Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu xoay người cưỡi ngựa:

- Ta an bài rất thoải mái. Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi và vài người, kể cả huynh đệ đặc chủng doanh đều ở nhà của ta ăn mừng năm mới, náo nhiệt lắm. Cũng không có lễ tiết rườm ra gì, an dật thống khoái. Miệng lớn uống rượu ăn miếng thịt to, đánh bài đánh bạc nghe hát xem múa, rỗi rãnh thì dạo chơi chợ phía tây, ra khỏi thành thành đi tới Tần Xuyên tám trăm dặm ngắm cảnh.

Lý Long Cơ nghe xong thì sững sờ, thập phần đỏ mắt nói ra:

- Ta có nên chạy tới tham gia náo nhiệt hay không?

Tần Tiêu cười to:

- Nếu ta ngăn cản được ngươi, ngươi cũng không phải là A Man. Đến đây đi, nhớ rõ mang nhiều vàng bạc, nếu thua sạch cũng không ai cho vay tiền đâu. Đầu năm không ai cho vay tiền đâu.

- Thật không có nghĩa khí! Quả thực là không có nhân tính!

Tuyết rơi.

Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ mặc áo bào đỏ thẫm đi tới chợ phía tây, đứng trong lương đình của Tây Khóa Viện cầm một bầu rượu, đã có chút lạnh buốt.

Gió lạnh thấu xương lùa vào cổ áo Tần Tiêu có cảm giác mát lạnh, lại rùng mình một cái, trong nội tâm thầm nghĩ, thời điểm này năm trước ta vừa vặn cách Bành Trạch đi tới Trường An này. Trên đường đi gian nan vất vả cũng có tuyết và gió lạnh. Hiện tại cả ngày cẩm y ngọc thực sống an nhàn sung sướng, ngay cả khi mặc áo bào da thú cũng cảm thấy lạnh. Kỳ thật trong lòng của hắn biết rõ cái lạnh trên người của hắn, chẳng nói rằng chính là cái lạnh từ trong nội tâm của mình phát ra, làm toàn thân của hắn không thoải mái.

Hắn đứng ở cửa lớn phòng khách, lúc này nghe được âm thanh mạt chược và tiếng nhao nhao lớn của bọn người Lý Tự Nghiệp truyền tới. Ngày mai sẽ là ba mươi tết, nên chuẩn bị đều chuẩn bị cho tốt. Triều đình cho quan viên ngoài tam phẩm được nghỉ tết và ban sơn trân hải vị rượu ngon kéo mấy xe về nhà, đủ cho những người này ăn một hồi. Hơn nữa trước đó Lý Tiên Huệ cũng mang theo Mặc Y Tử Địch đi tới chợ phía tây mua sắm điên cuồng, không sai biệt lắm đã tiêu hết ba thành tiền lời là ‘ món lợi kếch sù ’ ăn được trên chiếu bạc, cũng gần ngàn lượng bạc trắng. Những chuyện vui chơi giải trí không cần nói, đã sớm chuẩn bị rồi, đang nhét đầy trong phòng bếp, đồ uống rượu cũng thay mới. Theo cách nói của Lý Tiên Huệ thì năm mới đã tới, dù sao cũng phải có khí tượng mới. Chúng ta hiện tại an cư, phải có bộ dáng của gia đình mới tốt.

Tần Tiêu duỗi một bàn tay ra, hứng vài miếng bông tuyết. Nhanh chóng hòa tan trong lòng bàn tay, lưu lại một trận lạnh buốt, khóe miệng của hắn nở nụ cười khổ: thành gia? Nếu ta nói cho các nàng biết, qua năm không bao lâu sẽ rời khỏi Trường An. Đến lúc đó nhà này còn ai tiến vào. Cũng không biết, đến lúc đó Tiên Nhi sẽ suy nghĩ thế nào? Tính toán, lễ mừng năm mới ta không có ý định nói tới chuyện này làm cái gì, miễn làm mất hứng. Trước kia Võ Tắc Thiên còn thì tốt rồi. Mặc dù có hai cái khó khăn, nhưng chỉ cần Võ Tắc Thiên không sinh bệnh, triều đình thậm chí cả quốc gia sẽ có người tâm phúc. Làm gì giống như bây giờ, ba phái phân tranh náo không được yên. Lý Hiển thì chẳng khác gì A Đấu ngu xuẩn của nhà Thục năm xưa (thời tam quốc), đúng là làm người ta phiền lòng.

Tần Tiêu thở dài một hơi, đem bầu rượu đặt lên bàn đá, đi xuống đình cầm một nắm tuyết vo thành tuyết cầu, lại ném vào cây tùng to lớn, lập tức tuyết trắng văng tứ tung.

Tần Tiêu cười rộ lên, hậm hực trong lòng cũng tan nhiều. Nhìn thấy tuyết động trên cây tùng rơi xuống, lúc này lại nghĩ tới Lý Long Cơ. Đây chính là Đường Minh Hoàng trong lịch sử, trong một năm quen hắn thì cũng hiểu hắn sơ bộ. Mặt ngoài xem ra hắn là thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, nhưng trên thực tế suy nghĩ còn nhiều hơn những người khác. Đối với Lý Trọng Tuấn, hắn càng lộ ra vẻ trầm ổn có chủ kiến hơn nhiều. Nhưng hiện tại Lý Trọng Tuấn mới là thái tử, cùng Lý Long Cơ có quan hệ rất gần. Không đáng cho ta hiện giờ xen vào. Trong lịch sử hẳn là Lý Long Cơ làm hoàng đế, Lý Trọng Tuấn không lên được mặt bàn, hơn nữa còn chết thảm. Trời ơi, đôi bạn thân nhất sẽ xé ta. Trước mắt lịch sử này ngày càng xem không hiểu. Nói nó đã hình thành thì không thay đổi a, hết lần này tới lần khác lại nhiều hơn ta là dị số, Thần Long chính biến do ta khơi mào; nói nó biến vị thì cũng đúng, nhưng sự thật vẫn khôi phục quỹ tích cũ. Sớm biết như vậy trước khi nhảy dù bị đá vào nhà Đường, học về tri thức lịch sử nhiều một chút cũng tốt...

Sau lưng có tiếng bước chân, có người giẫm lên tuyết đọng nghe lốp bốp, Tần Tiêu quay đầu lại nhìn qua một trường bào đen như mực, Mặc Y đang đi về phía hắn.

Tần Tiêu ngồi xổm người xuống niết một quả cầu tuyết ném qua:

- Mặc Y, không có đánh bài sao?

Mặc Y đi đến bên người Tần Tiêu:

- Để cho muội muội đánh. Nàng nha, hôm nay bận việc quản lý trong phủ, hiện tại thật vất vả rảnh rỗi thì chạy đi giành vị trí đánh mạt chược.

Tần Tiêu nghiêng đầu nhìn qua Mặ Y, răng trắng má ủng hồng, cùng Lý Tiên Huệ hoàn toàn là loại hình nữ nhân khác biệt. Bờ môi hơi mỏng và đôi mắt phượng, lông mi hình lá liễu. Hơn nữa nàng luôn mặc trang phục nhẹ nhàng linh hoạt, một thành bảo kiếm không rời tay, lúc nào cũng lộ ra tư thế hiên ngang, một cổ tự tinh và kiên định hiển hiện, hòa khí không người nào dám xâm phạm.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Mặc Y, kỳ thật nếu ngươi mặc quần áo con gái, hẳn là cực xinh đẹp.

- Nha. . .

Trên mặt Mặc Y hiện ra một tia đỏ ửng, tránh né ánh mắt Tần Tiêu nhìn qua gốc cây tùng, có chút tránh nặng tìm nhẹ đổi chủ đề:

- Có khả năng là thói quen từ nhỏ. Tướng quân, ngươi gần đây có tính toán gì sao?

Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười, đi vào đình viện nghỉ mát:

- Có thể có tính toán gì chứ, thời gian vẫn qua đi thôi.

Mặc Y không nhanh không chậm đi theo Tần Tiêu , nhẹ giọng nói:

- Nhưng Mặc Y nhìn ra, tướng quân mấy ngày nay có chút tâm thần không tập trung, hình như đang suy nghĩ cái gì đó, đúng không?

Tần Tiêu nhìn qua Mặc Y, cầm lấy bầu rượu lên, tự rót ra một chén.

- Uống rượu lạnh sẽ tổn thương dạ dầy. Ta đổi bình rượu ấm cho ngươi.

Mặc Y thấy Tần Tiêu không có trả lời vấn đề, cho rằng mình đường đột, lập tức rời đi.

Tần Tiêu mở miệng gọi Mặc Y:

- Mặc Y, có mấy lời không thể nói với Tiên Nhi. Chúng ta xem như tâm sự đi, nói cho ngươi cũng được. Có lẽ sẽ giảm bớt tâm sự nặng nề, ngươi nguyện ý nghe không?

- Đương nhiên nguyện ý.

Mặc Y khẳng định gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng:

- Kỳ thật Mặc Y nhìn ra, tướng quân mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, cho dù thời điểm đánh bạc vui vẻ, cũng có chút không yên lòng. Ta hỏi Tiên Nhi, nàng cũng nói không nên lời, chỉ nói là tướng quân đang định qua năm mới sẽ từ quan quay về Giang Nam, cố gắng tránh phiền lòng.

- Đây chỉ là một bộ phận.

Tần Tiêu nhẹ nhàng chà xát nắm tuyết trong tay, nói:

- Kỳ thật, nguyên nhân khác là vì Tiên Nhi.

- Ah, nói như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK