Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn Tần mỗ khoanh tay chịu chết, tựa hồ không dễ dàng như vậy! Người Tân La, chỉ là vai hề! Lại dám nối giáo cho giặc, xem ta làm sao thu thập các ngươi!

- Ban lệnh!

Tần Tiêu đứng dậy, trầm giọng quát.

Mọi người đồng loạt đứng nghiêm, lắng nghe mệnh lệnh.

- Lệnh thứ nhất, Kim Lương Phượng quyền đô đốc Doanh Châu, quản hạt nhân mã dưới trướng Thiệu Hoành, cố thủ thành Doanh Châu, điều phối lương thảo tam quân. Hoàn Tử Đan lĩnh một vạn Hổ Kỵ sư tụ hội cùng đội ngũ của Chu Dĩ Đệ, tách ra trú đóng phòng ngự mặt đông Doanh Châu. Bổn soái đích thân lĩnh một vạn Hổ Kỵ sư tiến tới Sĩ Hộ Chân Hà hướng bắc!

Tần Tiêu ngưng thần nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, trầm giọng quát:

- Mọi người đều phải ôm tín niệm liều chết, cùng quân địch quyết một trận tử chiến, tuân thủ nghiêm chỉnh quân lệnh, không được tùy ý làm bậy. Người trái lệnh, quân pháp nghiêm trị!

- Dạ!

Mọi người cùng hô vang, tiếng hô rung trời.

Trong phòng ngủ phủ đô đốc, Mặc Y giúp Tần Tiêu buộc áo choàng, tay có chút phát run. Chuyện giúp hắn thay quần áo nàng đã làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cảm giác tâm thần không yên.

Tần Tiêu nắm tay nàng hỏi:

- Run cái gì? Muội sợ sao?

- Không có, không phải.

Sắc mặt Mặc Y có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười nói:

- Muội chỉ hi vọng huynh có thể bình an là tốt rồi.

- Yên tâm đi, không có việc gì.

Tần Tiêu cầm qua Thuần Quân kiếm, buộc lên lưng:

- Muội ngoan ngoãn ở lại Doanh Châu, cùng Kim Lương Phượng thủ thành. Lần này đi Sĩ Hộ Chân Hà, muội đừng đi theo.

- Dạ...

Mặc Y cắn môi gật đầu đáp ứng. Dù trong lòng không muốn, nhưng hiện tại nàng cũng không thể tranh chấp với Tần Tiêu, miễn làm cho hắn phiền lòng. Nàng nhìn Thuần Quân kiếm, cảm giác như mình luôn đi theo bên cạnh hắn, trên mặt nổi lên ý cười thỏa mãn.

Tần Tiêu nhìn nàng mỉm cười:

- Cho ta mượn dùng bảo kiếm của muội, còn nữa, có thời gian giúp ta chiếu cố Lý Quang Bật một chút, dạy võ nghệ cho nó, dạy cho nó biết chữ. Tiểu tử kia là một hảo mầm, ta rất thích.

- Muội đã biết, lão công.

Mặc Y sửa sang lại áo giáp của Tần Tiêu thêm một lần, lưu luyến nhìn hắn thật lâu.

Tần Tiêu vươn tay ôm nàng vào lòng, thì thầm nói:

- Bảo trọng! Chờ ta trở lại!

- Dạ!

Mặc Y nhắm mắt lại ngẩng đầu lên. Tần Tiêu hôn nhẹ lên môi nàng, đi nhanh ra ngoài.

Ngoài cửa rất nhanh truyền vào tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa rền vang. Tần Tiêu đã chạy ra khỏi phủ đô đốc. Nước mắt Mặc Y chợt chảy ra, chính nàng cũng không biết vì sao gần đây luôn chảy nước mắt. Nhất là từ đêm qua, trong lòng nàng luôn chua xót.

Một nam nhân như vậy, nguyên lai cũng sẽ khóc ah...

Hổ Kỵ sư đã tập kết ngoài thành, chỉ là dân phu vận chuyển lương thảo quân nhu quá chậm, suốt nửa ngày vẫn chưa vận chuyển xong. Ngay lúc này Lý Vi Ấn phái người đưa tới cấp báo:

- Ba vạn đại quân Khiết Đan xâm phạm, đại bộ phận đang hướng Sĩ Hộ Chân Hà đi tới!

Trong lòng Tần Tiêu nhất thời căng thẳng, quyết đoán hạ lệnh:

- Không mang theo lương thảo quân nhu, toàn quân ra roi thúc ngựa, khẩn cấp chạy tới Sĩ Hộ Chân Hà!

Nhất thời một vạn khinh kỵ binh hướng phía bắc chạy chồm, đem việc cung cấp lương thảo hoàn toàn giao cho quyền đô đốc Kim Lương Phượng.

Tần Tiêu cầm phượng sí lưu kim đang, chưa từng có cảm giác nó nặng nề như hôm nay. Bởi vì cái chết của Lý Giai Lạc làm tâm tình của hắn trở nên trầm trọng, hoặc là vì chiến cuộc không thể đoán trước làm trong lòng hắn bịt kín một tầng bóng ma.

Đây là một cuộc chiến tranh mà không thể đoán trước kết cục. Đối với mọi người Tần Tiêu đều có thể lừa gạt, làm cho bọn họ quên đi nỗi sợ hãi, có được tín niệm tất thắng như dĩ vãng, chỉ một lòng nghĩ đến giết địch.

Nhưng hắn lại không thể lừa gạt được chính mình. Hắn hiểu thật rõ ràng, lần này hắn thật sự không có nhiều cơ hội xoay chuyển. Nhưng hắn là đại nguyên soái, là cột trụ tinh thần của toàn quân, trừ phi hắn tử vong sa trường, nếu không tuyệt đối không thể ngã xuống. Trên người của hắn mang theo tính mạng mấy chục vạn người!

Hiện tại Doanh Châu chẳng khác gì đang ngồi trên miệng núi lửa, tùy thời đều sẽ tan thành mây khói. Không có tiếp tế, tứ phía bị vây, tứ phía bị đánh, lại không thời gian chờ đợi ngoại viện. Nói không chừng chính Trương Cửu Linh còn lâm vào khó khăn hơn hắn. Nếu địch nhân đã tính kế Doanh Châu đến như thế, không lý do bỏ qua cho U Châu. Mười ba vạn Liêu Đông quân, hắn lại mang đi bảy vạn, địa vực U Châu càng rộng, chỉ có sáu vạn nhân mã tình thế thật không chút lạc quan.

Hiện tại trừ bỏ ôm ý nghĩ phải chết cùng địch nhân huyết chiến một trận, đã không còn đường lựa chọn nào khác.

Mỗi cuộc chiến đấu kế tiếp đều là tàn khốc huyết tinh, một sống một chết!

Nửa ngày trôi qua, đại quân đã tiến tới hai trăm dặm, Tần Tiêu hạ lệnh dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn lương khô mang theo. Còn nghỉ ngơi chưa được thời gian một nén nhang, từ phía bắc có vài thám báo chạy tới quỳ bái trước mặt Tần Tiêu:

- Báo!

Tần Tiêu đứng dậy:

- Nói!

- Báo đại nguyên soái, Lý Vi Ấn làm phản!

Thanh âm thám báo không lớn, nhưng mọi người chung quanh đều nghe được rõ ràng, nhất thời ồ lên một trận, mọi người cực kỳ hoảng sợ.

- Ồn cái gì!

Tần Tiêu trầm giọng quát, quay đầu nhìn thám báo:

- Khẳng định tin tức sao? Ngươi là binh tốt của Sĩ Hộ Chân Hà đi, ai phái ngươi tống xuất tin tức?

- Hồi đại soái, tiểu nhân là thám báo dưới trướng phó tướng Vương tướng quân của đại quân Sĩ Hộ Chân Hà, phụng mệnh của Vương tướng quân, vội tới truyền tin cho đại soái!

Thám báo nói:

- Lý Vi Ấn nhìn thấy đại quân Khiết Đan, liền hạ lệnh cho nhân mã chuyển về phía bắc Sĩ Hộ Chân Hà. Vương tướng quân cùng vài phó tướng khác không đồng ý, vẫn trú đóng bên bờ nam!

Tần Tiêu cau mày nhìn thám báo, trầm giọng nói:

- Vì vậy Vương tướng quân liền phán định Lý Vi Ấn làm phản, còn cho ngươi tới báo tin?

- Dạ, đúng vậy!

Thám báo cảm giác ra được vẻ tức giận trong giọng nói của Tần Tiêu, có chút kinh hoảng nói:

- Vương tướng quân nói nhất định là do Lý Vi Ấn sợ chết nên muốn mang người qua sông đi nhờ vả Khiết Đan. Hắn vốn là thiếu đầu lĩnh Khiết Đan...

- Thúi lắm! Ai bảo ngươi suy đoán hồ đồ, thêm mắm thêm muối?

Tần Tiêu quát to:

- Chạy trở về nói cho Vương tướng quân, chỉ cần Lý Vi Ấn còn chưa chân chính đi nhờ vả Khiết Đan, không quay giáo tấn công bọn họ hay tấn công Đại Đường, thì không được suy đoán hồ đồ làm dao động lòng quân! Nếu hắn dám không nghe theo lệnh điều khiển của Lý Vi Ấn, cẩn thận quân pháp nghiêm trị!

- Dạ, dạ!

Thám báo cuống quýt nhảy lên ngựa, bỏ chạy thật nhanh.

Hai trung hậu bên cạnh thấp giọng nói:

- Đại soái, nên có tâm phòng bị người. Vạn nhất...Lý Vi Ấn thật sự làm phản, làm sao cho phải?

Tần Tiêu cau mày nhìn về phương bắc, chậm rãi lắc đầu:

- Thứ nhất ta tuyệt đối không tin hắn sẽ làm phản. Thứ hai cho dù hắn thật sự làm phản, chúng ta cũng không có gì mà khủng hoảng. Bởi vì chúng ta vốn đã không còn đường lui, chỉ có tử chiến, hiểu rõ chưa? Ta cảm thấy được Lý Vi Ấn đem bộ đội dời qua phía bắc Sĩ Hộ Chân Hà là muốn cùng người Khiết Đan huyết chiến một trận. Chúng ta hẳn nên cấp tốc đến tiếp viện. Truyền lệnh lên ngựa, tăng tốc đi tới! Trước khi trời tối phải đuổi tới quân doanh phương bắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK