Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nợ máu trả máu, giết!

Mái tóc của Lý Tự Nghiệp tán loạn, giống như một đầu hùng sư phát điên, huy lên trường đao, điên cuồng chém giết kỵ binh Đột Quyết.

- Các huynh đệ, lão tử báo thù cho các ngươi! A nha!

Lý Tự Nghiệp nhảy lên, đột nhiên chém xuống một đao, đem một kỵ binh Đột Quyết cùng ngựa của hắn chém thành hai nửa, thịt nát vẩy ra, máu tươi đầy trời.

Lý Tự Nghiệp không ngừng gầm lên giận dữ, toàn thân giống như tràn ngập khí lực dùng mãi không hết, gân xanh nổi đầy cánh tay tráng kiện, hai mắt sung huyết, đỏ đậm như lửa. Thanh mạch đao không ngừng vung lên chém xuống, trong phạm vi một trượng chung quanh tuyệt không còn ai dám đến gần.

Các binh sĩ nhìn thấy chủ tướng uy mãnh vô địch như thế, nhất thời dâng cao sĩ khí, thanh mạch đao không ngừng bay loạn, hàn khí bắn ra bốn phía, không ngừng vung lên chém xuống.

Trong sơn cốc hẹp dài kỵ binh Đột Quyết đang điên cuồng xung phong, gặp phải lực cản khổng lồ của Lý Tự Nghiệp nhất thời người ngựa chồng chất ngay khe hẹp hỗn loạn không chịu nổi. Lý Tự Nghiệp cùng thủ hạ thừa dịp hỗn loạn đánh giết, khiến kỵ binh Đột Quyết người ngã ngựa đổ, thi thể chất chồng.

- Giết! Giết ah!

Lý Tự Nghiệp cơ hồ chỉ có thể theo bản năng phát ra tiếng gầm to giận dữ, đã mất đi năng lực tự chủ. Hắn thật sự rất hận! Chính mắt chứng kiến quân đội của mình chết thảm trước mắt, nỗi phẫn nộ thật khó thể thể hội. Hắn chỉ có thể đem lửa giận tràn lòng phát tiết trên thân đám người Đột Quyết.

Chém giết một trận Lý Tự Nghiệp đột nhiên cảm giác đầu vai cùng sau lưng đau đớn, nhìn kỹ áo giáp đã bị chém vỡ vài chỗ, máu tươi chảy tràn. Nguyên lai trong lúc chém giết hắn đã bị thương.

Ở phía nam sơn cốc Hổ Kỵ sư không ngừng bắn tên, sau đó tản ra hai bên, bộ binh xuất hiện. Kỵ binh ở hậu quân sửa làm bộ binh đánh vào. Đối với địa hình trong sơn cốc Tần Tiêu đã nghiên cứu thật kỹ, càng thích hợp cho bộ binh xung phong liều chết. Cho nên hắn đã chuẩn bị xong hết thảy, kể cả cung nỏ cùng mạch đao.

Sửa kỵ binh thành bộ binh nhanh chóng đầu nhập vào đại chiến trường, hoàn toàn vây kín người Đột Quyết, dùng phương thức đóng cửa đánh chó. Lý Đại Bô điều khiển Lỗ Tô cùng Đa Mễ Đa suất lĩnh hơn tám ngàn kỵ binh Hề tộc phân chia thành hơn mười đội, đảm đương đội đột kích thật mạnh liên tục phân chia mấy vòng tấn công.

Người Đột Quyết lâm vào trong hỗn loạn, binh bại như núi đổ, nhân số thương vong cấp tốc gia tăng.

Lý Đại Bô xa xa nhìn thấy soái kỳ trên sườn núi hướng tây nam, thúc ngựa chạy qua. Tần Tiêu sớm nhìn thấy hắn, liền thúc ngựa nghênh đón.

- Tần đại soái, đây là một trận giết hại tàn khốc cùng thắng lợi vĩ đại.

Lý Đại Bô thổn thức nói:

- Đột Quyết Lang kỵ có sức chiến đấu mạnh nhất trên thảo nguyên, nhưng không ngờ lại bị đả bại dễ dàng như vậy.

Tần Tiêu nhíu mày nhìn chiến trường trong sơn cốc, hờ hững nói:

- Cuộc chiến này thắng lợi thật không dễ dàng, kỳ thật chỉ là thắng hiểm. Nếu không phải có Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ thấu tình đạt lý, Liêu Đông quân chỉ sợ cũng phải trả giá gấp mười lần, chưa chắc đã đạt được thắng lợi như thế.

Lý Đại Bô có chút ngẩn người, hơi có vẻ xấu hổ nói:

- Đại soái đừng giễu cợt ta, bất kể là đại chiến U Châu hay là phục kích trong hà cốc Loan Hà. Ta đều tinh tường thấy được đại soái dụng binh thật lợi hại cùng sức chiến đấu hung hãn của Đường quân. Nhưng có một điều ta không quá hiểu được, vì sao chỉ hơn một năm qua sức chiến đấu của Đường quân có thể thay đổi lớn như vậy?

- Ý tứ của điện hạ là muốn nói cuộc chiến tại Loan Hà hơn một năm trước sao?

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười lạnh lùng:

- Kỳ thật Đường quân lúc đó có sức chiến đấu mạnh hơn Liêu Đông quân hiện giờ.

Lý Đại Bô ngạc nhiên:

- Làm sao có thể? Lúc ấy tuy rằng Hề tộc không phải chủ lực, nhưng bị người Đột Quyết bức bách tham dự cuộc chiến kia, ta tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của U Châu quân dưới trướng Tiết Nột, quả thật chính là không chịu nổi một kích, binh bại như núi đổ! Sau đó đám người Tiết Nột hốt hoảng chạy trốn. Người Khiết Đan còn mắng hắn nhát gan…

- Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chỉ nói lời thật sự.

Tần Tiêu nói:

- Tiết Nột là một nhân tài, binh lính do hắn huấn luyện tuyệt không kém hơn ta. Hơn nữa quân đội đã được huấn luyện lâu ngày, sức chiến đấu cũng mãnh liệt. Chẳng qua nếu là một con hổ báo bị rơi vào cạm bẫy, cho dù hung mãnh bao nhiêu cũng không thể làm được gì. Hôm nay sở dĩ Liêu Đông quân thoạt nhìn càng thêm thiện chiến hơn bộ đội của Tiết Nột, nguyên nhân chính là do chúng ta chiếm được chủ động. Đánh giặc đầu tiên sử dụng mưu lược. Mưu lược thích đáng thì tàn tốt cũng có thể thắng được hùng binh. Huống chi là một quân đội tích góp lòng phẫn nộ cùng dũng khí lâu như thế.

Lý Đại Bô khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Xem ra vận mệnh Đột Quyết hãn quốc sắp đi tới cuối đường. Trận chiến bại này của Mặc Xuyết sẽ làm hãn quốc sụp đổ. Rắn mất đầu được lợi ích khẳng định chỉ có thể là Đại Đường. Đại Đường muốn thống nhất đại thảo nguyên phương bắc chỉ là chuyện sắp tới! Chỉ tiếc Hề tộc chúng ta nhất định phải bị huyết tẩy diệt tộc, ai!

- Sẽ không!

Tần Tiêu nhìn Lý Đại Bô, thập phần khẳng định nói:

- Cuộc chiến hôm nay chỉ cần giết chết Mặc Xuyết hoặc bắt làm tù binh, người Đột Quyết khẳng định không dám huyết tẩy Hề tộc.

- Vì sao?

Lý Đại Bô kinh ngạc hỏi.

- Rất đơn giản, bởi vì Đột Quyết còn một Đôn Dục Cốc giỏi về ngoại giao, mưu lược tài giỏi cùng ánh mắt lâu dài.

Tần Tiêu nói:

- Hắn khẳng định hiểu được trước mắt chỉ cần hắn dám huyết tẩy Hề tộc, sẽ làm Đại Đường nhất định giúp điện hạ báo thù huyết hận, cùng Đột Quyết quyết một trận tử chiến. Trải qua cuộc chiến bại này, Đột Quyết hãn quốc nhất định bị chấn động lớn, trước tiên phải vỗ yên quốc nội của họ, bọn họ sẽ không nguyện ý cùng chúng ta quyết một trận tử chiến. Cho nên Đôn Dục Cốc nhất định phái người dâng biểu thỉnh hòa. Hắn muốn cầu hòa đương nhiên không dám có động tác gì với Hề tộc, chỉ có thể ngoan ngoãn lui về Vu Đô Kim Sơn, rời xa vùng đông bắc nơi này.

- Là thật hay sao?

Lý Đại Bô vui mừng nói:

- Theo lời của đại soái, gia quyến cùng tộc nhân chúng ta còn có cứu?

- Đương nhiên.

Tần Tiêu quay đầu lại, tràn đầy tự tin nhìn Lý Đại Bô mỉm cười.

Lý Đại Bô nhất thời vui sướng dị thường, chắp tay nói:

- Nếu như vậy ta mang theo dũng sĩ Hề tộc bắt giết Mặc Xuyết!

- Đừng, điện hạ lưu lại nơi này nhìn xem cuộc chiến là tốt rồi.

Tần Tiêu ngăn trở hắn:

- Đã sắp đại thắng, đừng để xảy ra thêm sơ suất. Xung trận giết địch, ngươi có các thủ lĩnh bộ tộc, ta cũng có tướng quân dưới trướng. Chúng ta chỉ cần suy nghĩ giải quyết thật nhiều sự tình sau đại chiến, không cần đích thân đi vào nguy hiểm.

Lý Đại Bô sững sờ một thoáng, có chút vui vẻ nói:

- Đại soái nói đúng, nói đúng…ta ở lại chỗ này cùng đại soái đợi hồi âm!

Cuộc chiến vẫn diễn biến kịch liệt trong sơn cốc. Bộ binh Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc giống như lưỡi dao sắc bén, cắm thẳng vào trong đội ngũ Đột Quyết Lang kỵ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK