Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Oanh, oanh, oanh thành tro cho ta!

Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi quát to:

- Oanh đủ nửa canh giờ, đại quân công thành!

Thanh âm tiếng nổ bạo đinh tai nhức óc vang thật lớn, làm cả Du Quan đều chấn động.

Mỗi người cảm giác dưới chân mình phát run, không khí trong thiên địa cũng chấn thành từng đợt sóng lan tràn. Tần Tiêu nhìn thấy Du Quan tràn ngập khói lửa, trong lòng dâng lên cảm giác thiết huyết đầm đìa.

Bị hỏa nỗ sàng không ngừng oanh kích, trên tường thành khói đen cuồn cuộn, cơ hồ không thấy bóng người. Dưới thành tràn đầy gạch vụn phiến đá, chồng chất vô số thi thể. Đại kỳ bị gió tạc rách nát theo gió bay loạn, thật lâu sau mới rơi xuống.

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, híp mắt cười lạnh:

- Một đám hèn nhát! Hạ lệnh, tiền quân công thành!

Trống trận ầm vang, tù và thổi lên, năm ngàn tiên phong Đường quân xông thẳng về phía trước, tiếng kêu rung trời. Mỗi tổ hai mươi người, mười người hộ thang mười người trèo tường, bắt đầu công thành. Hơn hai trăm cây thang đáp lên tường thành Du Quan, sĩ tốt dũng mãnh kéo hoành đao bắt đầu leo lên.

Người trên thành nhìn thấy Đường quân đã công kích, hoảng hốt bắt đầu phản kích.

Cung tên, hòn đá, cây gỗ không ngừng hướng Đường quân tạp xuống.

Tần Tiêu nhìn thấy binh lính của mình bị nện rơi xuống kêu to thảm thiết, trong lòng sôi gan tức giận quát:

- Hoàn Tử Đan, mang ba ngàn kỵ xạ thủ Hổ Kỵ sư cho bọn hắn biết chút thứ tốt!

- Dạ!

Hoàn Tử Đan trầm giọng đáp, cắm phượng sí lưu kim đang dưới đất, giương lên thiết tí nỗ, vung tay:

- Xung phong!

Hơn ba ngàn kỵ binh chạy chồm ra ngoài, xếp thành hình trứng bên dưới Du Quan, cung tên tinh chuẩn bắn ra, trên đầu thành vang lên thanh âm kêu to thảm thiết. Áp lực tiên phong công thành nhất thời suy giảm, tốc độ trèo thành nhanh hơn rất nhiều.

Tần Tiêu nhìn thấy biểu diễn xuất sắc của Hổ Kỵ sư, ý cười càng đậm, sát khí lan tràn.

Hổ Kỵ sư bắn ra hai đợt tên, sức chống cự trên tường thành yếu hơn rất nhiều. Nhưng Du Quan thật sự quá cao, sức công thành khó khăn thật lớn. Cây thang quá dài khiến binh sĩ leo lên không đứng vững, huống chi còn phải ứng phó với cung tên lẫn hòn đá giáng xuống.

Tần Tiêu lập tức hạ lệnh:

- Trung quân thiên binh, bắt đầu công thành!

- Dạ!

Hơn hai trăm người nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới tường thành trước mặt. Trên thiết tí nỗ của mỗi người đều có dây nỗ. Đầu dây có đại móc sắt đặc chế, sau khi bắn ra dây nỗ có thể thoải mái khảm vào trên mặt đá hoặc là ôm cứng chặt chẽ. Nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn quỷ dị của thiên binh, thật nhanh là có thể leo lên đầu thành. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Nhất thời trong đại quân công thành xuất hiện một nhóm bộ đội kỳ dị như thế. Trên thân mặc áo giáp màu đen, vác một thanh trường đao, thân thủ quỷ dị cực kỳ linh hoạt. Một mũi tên bắn ra dây thừng bám chặt lập tức leo lên, nhìn qua chẳng khác gì khỉ vượn.

Chờ khi người trên thành phát hiện ra nhóm bộ đội kia, họ đã bám lên đầu tường, mỗi người phi thân vung đao chém giết tới!

Tần Tiêu hưng phấn kích quyền:

- Làm rất tốt! Có bọn họ lên đầu tường, Du Quan đã xong một nửa. Hạ lệnh nổi trống, nhanh hơn tiến độ công thành! Trong vòng một canh giờ chiếm lĩnh Du Quan!

Trống trận Đường quân ầm ầm vang lên, mặt đất phát run, sĩ khí Đường quân đại chấn. Thiên binh công lên đầu thành đều dùng một địch trăm, vung đao chém giết.

Máu tuôn như suối, mạng người như cỏ rác. Có bọn họ hỗ trợ, tiến độ công thành rõ ràng nhanh hơn, đã có thật nhiều Đường quân công lên cổng lầu.

Tần Tiêu vung tay:

- Tiếp tục nổi trống, năm ngàn trung quân tiếp tục công thành!

- Giết ah!

Tướng sĩ trung quân cùng lao tới Du Quan, kỵ binh thành bộ binh, bỏ ngựa, vung đao đăng thành.

Đúng lúc này phía tây Du Quan hỗn loạn, tiếng kêu rung trời, người Tân La loạn thành một mảnh. Trong hỗn loạn cửa thành mở rộng, hơn trăm thiên binh tả xung hữu đột đại chiến với binh lính Tân La ngay cửa thành như đi vào chốn không người.

Tần Tiêu vung lên phượng sí lưu kim đang, quát to:

- Toàn quân đột kích, giết vào cướp quan!

- Giết ah!

Đường quân còn lại theo sát Tần Tiêu rống to hướng cửa thành lao đi. Người Tân La thủ cửa tây nhất thời hoảng sợ oa oa kêu to, bỏ chạy tán loạn. Tần Tiêu mang binh mã tiến vào, cơ hồ không gặp chút lực cản.

Cùng lúc đó cửa tây mở rộng, một đội Đường quân giết vào, viên đại tướng cầm đầu nhảy xuống ngựa vung đao, không ngừng chém người như chém cỏ. Những người Tân La gặp phải hắn chỉ hận thiếu một đôi chân, không kịp chạy trốn.

Tần Tiêu nhất thời vui mừng cười ha hả:

- Lý Tự Nghiệp! Đại đầu quỷ, ngươi dám đến giành công lao với lão tử!

Lý Tự Nghiệp đã sớm nhìn thấy Tần Tiêu, nhanh chóng hướng bên này đánh tới, mạch đao như gió, chém người vô số.

Tần Tiêu cùng Mặc Y giết tới bên người Lý Tự Nghiệp, đã không còn binh sĩ Tân La, không chết cũng đã chạy thoát.

Tần Tiêu nhảy xuống ngựa hung hăng nện một quyền vào ngực Lý Tự Nghiệp:

- Hắc đản, lão tử nhớ ngươi muốn chết!

Lý Tự Nghiệp ha ha cười to, chấn đến lỗ tai mọi người muốn điếc. Hắn cũng hung hăng nện một quyền lên ngực Tần Tiêu:

- Đại soái, ta cũng nhớ ngươi ah!

Không ngờ Tần Tiêu đau đến kêu to, bật lui ra sau hai bước. Mặc Y tức giận nhảy ra chỉ vào Lý Tự Nghiệp mắng:

- Tên quỷ liều lĩnh, đánh trúng vết thương của đại soái!

- Bị thương sao?

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt nhìn, tràn đầy lo lắng thấp giọng hỏi Mặc Y:

- Có bị thương nặng không?

Tần Tiêu nhe răng nhếch môi hừ vài tiếng, đi tới nói:

- Đừng nghe nàng, nàng nói thật khoa trương thôi. Một chút tổn thương còn chưa chết được. Hắc đản, sao ngươi cũng công tới lúc này? Không phải ngươi đang đóng tại U Châu sao?

- U Châu có gì mà thủ? Mấy tên Tân La đến gây rối đã bị lão Lý này chém sạch sẽ!

Lý Tự Nghiệp hào sảng nói:

- Trương Cửu Linh cho ta thủ hà cốc Loan Hà, chờ thời cơ phối hợp đại soái tấn công Du Quan, tiểu bạch kiểm kia cũng có thủ đoạn ah, biết trong hai ngày này ngươi sẽ đánh tới Du Quan, bảo ta mang người chờ ở gần nơi đây. Chỉ cần nghe trống trận của ngươi, ta sẽ đục nước béo cò, hắc hắc!

- Ha ha, hiện tại ngươi đã phục hắn rồi đi?

Tần Tiêu cười ha hả:

- Tiểu bạch kiểm kia có bản lĩnh đi? Lại biết đem cả hang ổ Khiết Đan đều bưng! Được rồi, hiện tại không vô nghĩa với ngươi, để hai đội ngũ cùng công thẳng chiếm quan!

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt, có chút nghi hoặc:

- Đại giết hại?

- Phải, đại giết hại!

Tần Tiêu cười lạnh, trầm giọng nói:

- Người Tân La ở trong Du Quan không lưu, toàn bộ giết chết!

- Trời ạ, hơn hai vạn người đó ah!

Lý Tự Nghiệp thấp giọng cả kinh kêu lên:

- Không phải ngươi luôn chủ trương không lạm sát sao? Lần này vì sao...

- Lần này không gọi là lạm sát!

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Lần này giết, đều là kẻ đáng chết!

Lý Tự Nghiệp chớp mắt nhìn nhìn mấy phó tướng đi theo bên cạnh Tần Tiêu, sắc mặt mỗi người sát khí đằng đằng, nghĩ thầm binh mã Tân La thật sự chọc giận Tần Tiêu, vì vậy nói:

- Được, lúc công thành ta không làm được tác dụng gì, chuyện giết người thì ta lành nghề. Quy củ cũ, người ác ta đi làm, công thành cho ngươi làm, người để ta tới giết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK