Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi ở giữa không trung gặp nhau, thân hình xoay chuyển vài cái hạ xuống trên hòn đá ở giữa hồ, kinh ngạc vạn phần nhìn qua Ngô Tiên Nhi đang đứng trong đình.

Trong nội tâm Tần Tiêu kinh hãi nói: Ngô Tiên Nhi này biết loại kiếm pháp kia!

Một chiêu kiếm này lúc trước hắn đã nhìn thấy rồi!

Ngày ấy tại Thiên Thánh Sơn cô sát thủ Hắc Vũ ám sát hắn đã từng dùng chiêu này tập kích hắn.

Chẳng lẽ, Ngô Tiên Nhi chính là sát thủ Hắc Vũ?

Không đúng! Tần Tiêu lập tức bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì thân hình không giống!

Sát thủ Hắc Vũ kia tuy giấu thân thể trong áo choàng rộng nhưng có thể thấy được dáng người của nàng cao lớn hơn Ngô Tiên Nhi một chút, cũng không phải hình thể như Ngô Tiên Nhi này. Hơn nữa chiêu thức này thời điểm Ngô Tiên Nhi sử dụng còn có mấy phần không lưu loát, trong lúc nguy nan trước mắt quả quyết không thể làm bộ được.

- Này, Tần đại nhân, ngài ở trong hồ muốn bắt cá hay sao? Còn không mau đi lên, ta còn chưa múa không mà!

Ngô Tiên Nhi chẳng hề để ý nhìn Tần Tiêu hô lên, trên mặt mang theo vui vẻ khi thấy người ta gặp họa.

Tần Tiêu bị nàng đánh vỡ mạch suy nghĩ, đổi thành gương mặt cười tự giễu phi thân nhảy lên, nhảy vào trong đình nghỉ mát.

- Thân thủ đại nhân thật là tốt, công phu khá lắm!

Ngô Tiên Nhi không nóng không lạnh nói ra giống như đang khích lệ, lại giống như đang nói móc hắn vậy!

- Không ngờ tiểu nữ nhi hiện giờ còn có ba phần thủ đoạn, gặp được nguy hiểm gì còn có thể cứu giúp người khác nha.

Tần Tiêu cười khổ nhìn qua cô gái này, vẻ mặt ôn nhu chẳng lẽ đều làm bộ sao? Ngôn từ sắc bén mắng chửi người không mang từ ngữ thô tục a!

- Xem như vậy đi, hôm nay không múa nữa!

Ngô Tiên Nhi vẻ mặt cười xấu xa nhìn qua Tần Tiêu, dùng tay chỉa chỉa ra xa xa. Bên kia bọn người Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Sĩ Đức đang từ từ đi tới bên này.

- Cũng tốt.

Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười, trước tiên đem nghi hoặc trong nội tâm ném qua một bên.

- Nhưng mà Ngô tiểu thư lần sau nếu muốn múa kiếm nên chọn nơi an toàn một chút.

Ngô Tiên Nhi đem kiếm đưa cho tiểu nha hoàn, nàng thi lễ nghiêm nghị nói:

- Vâng, Tần đại nhân, tiểu nữ tử nhớ kỹ!

Tần Tiêu vẻ mặt cười khổ, trong nội tâm cảm giác cực kỳ quái lạ! Tại sao tiểu cô nương chưa chồng này nhìn ta là trào phúng thế này, nếu như là công chúa vương công thì thôi, nhưng mà tại sao nàng ta lại không để Khâm Sai như mình vào mắt nhỉ?

Một chiếc thuyền hoa chậm rãi đi đến bên cạnh bờ. Mái ngói lưu ly, mái cong sơn son, đây là một chiếc thuyền hoa trang trí tinh mỹ.

Ngô Hưng Quốc đứng ở đầu thuyền, nhìn Tần Tiêu chắp tay:

- Đại nhân đợi lâu, mời lên thuyền. Trên thuyền đã chuẩn bị sẵn ca múa tiểu khúc, điểm tâm rượu và thức ăn chuyên cung cấp cho đại nhân tiêu khiển.

Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

- Làm phiền Ngô đại nhân hao tâm tổn trí.

Hắn đặt chân lên thuyền thì nghe được âm thanh nói thầm. Nhìn lại thì thấy Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đang đi lên cùng nhau, Lý Tự Nghiệp vẻ mặt càng sầu khổ, phiền muộn ôm lấy đầu của mình.

Tần Tiêu hơi nhíu cau mày:

- Như thế nào?

Phạm Thức Đức ho nhẹ một tiếng, cười mỉa nói:

- Đại nhân, Lý tướng quân không chịu lên thuyền, nói là muốn được ở một mình, về dịch trạm trước.

Lý Tự Nghiệp đầu đầy mồ hôi, hắn nhìn qua Tần Tiêu thì gương mặt đỏ bừng, ngay cả tay cũng không biết để vào đâu.

Tần Tiêu sững sờ sững sờ: Lý Tự Nghiệp này bình thường không không ở đâu cũng đi được sao? Lập tức tỉnh ngộ, từ lần trước rơi đáy sông gặp được nam thi thì Lý Tự Nghiệp đã say sóng sợ nước.

Tần Tiêu đi đến bên người Lý Tự Nghiệp đập lên vai của hắn một cái, hắn cười nói:

- Vậy được rồi, Lý đại tướng quân. Ngươi nên về dịch trạm nghỉ ngơi đi. Chỉ tiếc ca múa diễm lệ và rượu ngon đồ tốt ngươi không có phúc khí hưởng dụng!

Lý Tự Nghiệp sững sờ, cảm giác Tần Tiêu đặt tay lên vai của hắn mang theo vài phần chân lực, lúc này mới phát giác trong lòng bàn tay của Tần Tiêu chính là ấn tín Khâm Sai, có chút khó hiểu mở to mắt nhìn qua Tần Tiêu.

Tần Tiêu nháy mắt với hắn, âm thanh trầm thấp dùng truyền âm nói với Lý Tự Nghiệp:

- Ghi mấy phong văn thư ấn kim ấn của ta lên. Không nên thông qua dịch trạm, nghĩ biện pháp đưa cho đại nhân Trương Giản Chi. Nói rằng Giang Nam có chuyện lớn thỉnh cầu binh quyền, hoặc viện binh. Càng nhanh càng tốt, truyền thẳng tới Trường An.

Cũng may Lý Tự Nghiệp thân hình khổng lồ nên ngăn cản những người ở phía sau lại, tất cả mọi người không có lưu ý tới kim ấn trong tay của Tần Tiêu.

Thân thể Lý Tự Nghiệp hơi chấn chấn động, thuận tay đem kim ấn cầm vào trong lòng bàn tay, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ lớn tiếng phàn nàn nói:

- Đại nhân, du ngoạn ở trên đất liền có gì không tốt, cần gì phải lên thuyền chơi, chuyện này không phải làm khó lão Lý sao? Các ngươi chơi đi, ta trở về ngủ đây.

Dứt lời lời này liền đi, cũng không quay đầu lại.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức lên thuyền, Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nói:

- Lý tướng quân vì sao không lên?

Tần Tiêu xấu hổ cười cười:

- Đại nhân có chỗ không biết, Lý tướng quân này... Khục... Là đàn ông Quan Tây, say sóng say thuyền nên khí lên thuyền sẽ ói, cái này...

Ngô Hưng Quốc hiểu ý cười cười:

- Ah, ngược lại là hạ quan lo lắng không chu toàn, ngày khác tất yếu bồi tội với Lý tướng quân. Tần đại nhân, Phạm đại nhân mau chóng vào khoang thuyền, rượu và thức ăn đang nóng, ca múa cũng sắp bắt đầu rồi.

Mọi người nhao nhao đi vào trong khoang thuyền.

Tần Tiêu đi ở đằng trước, theo sau lưng chính là Ngô Tiên Nhi. Thời điểm ngồi xuống Ngô Tiên Nhi cũng lách mình ngồi vào ghế bên cạnh Tần Tiêu, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt khác thường của người khác.

Ngô Hưng Quốc oán trách nhìn nàng nói:

- Cực kỳ vô lễ! Còn không mau qua chỗ khác!

Ngô Tiên Nhi vẻ mặt không vui, nhanh chóng quay đầu nhếch môi, nói:

- Con không muốn đi!

Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên, khoát khoát tay:

- Ngô đại nhân, hôm nay du lịch nên tất cả mọi người là bằng hữu, không cần phải chú ý tới những lễ nghi phiến phức này.

Ngô Tiên Nhi lập tức nhoẻn miệng cười:

- Vẫn là đại nhân hiểu chuyện, hiểu được tư tưởng của người ta! Ngươi xem phụ thân của ta kìa, quả thực là bạc tình bạc nghĩa, lão ngoan đồng nhạt nhẽo mà!

Da mặt Ngô Hưng Quốc co rúm vài cái, cũng phải thờ dài một hơi, nói xin lỗi chắp tay vái Tần Tiêu:

- Đại nhân, hạ quan dạy con không nghiêm, kính xin đại nhân đừng trách.

Lúc này bàn rượu và thức ăn đã được mang lên, ca nhi vũ nữ cũng nhao nhao nhập đường, chuẩn bị hiến nghệ trong bữa tiệc.

Ngô Tiên Nhi tâm tình có vẻ rất vui, hoàn toàn đem chuyện ở trong đình vừa rồi ném ra khỏi đầu, vẻ mặt cao hứng bừng bừng thỉnh thoảng ngâm nha vài câu theo ca kỹ.

Ngồi cùng bàn với Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức, hai người thỉnh thoảng kính Tần Tiêu một ly, đều ăn ý không quấy rầy bọn họ, chỉ lo thấp giọng nói chuyện của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK