Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì là đầu xuân cỏ cây sinh trưởng được cũng không nhiều lắm, may mắn là trong núi này khí hậu ôn hòa, Tần Tiêu tìm hồi lâu cũng coi như công phu không làm khó lòng người có ý chí đã tìm được mấy sọt đầy Phượng Vĩ Thảo cùng Xa Tiền Thảo. Hai vị thuốc này chính là dược vật giải độc đồng, sau đi tới Đại Đường thì một trong thu hoạch lớn nhất của Tần Tiêu là theo chân Địch Nhân Kiệt học rất nhiều, tri thức phương diện Trung y tuy rằng còn chưa thể nói tới là bác sĩ xuất sắc, nhưng tiểu bệnh đau nhức thông thường hoặc cách điều chế giải độc cũng không phải là vấn đề lớn.

Lập tức sắc trời dần dần muộn, một người trẻ tuổi trong đó lên tiếng nói với Tần Tiêu:

- Công tử, sắc trời đã tối, chúng ta nên trở về nhanh thôi. Nếu còn đi về phía trước sẽ tới Quỷ Khốc Sơn Cốc rồi.

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:

- Quỷ Khốc Sơn Cốc?

Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra vẻ khủng hoảng vô cùng, hắn nói:

- Đúng vậy a, chúng ta thường đi săn cũng không bao giờ dám tiếp cận Quỷ Khốc Sơn Cốc này. Thời điểm mưa dông bão tố thì sơn cốc kia thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống quỷ quái dọa người ta.

Trong lòng Tần Tiêu cả kinh cả kinh: còn có việc lạ này?

Lập tức sắc trời đã tối, Tần Tiêu cũng không hỏi nữa, hắn cùng đám người trẻ tuổi này trở về trại. Qua một con suối, người trẻ tuổi nói:

- Công tử, bình thường chúng ta đều lấy nước ở chỗ này.

Tần Tiêu quan sát một hồi, phạm vi hơn mười trượng thủy đàm, chung quanh có vài nham bích dọc theo sơn tuyền chậm rãi chảy xuống. Màu sắc của đầm nước hơi đen mà còn có chút sâu.

Tần Tiêu nói:

- Các ngươi vẫn luôn lấy nước này là do gần đây mới phát hiện hay đã dùng từ lâu?

Người trẻ tuổi nói:

- Nước này trại tử chúng ta đã dùng nhiều năm, cũng là hi vọng sống của toàn bộ trại nhân chúng ta.

Tần Tiêu nhíu mày, tìm một người tuổi trẻ lấy một cái bình nước ở gần vành đai.

Thời điểm trở lại Thái trại thì đã tối, trong trại dấy lên một đống lửa sáng ngời, bên trong còn truyền tới từng đợt hò reo.

Nham Tài Trát có chút hưng phấn nhìn Tần Tiêu nói:

- Công tử, huynh đệ mặt đen cùng đi với ngài đúng là thần nhân. Một mình hắn đào bùn tạo giếng nhanh hơn mười mấy người chúng ta. Ngài mau qua đây nhìn xem, mấy canh giờ thôi mà giếng này cũng đã đào rất sâu.

Tần Tiêu đi đến bên cạnh miệng giếng đang vây đầy người, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi luân chuyển kéo đi lên một giỏ bùn, liên tiếp không dứt đổ một đống ở bên cạnh. Tần Tiêu cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy một màu đen sì, không thấy cái gì nữa, vì vậy hắn hô một tiếng:

- Lý huynh, tình huống như thế nào rồi?

Phía dưới truyền đến tiếng vọng tựa như sấm nổ:

- Công tử gia, ngươi trở lại rồi. Cái nơi quái quỷ này, lão tử đào này lâu mới nhìn thấy đá a! Bất quá, có sắp thấy nước rồi.

Mọi người hoan hô tung tăng như chim sẻ, trên mặt Tần Tiêu cũng xuất hiện vẻ tươi cười, trong lòng thoáng có hơi có chút an ủi.

Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một tiếng hô to, vui mừng:

- Đã có đã có, con mẹ nó, cuối cùng có nước rồi!

Thái dân phát ra từng tiếng la hét vui mừng, có người vỗ tay, có người hoan hô tung tăng như chim sẻ, không ai là trường hợp cá biệt.

Một lát sau, Lý Tự Nghiệp đầy bụi đất từ dưới giếng bò lên,vẻ mặt hắn tràn đầy tự hào lớn tiếng tuyên bố:

- Các hương thân, sáng mai dậy là có thể nhìn thấy dưới giếng đầy nước.

Mấy người trẻ tuổi nhao nhao chạy đến bên người Lý Tự Nghiệp, thay hắn lau mặt rửa chân, loay hoay một hồi. Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô ha ha cũng mừng rỡ thoải mái.

Tần Tiêu gọi Nham Tài Trát qua một bên nói với hắn:

- Tộc trưởng, hôm nay cũng đừng có dùng nước suối trên núi nữa, cho dù là không có nước nấu cơm cũng phải cố gắng chịu đựng. Sáng mai lấy nước trong giếng dùng. Mặt khác, có thể thay ta làm một lọ dấm chua tới đây và thuận tiện lấy một chậu rửa mặt nữa.

Nham Tài Trát liên tục gật đầu:

- Có có có, để ta đi lấy.

Dứt lời hắn quay người chạy đi, sau một lát liền cầm một cái chậu rửa mặt bằng đất sét. Tần Tiêu đổ nước vào trong đó, rồi vặn bình dấm chua đổ vào một chút. Nước sạch trắng tinh lập tức hiện ra màu u lam nhàn nhạt.

Nham Tài Trát kinh hãi:

- Công tử, hẳn là biết pháp thuật?

Sắc mặt Tần Tiêu ngưng trọng lắc đầu nói:

- Tại hạ không phải là biết pháp thuật, chỉ là phương pháp ứng dụng đơn giản. Nước trong suối này có đồng độc, sau này không thể dùng.

Lập tức trong lòng Tần Tiêu lại thầm nghĩ: Thật là có trên núi tại sao lại có rất nhiều đồng độc? Hẳn là có người đã tới đầu độc? Nhưng điều khó hiểu là muốn lấy tính mạng người khác thì cứ trực tiếp đầu độc, căn bản không cần loại độc dược độc dược này. Còn có Quỷ Khốc Sơn Cốc trên chân núi cũng làm cho người ta có cảm giác cổ quái.

Trong bụng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, màn đêm buông xuống Tần Tiêu nửa đêm không thể ngủ say. Ăn lương khô hoa quả thôn dân đưa tới, Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp được làm khách quý dẫn tới trong trúc lâu nghỉ ngơi. Nham Tài Trát mang theo vợ con ở nhà phụ thân mình qua đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp bị một hồi tiếng hoan hô đánh thức:

- Thật tốt quá, có nước rồi!

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp cũng mừng rỡ trong lòng, hai người tới trong trại, chỉ thấy nam nữ già trẻ vây quanh miệng giếng nhảy lên.Mấy người con trai cầm chậu nước từ trong giếng uống ừng ực không cần chú ý tới y phục bị ướt đẫm.

Tần Tiêu vội vàng tìm Nham Tài Trát đem Phượng Vĩ Thảo Xa Tiền Thảo Xa Tiền Thảo ngày hôm qua lên núi hái được giao cho hắn:

- Rửa sạch đập nát nấu canh cho mọi người uống, uống liền bảy ngày, mỗi ngày ba chén lớn. Dược thảo không đủ thì lại lên núi hái.

Vẻ mặt Nham Tài Trát mặt kích động, mang theo mấy người trẻ tuổi đi làm. Một lát sau ở bên trong trại tử dấy lên đống lửa, bên trên là một cái nồi sắt, bên trong nấu thảo dược. Trại dân nhao nhao đi tới bên cạnh giếng lấy nước về nhà nấu cơm, không bao lâu mọi nhà khói bếp bay lên, nhất thời hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Trong lòng Tần Tiêu có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu chưa bao giờ trôi qua, làm một quân nhân, trong tiềm thức hắn coi chuyện ra trận giết địch bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mình. Hiện tại chính mình trở thành quan văn, có thể có cơ hội tự mình làm hương dân dân chúng, làm chút ít chuyện tình hữu dụng cũng là một chuyện đáng mừng rỡ.

Đúng lúc này, từ rất xa có một đội sai nha đang đi tới. Tần Tiêu tưởng rằng Phạm Thức Đức mang theo Huyện lệnh hán dương đến rồi, liền chuẩn bị tiến lên nghênh tiếp.

Không nghĩ tới bọn này nha sai như là hung thần đụng vào cửa Thái trại, một nha sai đầu lĩnh trong đó nhấc chân đá nồi sắt nấu thuốc đổ ra đất, hắn lớn tiếng hét:

- Nham Tài Trát, lão tặc lừa kia, mau sinh sinh huyết tế ra đây. Con mẹ nó còn có thời gian rảnh nấu canh uống à? ta nhổ vào.

Tần Tiêu phát hiện, khi đám nha sai này vào trại thì có tới chín thành trại dân kinh hãi một cách khó hiểu và đều trốn vào trong nhà, chỉ còn lại Nham Tài Trát cùng mấy người trẻ tuổi hậu sinh trông coi mấy nồi sắt không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt của họ cũng kinh hoàng vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK