Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha!

Tần Tiêu nở nụ cười, trong lòng ấm áp. Hắn biết Mặc Y là người có cảm tình thâm trầm, không thích nói ra những lời ngọt ngào. Chỉ một nụ hôn đơn giản ở thời điểm nguy cơ hiện tại chính là biểu đạt tín niệm cùng quyết tâm bất ly bất khí của nàng.

Tần Tiêu dùng sức ôm chặt Mặc Y, hai người đi về hướng phòng ngủ. Nhưng đúng ngay lúc này ngoài cửa phủ truyền vào thanh âm ồn ào, sau đó nghe được tiếng người kêu to:

- Thiệu tướng quân đã trở lại!

Tần Tiêu nhất thời tinh thần tỉnh táo:

- Thiệu Hoành đã trở lại! Mời hắn vào!

Một đội binh sĩ giơ cao đuốc chạy vào phủ đô đốc, toàn thân đầy bụi lẫn mệt mỏi, còn có vài người bị thương, trên thân dính máu. Thiệu Hoành mặc áo giáp thất tha thất thểu chạy vào phủ, nhờ hai quân tốt dìu tới phòng nghị sự.

Tần Tiêu nhìn thấy nam nhân cương liệt gần bốn mươi tuổi kia lúc này ánh mắt đỏ rực, áo choàng rách nát, khải giáp hiện ra dấu vết chém giết, còn lưu vài mũi tên. Toàn thân hắn đầy máu, không biết là của hắn hay của người khác.

Thiệu Hoành chạy tới trước mặt Tần Tiêu, hai tay đẩy binh tốt đang nâng đỡ, ngã quỳ xuống đất, hai tay chống mặt đất lớn tiếng kêu lên:

- Mạt tướng Thiệu Hoành bái kiến đại soái! Mạt tướng nghe được lệnh triệu hồi của đại soái nhưng quay về chậm trễ, làm trái quân lệnh, thỉnh đại soái trừng phạt!

Tần Tiêu cau mày bước tới đưa tay kéo hắn đứng dậy, ngưng trọng nhìn hắn:

- Được rồi, sự tình gì ta cũng hiểu được gần hết. Trước tiên ngươi ngồi nghỉ một lát, có lời gì thì từ từ nói. Truyền quân y chữa thương cho các tướng sĩ, an bài cơm canh!

Thiệu Hoành lại dùng sức tránh khỏi tay Tần Tiêu, lớn tiếng nói:

- Đại soái, ngài trừng phạt tôi đi! Mạt tướng vô năng, mạt tướng là kẻ hèn nhát!

Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Làm sao vậy? Không phải là đánh mất Du Quan sao, ta đã biết, không trách ngươi.

- Nhưng mà...nhưng mà...

Thiệu Hoành đầy vẻ thống khổ lẫn thê lương kêu lên:

- Nhưng mạt tướng lại không thể đem đại tướng quân Lý Giai Lạc đưa về, mạt tướng đáng chết!

Tần Tiêu nghe được trong lòng chấn động, đưa mắt nhìn sau lưng hắn, mỗi người đều cúi đầu, bộ dạng hổ thẹn lẫn phẫn hận. Tần Tiêu hít sâu một hơi, nặng nề nói:

- Hắn...hi sinh thật sao?

Thiệu Hoành có chút ngây dại lắc đầu.

- Bị bắt sao?

Thiệu Hoành vẫn lắc đầu, Tần Tiêu không nói chuyện, nhìn hắn chằm chằm, dùng ánh mắt như ý bảo là chuyện gì xảy ra? Thiệu Hoành chợt quỳ sụp xuống trầm thấp nói:

- Mạt tướng mang theo các huynh đệ giết tới Du Quan, vừa lúc gặp được Lý tướng quân mang theo các huynh đệ phá vây. Tình huống ngay lúc đó vạn phần nguy cấp, Du Quan đã bị người Tân La công phá, Lý tướng quân đã không còn đường lui. Lúc ấy mạt tướng nhận được quân lệnh của đại soái triệu hồi, nhưng mà...nhưng mà mạt tướng không thể trơ mắt nhìn thấy Lý đại tướng quân ôm lòng liều chết chém giết với quân địch. Mạt tướng đành chống lại quân lệnh, mang theo ba ngàn thiết kỵ giết đi vào!

Thiệu Hoành giương mắt nhìn Tần Tiêu, thấy hắn không tỏ vẻ gì nhưng sắc mặt xanh mét, vì vậy tiếp tục nói:

- Đám người Tân La kia chỉ ỷ đông người, nhưng không chịu nổi một kích, không ngăn được quân ta xung phong liều chết. Lúc ấy mạt tướng mang theo ba ngàn tử sĩ giết vào trùng vây cứu ra Lý tướng quân, hơn nữa còn thuận lợi phá vây!

Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, ngữ khí bình tĩnh hỏi:

- Vậy hắn ở đâu?

Thiệu Hoành có chút run rẩy đưa tay vào áo giáp, lấy ra một mảnh vải trắng loang lổ vết máu. Hắn đưa lên đỉnh đầu, buồn bã thống khổ nói:

- Lý đại tướng quân nói, hắn không còn mặt mũi về gặp đại soái, cũng không còn mặt mũi trở về đối mặt với mấy chục vạn quân dân Doanh Châu. Hắn còn nói, năm đó là đại soái tự mình cứu hắn thoát khỏi nhà giam Ngự Sử Thai, nhưng hắn đã phụ lòng của đại soái, hắn...hắn xấu hổ làm người...vì thế liền...rút kiếm tự vận!

Nói tới đây, Thiệu Hoành cùng hơn mười quân tốt phía sau đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Tần Tiêu chậm rãi vươn tay, tiếp nhận mảnh vải trắng loang lổ vết máu, mở ra xem, là huyết thư của Lý Giai Lạc:

- Tội tướng Lý Giai Lạc hổ thẹn bái dưới trướng Liêu Dương Vương Tần đại nguyên soái, tội tướng vô năng làm mất Du Quan, muôn lần chết khó thể chuộc tội. Vốn tội tướng muốn cùng hi sinh với Du Quan, không ngờ Thiệu Hoành tướng quân lại mạo hiểm đem tội tướng cứu ra. Tuy rằng như thế tội tướng cũng không còn mặt mũi trở về, chỉ có thể dùng chút hơi tàn này chuộc tội của mình! Nếu còn có kiếp sau, tội tướng thật nguyện ý lại đến tham gia quân ngũ dưới trướng đại soái, làm binh Đại Đường, làm binh của đại soái, tội tướng bái tạ đại soái...

Tay Tần Tiêu phát run lên.

Đại tướng quân Lý Giai Lạc, không ngờ ngươi...lấy cái chết chuộc tội! Chiến hữu của ta, hán tử tâm huyết ah, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự xử phạt ngươi sao? Du Quan luân hãm, người có trách nhiệm lớn nhất chính là Tần mỗ đây, ngươi rõ ràng dùng cái chết của mình gánh tội cho ta ah!

Thiệu Hoành nằm úp sấp nghẹn ngào, oán hận nện tay dưới đất quát:

- Mạt tướng vô năng, vô năng ah! Vốn chúng tôi chỉ còn cách thành Doanh Châu ba mươi dặm, đại tướng quân nói ngừng lại nên mạt tướng cũng không hoài nghi, liền dừng ngựa nghỉ tạm. Chỉ qua không lâu, đã nhìn thấy đại tướng quân đột ngột rút kiếm tự vận, bên người chỉ lưu lại phần huyết thư này...

Quân tốt quỳ sau lưng hắn cũng khóc rống lên, chẳng khác gì những hài tử đang nức nở.

Đúng lúc này, bốn quân tốt canh cửa tay nâng một chiếc cáng chậm rãi đi vào. Trên cáng đắp lên chiến bào rách nát nhiễm đầy máu đen. Bước chân Tần Tiêu có chút nặng nề đi về phía trước, chiếc cáng dừng lại.

Bốn phía đều im ắng, không ai lên tiếng nói chuyện. Chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng áo giáp xào xạc, cùng thanh âm tiếng đuốc cháy tí tách.

Tần Tiêu vươn tay, chậm rãi mở ra một góc chiến bào, gương mặt đầy máu đen của Lý Giai Lạc từ từ lộ ra.

Mũ cùng áo giáp của hắn tràn đầy máu tươi, toàn thân hơn hai mươi miệng vết thương, tay còn nắm chặt chuôi đao.

Chuôi đao...hắn dùng để tự vận...

Trên cổ hắn hiện ra một vết máu thật dài đã khô cạn lại, toàn thân lạnh giá. Một nam nhân như thế đã hồn du thiên ngoại, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, vĩnh viễn không thể tiếp tục cùng Tần Tiêu chiến đấu.

Tần Tiêu nỗ lực khống chế tâm tình của mình, run rẩy đưa tay muốn rút chuôi đao, nhưng làm thế nào cũng rút không ra.

Lý Giai Lạc ngựa chiến cả đời, dù chết cũng nắm chặt đao không chút thả lỏng.

Chung quanh đã có thật nhiều quân tốt cúi đầu chảy nước mắt. Những người này đều là tướng sĩ Tả Kiêu Vệ đi theo Lý Giai Lạc nhiều năm. Thiệu Hoành vẫn quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói:

- Đại soái, phát binh đi! Báo thù cho đại tướng quân, giết sạch đám người Tân La!

- Đại soái, phát binh đi!

Mọi người cùng nhau hô to lên.

Tần Tiêu vung mạnh tay, mọi người nhất thời an tĩnh trở lại.

- Đem đại tướng quân Lý Giai Lạc an táng trọng thể phía tây nam Doanh Châu, đối mặt Trường An. Thiệu Hoành, ngươi chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị phòng giữ Doanh Châu thành. Nhớ kỹ, hết thảy nghe theo lệnh điều khiển của hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK