Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ bị nổi điên lên. Vì vậy nàng tìm tới bệ hạ, thỉnh cầu bảo Trưởng công chúa dọn đi, dọn ra khoảng đất trống của nàng.

Tần Tiêu nhăn cau mày:

- Hoàng đế cũng đáp ứng? Đây chính là thân cô cô của hắn a!

Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười khổ:

- Tự nhiên là đáp ứng. Cho nên từ hôm nay trở đi. Hoàng bà cô phải ở tạm quý phủ của ta. Tuy Thái Bình công chúa là con dâu Võ gia, nhưng mà tâm của nàng lại ở Lý gia. Nhìn thấy chủ cũ muốn tiếp quản, mà Trường Trữ công chúa không muốn xung đột chính diện. Vì vậy liền nghĩ đến một biện pháp, đem hoàng bà cô đưa tới tổ địa Thái Nguyên, cho nàng dưỡng lão tống chung (chăm sóc người thân trước lúc lâm chung).

Một đường xa xôi, không thể thiếu hộ vệ tin cậy. Vì vậy tìm ngươi hỗ trợ. Nhưng nếu như chính diện mời ngươi thì đó là vượt quyền. Bắc nha là nơi của Hoàng thượng, nàng là Thái Bình công chúa không có quyền điều động. Mà nàng lại không thể trực tiếp tìm Hoàng thượng, vì vậy tìm ta chuyển lời thỉnh ngươi hỗ trợ. Hơn nữa còn phải làm chuyện này nhỏ bớt, không muốn người ta hiểu lầm cái gì.

Tần Tiêu cau mày gật gật đầu:

- Ta hiểu rồi. Ta phái hộ vệ đặc chủng đi theo, như vậy không có người nào chú ý. Khỏa Nhi rốt cục cũng lộ mặt rồi...

- Đúng nha!

Lý Long Cơ thở dài một tiếng:

- Lý Khỏa Nhi này từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ một mình Vũ Hoàng bệ hạ. Hiện tại Vũ Hoàng đã ở Lạc Dương, lại bệnh nặng, nàng đương nhiên không còn cố kỵ rồi.

Tần Tiêu có chút buồn bực khoát khoát tay:

- Tốt, cũng đừng nói nàng nữa, tránh ảnh hưởng tâm tình. Mấy huynh đệ chưa chuẩn bị tốt, hiện tại có thể tiến cung. Đi tham gia Thái tử điện hạ lập phi thôi.

Lý Long Cơ phủ tay:

- Hơi chờ một chút, ta sai người mời đại ca tới. Thái tử cũng thật ý tứ, ha ha, thoáng cái đưa mười nữ nhân tới cửa đủ giày vò hắn rồi.

Tần Tiêu cười nói:

- Hắn không phải là ưa thích thứ này sao? Lại cho hắn nghiện một lần. Tất cả đều là danh môn khuê tú xinh đẹp a.

Không lâu sau Tần Tiêu cùng với Lý Hiến, Lý Long Cơ các huynh đệ cùng một chỗ đi tới điện Lân Đức. Mấy vạn binh sĩ bắc nha đang cầm bó đuốc, đem điện đài rộng lớn chiếu sáng như ban ngày, thái giám thì mặc áo lụa đẹp. Xếp thành nhiều đội nối đuôi nhau xuất nhập, mang theo món ngon mỹ vị vào trong.

Đây là đại yến vạn người chân chính.

Bọn người Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ chọn một bàn gần điện Lân Đức mở tiệc. Mà mấy vương công đại thần khác ngồi cùng một bàn, cũng thức thời không chọc vào.

Chỉ ngồi một lúc thì tốn nửa canh giờ. Ban đêm gió lạnh từng hồi, nếu không phải lửa than cháy bừng bừng thì sợ rằng rượu và thức ăn cũng lạnh như băng.

Kế tiếp chỉ có Lý Hiển cùng Lý Long Tuấn đang ‘hoan nghênh quang lâm, ăn được uống tốt’ nói nhảm, ca múa trên đài bắt đầu nên tiệc tối bắt đầu.

Bọn người Tần Tiêu sớm vội không được, cái mũi lạnh co rút, uống mấu ngụm rượu hâm nóng, sau đó lại cười nói chuyện phiếm, thưởng thức ca múa.

Tần Tiêu nhìn qua tràng diện siêu cấp này, không khỏi âm thầm líu lưỡi. Nếu một vạn người đồng thời nhai xương gà, đây là hành động lớn cỡ nào? Ca múa trên đài quả nhiên đều là mỹ nữ. Những vũ kỹ kia không sợ lạnh sao, vừa mới tuyết rơi còn mặc quần áo vũ công mỏng như cánh ve kia, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy xuân quang ở ngực tiết ra.

Mua xong lui ra, yến hội cũng qua hơn phân nửa. Kỳ thật yến hội của hoàng gia này đơn giản là chú ý phô trương, ai cũng không có thật sự ăn uống no đủ, ý tứ một chút là được. Đại đa số thức ăn cũng không có nhúc nhích, sợ rằng nhiều người không động đũa.

Tần Tiêu âm thầm lắc đầu, xa xỉ, lãng phí! Sở Tiên sơn trang náo nhiệt và so sánh lần này, thật đúng là dân chơi gặp thứ thiệt.

Lúc này Lý Khỏa Nhi không biết đi ra lúc nào, đi vào chánh điện tiến tới bên người Lý Hiển nói vài lời, Lý Hiển cười ha hả một hồi, gật đầu đáp ứng.

Bọn người Tần Tiêu ngồi cách chánh điện không xa, thấy rõ ràng, trong nội tâm thầm nghĩ: Khỏa Nhi này nghĩ ra trò đùa dai gì?

Đúng lúc này sân khấu trung ương đang để trống, một đội vũ kỹ đang chuẩn bị lên đài bị đuổi xuống, lúc này có một đám người kéo dây thừng vừa thô vừa to lên, phía trên còn buộc mấy sợi chỉ đỏ.

Người phía dưới nghi hoặc, thánh chỉ ban xuống: Trời lạnh làm động tác thể dục ấm thân. Mỗi bàn phái một người đi lên kéo co.

Quần thần lập tức xôn xao, làm gì có thánh chỉ vớ vẩn như vậy cơ chứ? Loại kéo co này chơi trên đại yến hay sao? Trong lòng Tần Tiêu cũng tức giận: Lý Khỏa Nhi chó má, thật sự là giày vò người ta mà! Ở cái bàn này chắc chắn ta phải đi lên rồi, biến thành khỉ làm xiếc cho ngươi ta xem náo nhiệt!

Oán thì oán, thánh chỉ vẫn là thánh chỉ!

Tần Tiêu cắn hàm răng ken két, hắn rời tiệc cùng với cả ngàn người khác cùng đi lên, cầm lấy sợi dây thừng thô như cánh tay. Lập tức có một đám quần thần và Lý Hiển cùng xem cuộc vui.

Lý Khỏa Nhi thì kích động chạy tới chính giữa hai bên, cầm một cây cờ trong tay, vênh váo tự đắc tuyên bố:

- Ta vung cờ này lên thì các ngươi bắt đầu dùng sức a! Lấy sợi chỉ đỏ này kéo qua quân thắng bại. Thắng có phần thưởng ah, thua phạt uống ba chén!

Một ít đại thần a dua lấy lòng hò reo lên, nói nàng cực kỳ thông minh nhạy bén hơn người, nghĩ ra chuyện thú vị này. Tần Tiêu nghe xong trong nội tâm tức giận, hận không thể đi lên tát tay Lý Khỏa Nhi vài cái.

Sau khi hai bên chuẩn bị tốt, Lý Khỏa Nhi vung cơ lên.

- Bắt đầu!

Hơn một ngàn người lập tức dùng hết sức bú mẹ phát ra tiếng rống to như bị táo bón, thân thể lui ra phía sau, nghiến răng nghiến lợi kéo ra sau.

Lý Hiển cùng đám đại thần phía dưới cười to, mặt khác thần tử cũng cười to, từng đợt âm thanh cuồn cuộn vang lên.

Tần Tiêu buồn bực không yên lòng, trong nội tâm phát hỏa, mắt thấy sắp bộc phát.

Đúng lúc này, ‘bá’ một tiếng, sợi dây thừng to đã đứt đoạn!

Hai nhóm người lập tức kêu sợ hãi ngã ra phía sau, áp thành một đoàn. Tần Tiêu lười biếng, không có mất trọng tâm, lúc này hắn đã sớm phản ứng.

Hơn ngàn người như quân bài Domino ngả ra phía sau, kêu thảm vô cùng chật vật.

Lý Khỏa Nhi cùng Lý Hiển cười rộ lên.

Một đám đại thần cùng khách mới cũng mò mẫm cười to theo Hoàng đế.

Tần Tiêu đứng ở bên ngoài đám người, ngược lại lộ ra vẻ bắt mắt.

Lý Khỏa Nhi dường như cũng chú ý tới Tần Tiêu, nghênh ngang đi tới gần Tần Tiêu vài bước, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tần Tiêu vài lần:

- Ơ, duy chỉ có Tần tướng quân không có ngã, quả nhiên bản lãnh a. Đúng là Võ Trạng Nguyên, công phu đúng là tốt, ngay cả kéo co cũng không giống người bình thường.

Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua Lý Khỏa Nhi, cảm giác bàn tay nóng lên, phát nhiệt, trong nội tâm thì có xúc động muốn tát một cái.

Lý Khỏa Nhi hùng hổ tới gần hai bước:

- Như thế nào, nhìn ngươi như vậy hẳn là muốn đánh ta sao? Chẳng lẽ ngại mạng quá dài.

Lý Trọng Tuấn không biết từ chỗ nào đi ra, lôi kéo Lý Khỏa Nhi đi vào trong điện, trầm thấp mắng:

- Ngươi còn ồn ào tới khi nào nữa?

Thanks

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK