Lý Tự Nghiệp Mạch Đao trận thừa cơ giết trở lại doanh trại Nặc Chân Thủy, đem trại tử đoạt trở lại.
Đại kỳ chữ Tần vẫn lay động như trước dường như thiên thần đứng sừng sững, cao cao tại thượng coi thường tràng giết chóc Địa Ngục gian trước mắt.
Bốn vạn người Đột Quyết cư nhiên bị vững vàng vây khốn ở trong sơn lâm, tựa như con chuột chấn kinh bỏ chạy khắp nơi, lại thủy chung trốn không thoát khỏi vòng vây của Đường quân. Thật vất vả có một nhóm người chạy ra khỏi biển lửa, ở chỗ cửa ra lại có kỵ xạ đội nhắm bắn, chết sống tránh được loạn tiễn sao, tất chạy đến trong đại trại Nặc Chân Thủy, Lý Tự Nghiệp Mạch Đao trận lại giống như đao phủ đang chờ đợi tàn sát người Đột Quyết đã sức cùng lực kiệt.
Đây đã không phải một hồi chiến tranh. Mà là một hồi...tàn sát giống như đi săn!
Đường quân cũng không cần nghiến răng nghiến lợi cùng người Đột Quyết đao thương liều mạng, cây lớn bị đốt cháy cùng loạn tiễn cây lăn trở thành vũ khí hữu hiệu nhất. Từ trên cao nhìn xuống ném đi, người Đột Quyết trên sơn đạo cũng chỉ có số phận nhận lấy cái chết.
Tần Tiêu lên cao nhìn về phía xa, tay phải cầm mã tiên khẽ vỗ nhẹ lên tay trái, nhìn hỏa quang cuồn cuộn phát ra khói đặc tràn ngập sa trường dài ba mươi dặm, trong lòng cư nhiên lại có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng: Việc này, chính là do ta làm ra? Trên chiến trường vũ khí lạnh, nhất cử tàn sát mấy vạn người... Tần Tiêu không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy một chút, tựa hồ có điểm không quá tin tưởng một màn trước mắt.
Trương Nhân Nguyện phía sau phía sau đi tới, hung hăng vỗ một cái lên vai Tần Tiêu, cười ha ha nói:
- Đi a, lão đệ! Trận đánh này đánh được thắng lợi thật đẹp a, bốn vạn đại quân Đột Quyết trong nháy mắt liền đã không còn một mống. Trận này so với năm xưa Tào Tháo mười dặm mai phục, Chư Cát Lượng hỏa thiêu sườn núi bác vọng không chút nào thua kém nha! Xem ra ngươi không chỉ có thể đấu tranh anh dũng, bày mưu nghĩ kế cũng không thua kém cổ nhân nha!
Tần Tiêu không khỏi nhếch miệng cười một tiếng:
- Đại Soái chính là biểu dương ta như thế này, ta đúng là sẽ kiêu ngạo mất. Người Đột Quyết tính xấu khó sửa, vừa mới ưng thuận hứa hẹn đã giở mặt nuốt lời, ta cũng là hận hắn. Xem ra không để hắn ra sức đánh thảm liệt, Bắc cương đúng là khó có được an bình.
Trương Nhân Nguyện vuốt râu trầm tư, chậm rãi nói rằng:
- Chiếu theo tình báo mà xem, Dương Ngã Chi này là lưng của Mặc Xuyết, không để ý Tiểu Khả Hãn và Tả Sương Sát khuyên can, tùy tiện tiến quân. Trận này đánh xong, Đột Quyết nha trướng thủ binh sẽ không còn nhiều. Thật muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm giết qua đó, san bằng Đột Quyết!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, nói rằng:
- Tuy rằng quân Sóc Phương chúng ta thắng liên tiếp ba trận, nhưng nói đến đều là thắng lợi ngẫu nhiên mà thôi. Nếu muốn hoàn toàn bình định Đột Quyết, không từ trên dưới triều đình công phu là không có khả năng. Chúng ta mặc dù có mấy vạn nhân mã, thế nhưng chiến lực của người Đột Quyết cũng không tầm thường nha! Hơn nữa không có chuyện trước định ra chiến lược. Chỉ dựa vào chiến thuật lâm thời phỏng chừng rất khó.
Trương Nhân Nguyện gật đầu nói:
- Đúng vậy... Lần này nếu không phải Linh Võ Quân thua quá thảm, hoàng đế cảm giác trên mặt vô quang, cũng sẽ không hạ quyết tâm lớn như vậy, đầu nhập nhiều binh lực đến Sóc Phương như thế. Lúc này tuy rằng đánh thắng trận, cũng bất quá là thắng lợi chiến trường cục bộ mà thôi. Tạm thời áp chế dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của người Đột Quyết. Thủ hạ của Mặc Xuyết còn có rất nhiều binh mã, Đột Quyết nha trướng cũng không thể so với đô thành Trung Nguyên của chúng ta, bọn họ cũng không có thành tường. Nha trướng tùy thời có thể di chuyển coi như là bị san bằng, Mặc Xuyết cũng tùy thời có thể tại địa phương của chính mình trùng kiến nha trướng. Chúng ta muốn thâm nhập mạc Bắc bình định Đột Quyết, cách duy nhất chính là ở trên chiến trường chính diện, hoàn toàn đánh bại Mặc Xuyết.
Tần Tiêu không khỏi nói rằng:
- Đại soái. Ngươi nói, nếu như chúng ta dâng thư thỉnh cầu vượt biên giới công kích Đột Quyết, triều đình sẽ phê chuẩn không? Ta là nói, ví dụ.
- Sẽ không.
Trương Nhân Nguyện trả lời rất quả đoán:
- Đầu tiên sao. Chiếu theo tình huống hiện tại mà xem, chỉ bằng vào quân Sóc Phương là tuyệt đối không thể tiêu diệt Đột Quyết, hoàng đế và người trong triều không có lý do không rõ ràng lắm. Thứ nhì, hiện tại Đại Đường ta thiếu đoàn kết đoàn kết, chúng ta hiện tại dẫn mấy binh mã ở bên ngoài, đã có người nghi kỵ trùng trùng, tính toán cò con. Tuy rằng chúng ta đến bây giờ còn không có bị cản tay khắp nơi, thế nhưng chỉ cần chúng ta đưa ra yêu cầu quá phận, như vậy lập tức sẽ là lời đồn bay đầy trời. Bên tai Hoàng đế là chịu không nổi những lời đồn này. Do đó, chúng ta giống như là nắm tay, dưới chân bất ổn, là đánh không ngã được người ta. Có thể làm được tới trình độ như bây giờ, tương lai địch nhân đẩy lùi, đã là vạn hạnh.
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Kỳ thực ta cũng biết. Chỉ là, ta thực sự rất muốn tiêu diệt Đột Quyết, ha hả!
Trương Nhân Nguyện lớn tiếng nói:
- Tần huynh đệ, ngươi biết ngươi khiến ta nghĩ đến ai không?
- Ai?
- Hán Phiêu Kỵ tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh!
Trương Nhân Nguyện nói rằng:
- Năm đo khi Hoắc Khứ Bệnh kiến công lập nghiệp, cũng chính là khoảng hai mươi tuổi. Một câu" Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi" thực sự là phong lưu ngàn năm, hào hùng kim cổ! Năm đó hắn thâm nhập bắc cương giết được Hung Nô nghe tin đã sợ mất mật, sau này còn ở Lang Cư Tư Sơn và Cô Diễn Sơn cử hành đại lễ tế bái Thiên Địa, sau đó đem Hung Nô vương công đại thần hầu như bắn tận, giết tuyệt, hàng phục mấy vạn người. Ta xem nha, ngươi Đại Đường Chiến Thần này nếu là cũng đến động "phong lang cư tư" cũng không quá đáng.
- Không phải đâu, cách nói này cũng quá khoa trương rồi.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta đây cũng còn chưa có bước vào cảnh nội Đột Quyết nữa đấy, chỉ là tự vệ chiến. Hơn nữa, nhân gia Hoắc Khứ Bệnh 19 tuổi ra trận thành danh. Ta khi 19 tuổi còn phân nửa thời gian ở nông thôn Bành Trạch tìm cá bắt tôm đây. Mèo mù vớ cá rán mới có được Võ Trạng Nguyên. Hiện tại ta cũng đã 22 tuổi rồi, Hoắc lão đại niên kỷ này cũng đều thành một thống soái, nhân sinh đạt được đỉnh phong. Ta chỉ là một tướng quân dưới trướng Trương đại soái, muốn nói phong lang cư tư, cũng nên là Trương đại soái mới đúng.
Trong lòng còn có câu, Tần Tiêu rất là muốn nói ra, Lý Hiển kia cũng không phải Hán Vũ Đế a!
Hai người cứ như vậy trò chuyện, dưới chân núi tàn sát tàn sát lại một khắc cũng chưa có dừng lại. Thật đúng là có chút tình cảnh giống với" trong lúc đàm tiếu, tường lỗ hôi phi yên diệt".
Hai ba canh giờ trôi qua, Đường quân đình chỉ bắn cung, hơn hai vạn bộ binh gào thét từ trên núi giết xuống dưới, thu thập người Đột Quyết đã chết mất quá nửa.
Ngựa của Dương Ngã Chi đã sớm bị loạn tiễn bắn chết, bản thân gặp may mắn không có trúng tên, lúc này chật vật bất kham bỏ chạy khắp nơi, chỉ hận cha mẹ sinh hai chân quá ít.
Thanks