Phượng tỷ cười khanh khách, xem ra nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách:
- Tần đại nhân, loại ca tụng hư vô mờ ảo này chúng ta đừng nói nữa. Ta cân nhắc tiếp nhận điều kiện ngươi đưa ra, ngươi cũng phải hứa hẹn lúc nào thì đem Thủy Nhạc Sách giao cho ta.
Tần Tiêu vỗ tay một cái:
- Thống khoái!
Nói tiếp:
- Đợi khi ta làm cho binh mã của Lý Trọng Tuấn thối lui, lại gặp được Lý Tiên Huệ thì chúng ta sẽ trao đổi Thủy Nhạc Sách, điều động binh mã, lập tức khởi binh!
- Không được, quá muộn.
Phượng tỷ lắc đầu, mặc dù trên mặt vui vẻ nhưng mà ngữ khí không cho cãi lại.
- Quân đội phải tập kết trước đầu tháng sáu. Hiện tại cách đầu tháng sáu ba tháng. Nếu ngươi chậm chạp không lấy Thủy Nhạc Sách ra thì làm hỏng đại sự.
Trong nội tâm Tần Tiêu lại vui mừng: quá tốt! Quá tốt! Ngay cả giảo hoạt như Phượng tỷ rốt cục bắt đầu có chút tin tưởng ta! Nàng thậm chí còn đem chuyện lớn của Hỏa Phượng ra bàn bạc với mình.
Tần Tiêu làm bộ nhíu mày, nói:
- Vì sao nhất định phải là đầu tháng sáu? Thời gian chuẩn bị quá ngắn sao?
Phượng tỷ cười:
- Ngày sáu tháng sáu chính là tiết Trùng Vương, đồng thời cũng là tiết Thiên Huống, hợp lại cùng một chỗ ngụ ý ‘ thụ thiên thư thuận thiên ý, gạt bỏ làm hại xã tắc ’. Từ lúc cuối năm trước ta đã cho quan lại ở Giang Nam chuẩn bị chỉ lệnh rồi, kế hoạch vào ngày sáu tháng sáu năm nay phục Đường. Đến lúc đó sẽ có không ít binh mã các nơi đã chuẩn bị xong, huyện lệnh quan lại các châu cũng đang trù bị lương thảo, chỉ chờ hiệu lệnh. Vạn nhất thời điểm lúc đó ta không hiệu lệnh thì tự nhiên uy tín không còn, hơn nữa ta còn lo lắng, sẽ dẫn phát hỗn loạn, phá hư đại sự.
Tần Tiêu sờ cằm, làm ra vẻ mặt đau khổ suy tư, nói ra:
- Đã như vầy, vậy được rồi. Ngày mai ta đi gặp Lý Trọng Tuấn, nghĩ biện pháp gọi hắn triệt binh. Đồng thời ngươi cũng phải cho Lý Tiên Huệ gặp ta. Sau đó chúng ta chiếu vào Thủy Nhạc Sách phát hiệu lệnh cho tướng sĩ. Về phần chiến đấu có chiến trận nào, lương thảo ra sau có thể sửa lại hiệu lệnh.
- Đã như vầy, một lời đã định.
Rốt cuộc Phượng tỷ cũng vui cười hớn hở.
- Binh mã Lý Trọng Tuấn vừa lui thì ta sẽ mang Lý Tiên Huệ tới gặp ngươi. Đến lúc đó nếu ngươi nuốt lời ta sẽ bất kể hậu quả mà giết chết ngươi.
- Yên tâm đi, Phượng tỷ.
Tần Tiêu cười lên, cười rất hèn mọn bỉ ổi, nói:
- Còn có vô số tiền tài mỹ nhân chờ Tần Tiêu ta đi hưởng dụng, ta cũng không muốn chết như vậy.
- Như vậy thì tốt.
Trong lòng Tần Tiêu đang điên cuồng: đi đường vòng lớn như vậy rốt cục cũng nhìn thấy ánh rạng đông! Phượng tỷ ah Phượng tỷ, công phu sư tử ngoạm của ta muốn làm nhị chưởng quỹ, muốn binh quyền, muốn tất cả bí mật của Hỏa Phượng chính là chuyển dời lực chú ý của ngươi, ngươi sẽ cho rằng Tần Tiêu ta là cuồng đồ dã tâm điên cuồng. Ngươi chính là thần cũng không nghĩ ra Tần mỗ đang lừa dối ngươi thôi, mục tiêu chính thức của ta chính là gặp được Lý Tiên Huệ!
Lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh gà gáy, cửa sổ cũng lộ ra một tia ánh sáng, không ngờ đã hừng đông.
Tần Tiêu lắc đầu, chậc chậc thở dài:
- Trách không được có người nói xuân tiêu một khắc giá trị thiên kim. Phượng tỷ, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta nói mỗi câu giá trị có khả năng vượt qua thiên kim đấy.
- Chỉ hy vọng như thế a!
Phượng tỷ cũng thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Tần Tiêu, ta cũng nói thật với ngươi. Trong nội tâm của ta đã từng nói qua với mình vô số lần không nên tin gia hỏa vô cùng giảo hoạt này, nam nhân thâm bất khả trắc thấy không rõ chân diện mục. Nhưng mà mỗi câu ngươi noi ta lại không thể không tin. Ta thực rất ngạc nhiên muốn móc tim của ngươi ra nhìn, muốn biết trong lòng của ngươi suy nghĩ cái gì, rốt cuộc ngươi là người nào?
- Ah, ha ha!
Tần Tiêu cười ha hả, trong lòng đầy đắc ý:
- Người bình thường. Nam nhân bình thường tham tài háo sắc, lại có một chút tiểu thông minh, đánh nhau có thể thắng được mấy người, nam nhân bình thường.
- Ngươi rất tự phụ.
Phượng tỷ nhìn qua Tần Tiêu, trong ánh mắt của nàng Tần Tiêu nhìn thấy xuân tình nhộn nhạo.
- Nhưng mà ta lại thích nam nhân có bộ dáng như ngươi. Những kẻ tự cho là nam nhân kia thật không dậy nổi, còn ỷ vào chính mình cao lớn thô kệch, thể lực hơn người đi hấp dẫn nữ tử, loại nam nhân ngu xuẩn không có đầu óc đó vĩnh viễn chỉ xứng làm con lừa cho người ta sai sử mà thôi. Loại ngươi như ngươi, Tần Tiêu, ngươi thích hợp làm tướng công của ta. Có thể ở cùng chỗ với nam nhân như ngươi cả đời, nhất định sẽ rất an nhàn, rất bớt việc. Bởi vì chuyện cần làm ngươi đã tính toán cả rồi.
Trong nội tâm của Tần Tiêu không nhịn được xuất hiện ác hàn: xấu xa, quên thu liễm nhịn không được thổi bay da trâu, trình diễn quá mức! Không nghĩ tới lại câu dẫn được nữ nhân này.
Quả nhiên Phượng tỷ lượn lờ đứng dậy, kiều mị đi tới bên người của Tần Tiêu, nghiêng nghiêng dựa vào người của Tần Tiêu, hai tay đặt lên hông của hắn.
Tần Tiêu nghiếng răng, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp, nên như thế nào mới đào thoát được ma trảo của nữ nhân này, lại không bị nàng hoài nghi.
Phượng tỷ đã âm thầm phụ giúp hắn di động tới bên giường, thậm chí còn không ra tay, cũng âm thầm cỡi áo đỏ trên người.
Tần Tiêu cảm giác đầu gối của mình mềm xuống, đã nương vào mép giường không tự chủ được ngồi xuống, tùy ý cho Phượng tỷ uốn éo thân hình, nàng ngồi lên đùi ôm cổ của hắn.
- Như thế nào, đều là người cùng thuyền thì ngươi cũng nói muốn đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ không thể cùng giường chung gối sao?
Âm thanh của Phượng tỷ đã trở nên kiều mị hơn, Tần Tiêu nghe mà nổi da gà.
Trong nội tâm của Tần Tiêu không nghĩ tới: Phượng tỷ, nữ nhân như ngươi thật không đơn giản. Biểu hiện ra giả bộ như hợp tác thân mật của ta, chẳng lẽ ta không đáp ứng thì ngươi cũng dùng kế hoãn binh tính toán ta hay sao? Đến cuối cùng ngươi nhất định sẽ không hề do dự giết chết ta miễn trừ hậu hoạn. Dùng trí tuệ cùng kiến thức của ngươi làm gì dễ dàng nghe được vài câu khoa trương của ta thì có thể bỏ đi nghi ngờ trong lòng mình chứ? Hiện tại lại định dùng vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân thu phục ta sao?
Đáng tiếc ah, Tần Tiêu ta cũng không phải thế hệ đói bụng ăn quàng. Đối với loại lão bà tâm như rắn rết này không có hứng thú.
Môi của Phượng ty cơ hồ muốn chạm vào miệng của Tần Tiêu, khí tức ướt át ôn hòa thấu tâm can.
Tần Tiêu cười, hai tay từ bên hông của hắn Phượng tỷ nâng lên, từ từ đứng sát người của hắn, ngượng ngùng nói ra:
- Phượng tỷ, chúng ta hợp tác chân thành khăng khít với nhau, vẫn giao dịch thường với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu?
Phượng tỷ rất rõ ràng có chút không vui, nhăn cau mày:
- Vì sao nói lời này, thật khó nghe đấy? Hẳn là Từ Tiểu Nguyệt ta thật sự kém tới mức ngươi không thèm liếc nhìn sao?