Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta nghĩ ta hiểu chuyện gì rồi!
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn không hiểu chút nào:
- Lại là vì sao?
Trên mặt Tần Tiêu trên mỉm cười thoải mái, hắn thở dài tự giễu.
- Xem ra chúng ta đều là lo sợ không đâu, nơi nào làm gì có quỷ quái gì. Tuy ta còn không rõ nguyên nhân nhưng cũng nghĩ đến một ít đại khái. Những núi đá này hấp thu lôi điện trong không khí thì có thể sao chép âm thanh của thiên nhiên! Trước kia chúng ta nghe được âm thanh ‘ quỷ khóc ’ hẳn là tình tiết chính của tràng cảnh đồ sát hai mươi năm trước. Lúc ấy trong cơn mưa giông và có mấy khối đá nam châm nên đã sao chép âm thanh lại. Vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy, Lý tướng quân rống một tiếng gọi bậy cũng bị nó sao chép lại!
- Làm sao có thể?
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn đồng thời lớn tiếng kinh hô.
Tần Tiêu mỉm cười, nhìn qua hai vị tướng quân đang kinh ngạc thì gật gật đầu:
- Có khả năng này, vài năm trước kia ta có đọc trong một quyển dã sử có ghi lại ở một quặng nam châm thì có khả năng hấp thu lôi điện. Thời điểm lôi điện bổ xuống thì quặng nam châm này hấp thu âm thanh và mỗi thời điểm diễn ra cơn giông thì thường xuyên phát ra tiếng sét kinh thiên, âm thanh này rất lớn khiến cho những người đào quặng cũng cho rằng có ma quỷ, vì vậy không ai dám đi vào hầm mỏ làm việc. Mọi người qua sơn cốc này đi, đỉnh hẹp dài và trong bụng có khoảng không, có giống sơn động hay không.
Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:
- Đại nhân nói đúng là huyền diệu, nhưng ta vẫn chưa tin! Vì cái gì trong hai mươi năm qua không có ai đi tới nơi này trong cơn dông? Sao không có ai nói chuyện? Vì sao chỉ đem âm thanh của lão Lý ta là sao chép lại, còn tràng đồ sát hai mươi năm trước thì biến mất, chẳng lẽ lão Lý ta làm cho quỷ thần tức giận nên bọn chúng mang thù muốn bắt ta đi?
Tần Tiêu cười nói:
- Như thế nào, Lý tướng quân cũng sợ hãi? Nếu ngươi không tin lời ta thì đại khái có thể đi thử. Quan tướng quân, ngươi không ngại ra khỏi cốc mời binh sĩ tiến vào đây đi, đem những quặng nam châm này mang đi, ta dám đoán chắc âm thanh quỷ khóc từ nay biến mất.
Quan Thiết Sơn không thể tin nổi nhìn qua Tần Tiêu, bất đắc dĩ chắp tay nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
Nói xong liền quay người rời đi.
Lý Tự Nghiệp vuốt đầu, mái tóc của hắn bị mưa làm rối loạn không chịu nổi, thỉnh thoảng lắc đầu:
- Ta không tin! Ta muốn thử lại lần nữa!
Dứt lời Lý Tự Nghiệp lại vọt tới quặng nam châm kia rống lớn:
- Oa ha ha, gia gia chính là thần! Đám quỷ các ngươi bắt ta đi.
Sau đó nhanh chóng chạy đến bên người của Tần Tiêu.
Sau nửa ngày cũng có âm thanh truyền ra.
- Yêu ma quỷ quái ở đâu, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến ba trăm hiệp với đại gia!
Vẫn là đoạn âm thanh của Lý Tự Nghiệp lúc trước.
Tần Tiêu cười nói:
- Hắc Đản, ngươi không rõ rồi? Chuyện này có rất nhiều ảo diệu mà đây không phải chuyện ngươi có thể giải thích được. Ngươi ngẫm lại, dưới gầm trời này vì sao đá nam châm nhiều thế, tia chớp sấm sét cũng nhiều, nếu mỗi chỗ đều có ghi chép âm thanh thì không phải là lộn xộn sao? Ta đoán chừng vừa rồi ba người chúng ta đồng thời đi vào đây thì vị trí chúng ta đứng, tư thế, quần áo và đao trong tay các ngươi vừa vặn đúng vào điểm ‘ lưu âm thanh ’, cũng như tràng đồ sát năm đó ghi chép trận tàn sát kia không khác lắm. Vì vậy âm thanh của ngươi mới được ghi chép lại.
Lý Tự Nghiệp trợn tròn con mắt, không thể tin gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng hắn gãy đầu, nói:
- Ta vẫn không rõ!
Tần Tiêu ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc biết cái gì là đàn gảy tai trâu!
Nhưng nói ngược lại từ đáy lòng của Tần Tiêu cũng hiểu được một việc mơ hồ. Cũng như chuyện mình thích xem kỳ văn dị sự như lúc trong quân ngũ, cũng thích thăm dò khoa học, những bí ẩn chưa hiểu trên TV, mơ hồ từng nghe nói qua chuyện "Máy thu âm tự nhiên" này. Nếu không phải như vậy cho dù mình là người thế kỷ hai mươi mốt đối với loại chuyện này cũng khó mà hiểu rõ được.
Quan Thiết Sơn mang theo binh sĩ chạy vào, nghe được âm thanh mắng chửi không dứt bên tai thì vẻ mặt kinh hoàng chưa định.
Tần Tiêu gật đầu ý chào một cái, Quan Thiết Sơn hung ác cắn răng một cái, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, chúng ta là binh tướng thiên triều, gặp thần giết thần, gặp ma tru ma, chỉ là quỷ khóc thì sợ gì? Mọi người cùng nhau xông lên, đem những đá nam châm này dời đi.
Lý Tự Nghiệp cười to lên, nói:
- Quan Thiết Sơn tướng quân làm được chuyện này thật quá tốt, khả năng ủng hộ sĩ khí là nhất lưu ah! Khiêng đá thì khiên đá đi, lại còn nói nhiều như vậy, ha ha, lão Lý ta thật sự bội phục muốn chết.
Chúng quân sĩ như được tăng cường lòng dũng cảm, đi theo Quan Thiết Sơn bổ nhào vào trong đống quặng nam châm kia, lúc này âm thanh thóa mạ của Lý Tự Nghiệp lại vang lên.
Chúng quân sĩ lại kinh ngạc một hồi, mấy người nhát gan đã nhanh chóng chạy ra sau.
Quan Thiết Sơn lại dậm chân:
- Người lui về phía sau quân lệnh xử trí! Mau nhanh tay đi.
Chúng quân sĩ lúc này nhanh chóng hô to, lúc này bắt tay vào làm việc.
Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức đi tới bên người của Tần Tiêu, riêng bản thân thì sợ hãi, hỏi:
- Đại nhân, đây là có ý gì?
Tần Tiêu đem chuyện đá nam châm lưu âm thanh nói lại một lân, hai người tự nhiên kinh ngạc không thôi, khó mà tin được.
Mưa không ngừng rơi, sấm sét thì lúc nào cũng nổ vang ầm ầm, ngay cả âm thanh chửi bới cũng vang lên không dứt.
Nửa canh giờ sau thì chống đá nam châm thạch kia cũng thanh lý xong rồi, mấy trăm quân sĩ thở hồng hộc, trên người đổ mồ hôi lạnh.
Tần Tiêu đi đến trước mặt Quan Thiết Sơn chắp tay nói:
- Làm phiền Quan tướng quân vất vả các vị các huynh đệ. Từ nay về sau sơn cốc này không còn quỷ khóc nữa, bảo với dân chúng chung quanh không nên sợ hãi nơi này nữa, có thể nhập cốc lên núi đi săn. Bảo mọi người ghi công của bọn họ!
Đang nói đột nhiên Phạm Thức Đức lại hoảng sợ kêu lên.
- Đại nhân, ngươi mau nhìn, tại đây...
Tần Tiêu hơi kinh hãi, chỉ thấy Phạm Thức Đức cầm một tấm ván gỗ mục nát không trọn vẹn, vẻ mặt kinh hoảng thất sắc đã chạy tới.
- Đại nhân ngươi xem, đây là ta vừa rồi trong lúc vô tình nhặt được sau khi dời đống đá nam châm kia, đây là phát hiện lớn đấy.
Tần Tiêu vội vàng tiếp nhận tấm gỗ đã đầy rêu xanh kia, tấm ván gỗ bị tàn phá không chịu nổi, phát hiện đây là một cái bản chữ. Phía trên đều có viết đầy chữ, mặc dù có chút tàn phá nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn ra được.
Tần Tiêu cẩn thận phân biệt một hồi dần dần từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người, tinh thần cũng trở nên khẩn trương lên. Trên khối gỗ kia có viết:
- ... Công Hầu đã chết. Phụng tiên đế thành nghiệp, triều đình hiện tại thối nát. Tống Vi Tử bi thương, lượng thực vũ khí đã đầy; Viên Quân Sơn lưu nước mắt vui mừng! Chỉ có dùng tức giận của phong vân, chí an xã tắc. Bởi vì thiên hạ thất vọng thuận vũ nội rời đi. Viên phất cờ khởi nghĩa tiêu trừ yêu nghiệt.