của Tần Tiêu có chút bất thiện, cũng không dám lải nhải lắm điều, đều chắp chắp tay:

- Mạt tướng hiểu, cẩn tuân quân lệnh đại suất.

Tần Tiêu khoát khoát tay:

- Điền Tướng quân, ta hiện tại đi Ngự Sử đài làm ít chuyện. Chuyện trong Vệ Suất phủ giao cho các người quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK