Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Lôi bên cạnh lại nói:

- Đại tướng quân, theo ý của ngài thì là muốn bắt quân chủ lực còn lại của Đột Quyết phải không?

- Không sai, chính là có cái ý nghĩ này.

Khóe miệng Tần Tiêu khơi lên chút vui vẻ lạnh lùng:

- Nhưng mà hiện tại người trong tay ta đã giảm hơn nửa quân số, hơn nữa cũng đã có chút mệt mỏi, mà Khả Hãn Di Niết cái đầu cứng ngắc kia cũng có chút cố hết sức. Ta tính đợi Trương Nhân Nguyên đến đây rồi thương lượng với hắn một chút đã.

Vạn Lôi ha ha cười rộ lên:

- Đại tướng quân, khẩu vị của ngài thật tốt đó! Vừa mới ăn xong năm ngàn quân tiên phong, hiện tại lại muốn diệt luôn tiểu tử Khả Hãn Di Niết này, vừa rồi ta có tìm người hỏi, đây chính là Nhị công tử của Mặc Xuyết.

- A, không phải vừa lúc vậy chứ!

Tần Tiêu cười nói:

- Bắt không được lão lang thì làm thịt một tiểu lang để chơi đùa cũng được, ta sẽ làm cho hắn tức chết mà lặng yên uống! Để cho hắn biết mùi vị thân nhân bị người khác chém chết! Năm ngàn quân chỉ là rượu khai vị, Khả Hãn Di Niết đằng sau mới là món chính.

- Ha ha ha, cái này thật là có chút ý tứ đó.

Vạn Lôi cười to:

- Nói đến đây ta lại muốn ăn cơm.

Tại lúc này ngoài trướng lại có báo:

- Đại soái Trương Nhân Nguyện đã đến viên môn, thỉnh cầu nhập kiến.

Trong quân đội, bất kể ai đến đây cũng không thể tự tiện xông vào mà phải xin chỉ thị!

Cho dù Trương Nhân Nguyện là đại nguyên soái Sóc Phương quân nhưng cũng là chiến địch tuyến đầu, là thống lĩnh quân trong trại thì cũng không được ngoại lệ!

Tần Tiêu đứng thẳng dậy, giơ một tay lên:

- Cho mời Đại nguyên soái.

Trương Nhân Nguyện đi vào trong soái trướng, vuốt chòm râu bạc cao giọng cười to:

- Lợi hại thật, tiểu lão đệ, năm ngàn quân Tiên Phong cứ như vậy mà bị ngươi một ngụm nuốt sống, ngay cả súp cũng không cho ta một ngụm, không tốt đâu.

Tần Tiêu cũng cười ha ha:

- Không thể oán ta được, Lực Hạ Đạt lỗ mãng nhảy ra ngoài bới lông tìm vết, chính mình đụng vào ta. Hắn không biết rõ ràng rằng chủ soái quân ta cùng tướng lãnh lĩnh quân cứ như vậy bị giết, ta còn thật sự rất là bội phục sự lỗ mãng của hắn.

Trương Nhân Nguyện chết sống không chịu ngồi vào chủ vị suất tòa, ngồi xuống ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói:

- Tốt! Tần lão đệ, ngươi thật là một người hiếm thấy, là phúc tướng của Đại Đường ta! Mới vừa ra đời liền lập được công huân như vậy, thật không uổng công những người trong triều và Vương Hòa, Thái Bình công chúa đều muốn ủng hộ ngươi. Ngay lúc đến Bắc cương lão phu kỳ thật có áp lực rất lớn. Đầu tiên chính là hoàng đế quyết tâm lần này phải hung hăng giáo huấn bọn người Đột Quyết, không tiếc mọi thứ để cho lão phu điều binh tướng, nhưng không chỉ nói có một lần là phải ra sức đánh người Đột Quyết, cứu vớt lại mặt mũi của Đại Đường ở Mạn Bắc. Một trận đánh này của ngươi thật là đẹp quá! Tin chiến thắng này mà được báo lên triều đình thì tốt xấu gì cũng sẽ gây chấn động không lớn không nhỏ, mặt rồng của hoàng thượng nhất định là vô cùng vui mừng.

Tần Tiêu hiểu ý gật đầu nói rằng:

- Tần Tiêu có thể cảm nhận được áp lực của đại soái. Trong triều có nhiều người không muốn đưa binh quyền vào tay người, hiện tại đưa cho đại soái gần mười vạn đại quân thật sự là làm cho một số người đứng ngồi không yên đó! Nếu như không đánh thắng vài trận hiển hách, tạo ra thành tích thì sợ là sẽ rất khó giao đãi. Kỳ thật những người kia, bọn họ cũng không nghĩ nếu không có ngàn vạn đàn ông quên sống chết phòng thủ biên cương thì làm sao bọn họ có thể xa hoa lãng phí, sống qua thời gian an nhàn khá giả chứ?

- Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy một giọt máu tươi cũng muốn choáng váng, sao có thể nghĩ đến đàn ông chúng ta phái quên cả sống chết chém giết ở biên cương chứ. Nếu ném bọn họ tới chiến trường thì nói không chừng có thể sẽ rất sợ chết, ha ha!

Trương Nhân Nguyện cao giọng cười to:

- Thôi, không nói những thứ này nữa. Hiện tại lão phu đã dâng tấu chương lên triều đình, tin tưởng nhất định hoàng đế sẽ nhận được, nhất định sẽ ban thưởng. Trước kia ta nhận được tin tức lão gia tử Đường Hưu Cảnh hình như lại tái xuất giang hồ, được thăng là thầy giáo của thái tử, cùng trong tam phẩm thư môn hạ, chỉ là thân thể hình như không tốt lắm, không thể tiếp tục mang binh xuất chinh được. Nhưng mà có hắn trong triều thì chuyện vụ binh bộ sẽ rõ ràng rất nhiều, chúng ta xuất chinh ngay lúc này sẽ có nhiều người trông nom.

- A? Đây thật là một tin tức tốt!

Tần Tiêu có chút vui mừng, Đường Hưu Cảnh này không tệ, uy vọng cực cao, Vi hậu cùng Võ Nghĩ cũng không dám động đến hắn. Tuy rằng hiện tại trong tay hắn không có thực quyền gì nhưng lực ảnh hưởng ở bộ binh lại không ai có thể thay thế được, hơn nữa hắn lại rất quan tâm phòng ngự biên quan Lũng Hữu bên này, trong triều có thêm một Đường Hữu Cảnh quay vần thì rất nhiều sự tình sẽ được xử lý.

Hai người ngồi hàn huyên vài câu thì đặc chủng doanh phi ngựa đến hồi báo một tin tức trọng yếu:

- Khả Hãn Di Niết Đột Quyết đã nâng quân dậy, chia làm hai hướng. Một đường tiến đến đại doanh quân ta, nhanh chóng tiến lên phía trước. Một đường hành quân lặng lẽ, hành quân gấp đến núi Hạ Lan.

- Ha ha, đến đây!

Trương Nhân Nguyện hưng phấn vỗ đầu gối:

- Dị Niết chính là Mặc Xuyết nhị vương tử. Có thể bắt hoặc làm thịt hắn thì còn hơn tàn sát mười vạn đại quân còn sống đó! Tần lão đệ, lần này ngươi dẫn người nghỉ ngơi trong trại chờ hồi phục đi, hãy xem lão phu đi bắt lang tể tử!

Tần Tiêu không thể làm gì cười ha ha nói:

- Ngài là đại soái, ngài nói sao thì làm như thế đi. Nhưng mà Di Niết này thật đúng là kẻ ăn chơi trác táng, sao có thể chiến đấu chứ? Năm ngàn quân tiên phong biến mất không rõ ràng thế mà hắn cũng không suy nghĩ là vì sao ư?

- Ha ha! Tần lão đệ, lần này chúng ta thật sự là có đại vận! Có một số việc ngươi có thể còn không biết.

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Mặc Xuyết có đứa con trai, thì có Di Niết này là người ngu ngốc, hơn nữa lại có lòng ghen tỵ rất mạnh. Trước đó không lâu chỉ huy trận chiến Linh Vũ chính là Khuyết Đặc Lặc, chất nhi của Mặc Xuyết. Mắt thấy Khuyết Đặc Lặc đã tạo ra danh tiếng thì hắn liền ngồi không yên, nghĩ muốn từ trên người chúng ta tìm được một cơ hội để Mặc Xuyết lập công, cùng tranh đoạt ngôi vị thái tử cùng huynh trưởng. Dĩ nhiên lúc này Mặc Xuyết cũng có thể là khinh thường, nghĩ chúng ta dễ khi dễ nên cho con trai hắn đến đây. Thật tốt khi chọn hắn! Tần huynh đệ, nhân mã dưới trướng ngươi đã quá mệt mỏi rồi, lần này hãy để lão phu ra trận! Lý Tự Nghiệp dẫn Tả Vệ quân tới tiếp sau bộ đội cùng quân nhu lương thực cũng đang đến đây, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ đến.

- Đã như vậy thì được.

Tần Tiêu cười nói:

- Nhưng mà, lần này Di Niết hình như đang muốn bày ra một quỷ kế trước mặt chúng ta, hắn đâu biết rằng mọi hành động của hắn đều bị các huynh đệ đặc chủng doanh nhìn chằm chằm, tất cả đều rơi vào trong mắt chúng ta.

Thanks

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK