Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu nói tiếp:

- Đúng là như thế, vi thần mấy năm qua cẩn thận nghiên cứu qua, càng cảm thấy bản chép tay này bát đại tinh thâm. Nhất là lão sư những đoạn kỳ án do lão sư năm đó phá giải, thật khiến người ta xem mà thán phục, không thể tưởng tượng!

Nghe được chuyện đó Võ Tắc Thiên thầm nghĩ trong lòng: Địch lão phán xét án như thần thiên hạ đều biết, Tần Tiêu kế thừa y bát của hắn vậy thì chính là văn võ toàn tài. Trong lòng càng thêm vui mừng, càng thêm kiên định bổ nhiệm Tần Tiêu làm Khâm Sai đại thần.

Một lần nói chuyện này chừng hai canh giờ, mắt thấy tiệc tối sắp bắt đầu Võ Tắc Thiên còn chưa thỏa mãn nói với Tần Tiêu:

- Tần Tiêu, ta và Địch công là quân thần, cũng là tri kỷ. Địch công đã từng bình luận về trẫm trước mặt ngươi không? Trẫm muốn biết, trẫm là bằng hữu cũ hắn đánh giá thế nào về trẫm.

- Cái này...

Tần Tiêu dừng một chút, trong nội tâm nghĩ thầm: mặc dù nói thiên xuyên vạn xuyên mã thí tâng bốc cũng không bằng, nhưng mà khoác lác vỗ mông ngực không phải năng khiếu của ta! Hơn nữa Võ Tắc Thiên trà trộn trong quan trường chính trị nhiều năm như thế, hiện tại lại làm hoàng đế nhiều năm đã thành nhân tinh, nói cái gì dấu diếm được chứ? Là thiên cổ nhất đế trước nay chưa từng có? Chóng mặt, những lời này không nói mới tốt.

- Nói đi, bất kể là nói cái gì cứ theo tình hình thực tế nói đi, trẫm cũng không trách tội ngươi, càng không trách Địch công.

Tần Tiêu cái khó ló cái khôn, ngẫu nhiên nhớ tới có một lần Địch Nhân Kiệt nói chuyện phiếm với hắn, ngược lại có nói hai câu, vì vậy nói ra:

- Lúc ấy vi thần tuổi nhỏ đã không nhớ được nhiều. Chỉ nhớ mang máng ân sư nói cho ta biết, hoàng đế nãi nãi là một người đáng tôn kính.

- Ngươi nói cái gì?

Võ Tắc Thiên ngữ điệu đề thăng, không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.

Tần Tiêu kinh cả, thầm nghĩ:

- Không tốt! Chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao, chẳng lẽ nói bậy?

Nhưng đã nói ra khỏi miệng thì hắn không dám không nói, đành phải lắp bắp.

- Trong ấn tượng của vi thần, ân sư đã nói với vi thần là: hoàng đế nãi nãi là một người đáng giá tôn kính.

- Ha ha! Tốt, hoàng đế nãi nãi. . .

Võ Tắc Thiên cười ha hả, trong nội tâm trầm tư, lẩm bẩm nói:

- Tốt một cho ‘ hoàng đế nãi nãi ’. Hoàng tử hoàng tôn cả triều đình cũng không có người nào xưng hô với trẫm như vậy...

Nhìn qua bộ dáng cao hứng của Võ Tắc Thiên thì Tần Tiêu thở dài một hơn, nói thầm: trách không được mỗi người đều nói gần vua như gần cọp, đúng là cảm giác này. Đi Giang Nam làm Khâm Sai? Được rồi, làm quan bé ở xa hoàng thành thì còn tốt hơn nhiều, ít nhất không cần nhìn thấy hoàng đế là run như cầy sấy.

Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Tần Tiêu ra khỏi ngự thư phòng, ngượng ngùng cúi đầu cười. Tần Tiêu có chút buồn bực, kết quả là đi lên vài bước, nói:

- Thượng quan cô nương, vừa rồi Tần mỗ có nói sai sao?

- Không có nha!

Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Chẳng những không có nói sai, còn nói rất khá. Nhìn ra được, bệ hạ rất thích ngươi đấy.

Thân hình Tần Tiêu chưa định, không tự giác tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, hai người gần trong gang tấc, hình thành vẻ mặt mập mờ cực độ, thậm chí Tần Tiêu cũng cảm giác được mùi hương trên người của Thượng Quan Uyển Nhi, cùng với hô hấp bối rối.

Không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi không có ý lãng tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn gần thêm, nói ra:

- Tần công tử, ngài thật sự chưa có thê tử sao?

- Không có...

Tim của Tần Tiêu đập dồn dập, một hồi miệng khô lưỡi nóng, trong lòng thì càng thất thố, vội vàng che dấu nói:

- Tần Tiêu sao dám khi quân!

- Hì hì!

Thượng Quan Uyển Nhi cười lên rất xinh đẹp, ngóc đầu đi về phía trước.

- Đi nhanh đi, ta mang công tử đi tới điện Lân Đức. Nếu ngài không đi theo ta khẳng định bị lạc đường!

Tần Tiêu nhìn qua Uyển Nhi bỏ đi, trong nội tâm có chút ảo não.

- Ta đường đường là một đàn ông, trước mặt tiểu nương tử này mà còn ăn thiệt thòi, thật sự là phiền muộn! Hiện tại ta cũng hiểu vì cái gì pháp luật ở thế kỷ hai mươi mốt quy định nam nhân mười tám tuổi có thể tham gia quân ngũ, nhưng phải tới hai mươi hai mới có thể kết hôn. Đối phó đám tiểu nương tử này còn khó hơn đối phó địch nhân nhiều mà!

Đúng lúc này có hai người trước mặt đi về phía bọn họ. Tần Tiêu nhìn kỹ, hai người này mặc cẩm phục vương công là Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn. Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước thi lễ:

- Uyển Nhi bái kiến Nghĩa Hưng Vương điện hạ, bái kiến Lâm Truy Vương điện hạ.

Lý Long Cơ vội nói:

- Uyển Nhi tỷ tỷ miễn lễ.

Còn duỗi tay nâng nàng dậy. Tần Tiêu bước nhanh lên đang muốn thi lễ, bị Lý Long Cơ đè lại, kéo lấy tay hắn đi qua bên cạnh:

- Tần huynh không cần đa lễ, đến đây, chúng ta đi qua tiểu đình nhỏ nói chuyện.

Thượng Quan Uyển Nhi vội la lên:

- Lâm Truy Vương, bệ hạ đang thiết yến ở điện Lân Đức, đang chờ nhị vị điện hạ cùng Tần trạng nguyên tới đấy!

Lý Trọng Tuấn lắc đầu, nói:

- Uyển Nhi, ngươi cũng không phải không biết tính của A Man. Cho hắn đi thôi, sẽ không chậm trễ chính sự.

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, nói:

- Điện hạ nói phải. . .

Lý Long Cơ đem Tần Tiêu kéo dài tới một tiểu đình, hưng phấn nói ra:

- Tần huynh, ta biết ngay ngươi khẳng định là trạng nguyên, ha ha! Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta cái gì sao? Chỉ cần được trạng nguyên thì chúng ta kết nghĩa kim lang! Nếu không ta thấy đêm nay đi! Sau khi yến hội kết thúc chúng ta cùng đốt giấy vàng, uống huyết tửu!

Tần Tiêu im lặng, đành phải tùy ý Lý Long Cơ cao hứng bừng bừng kéo hắn đi điện Lân Đức.

Cùng Đường Minh Hoàng kết nghĩa kim lan? Tần Tiêu nhịn không được nhức đầu!

Nhìn thấy Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn kết bạn đi vào điện Lân Đức, đám quan viên tới trước lau mắt mà nhìn, trong nội tâm thầm nghĩ: xem ra Tần Tiêu thật nhanh tay chân, đã tìm được chỗ dựa rồi?

Tiệc tối này Võ Tắc Thiên hào hứng khá cao, lại uống vài chén, cùng quần thần nói đủ chuyện vui vẻ, hào khí cực kỳ nhiệt liệt. Sau khi rượu qua ba tuần thanh nhạc tấu lên, một đám mỹ nữ xinh đẹp ca múa. Tần Tiêu khắc sâu ấn tượng nhất cũng không phải tư thái mượt mà của các mỹ nhân đang múa, mà hắn chú ý tới nữ nhân mặc nhung trang gọi là "Công Tôn đại nương", còn có "Kiếm khí vũ" tuyệt diệu.

Đường triều ca múa chia làm hai loại, có danh dự cực cao trong lịch sử. Một loại là kiện vũ, một loại là nhu vũ. Mà Công Tôn đại nương múa kiếm khí vũ không thể nghi ngờ là phái nhất lưu của đời Đường có danh khí cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK