Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết thảy đều được công khai, không qua bao lâu Hoàn Tử Đan bị gọi vào, Tần Tiêu chính miệng tuyên bố xử phạt hắn. Hoàn Tử Đan đương nhiên là tin phục bái xuống:

- Đa tạ đại soái khai ân, mạt tướng cam nguyện bị phạt, thành tâm ăn năn!

Tần Tiêu trầm giọng quát:

- Người đâu, kéo xuống, đánh! Nếu ai thiên vị làm rối kỷ cương đánh nhẹ, xử tội cùng hắn!

Lập tức có hai binh tốt kéo Hoàn Tử Đan đi xuống, ngay phòng bên cạnh xử phạt. Từng thanh âm tiếng đánh trầm đục vang lên khiến mọi người kinh hãi đảm chiến.

Buổi hội nghị tổng kết cuối năm xem như đã xong xuôi, Tần Tiêu an bài mọi người ở lại trong hậu viện, lại bày mâm cỗ chiêu đãi. Sau đó hắn gọi Kim Lương Phượng, Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc đến bên đại sa bàn, nói:

- Trước mắt nhìn như bình tĩnh, kỳ thật là điềm báo của bão táp sắp đến. Một năm nay Bắc Địch không cơ hội xuôi nam đánh cướp, trái lại còn bị chúng ta cướp đoạt một trận, nhất định sẽ có chút động tác. Mọi người nói thử xem có kế sách gì ứng đối hay không?

Lý Giai Lạc nói:

- Trước mắt U Châu ổn như bàn thạch, bất kể là ai cũng có thể đánh lui.

Lý Tự Nghiệp cũng nói:

- Phải đó! Mười hai vạn đại quân của chúng ta đang đầy sức sống, không phải có thể khi dễ tới. Tuy rằng kỵ binh Bắc Địch lợi hại, nhưng nếu lấy thủ thay công chặn đánh bọn hắn, vẫn có nắm chắc.

Kim Lương Phượng suy tư một lúc, chậm rãi nói:

- Nhưng mục đích của chúng ta không chỉ bảo vệ U Châu. Qua mùa đông thu phục Doanh Châu, đây mới là nhiệm vụ thiết yếu. Trước đó nhất định phải làm cho người Bắc Địch tự mình rối loạn mới tốt. Mắt thấy cần qua mùa đông, cuộc sống của bọn hắn còn khó sống hơn chúng ta. Nếu lúc này bày thêm một chút sách lược cũng có thể thấy được hiệu quả nhất.

Tần Tiêu cười nhìn Kim Lương Phượng;

- Quả nhiên vẫn là lão quỷ ý xấu nhiều nhất! Nói đi, có ý tưởng gì?

Kim Lương Phượng cười cười:

- Đại soái không phải đều đã định liệu trước rồi sao, cần gì phải nhiều lời hỏi ta? Lần trước xuất chinh đại soái đặc biệt bắt vài trăm dân chúng Khiết Đan, không phải đã có diệu dụng sao?

Tần Tiêu cũng cười:

- Lý Tự Nghiệp, nhóm dân chúng kia vẫn sống tốt đi?

- Theo lệnh đại soái phân phó, đối xử tử tế, không ngược đãi người nào.

Lý Tự Nghiệp có chút căm giận bất bình nói:

- Dân chúng chúng ta bị bắt đi phải trải qua cuộc sống không bằng cả súc sinh, đám man di Khiết Đan thành tù binh của chúng ta lại chẳng khác gì là khách nhân!

Tần Tiêu nói:

- Được rồi, lưu nhóm khách nhân kia thêm thời gian ngắn, ít nhất qua đông rồi nói sau. Lý Tự Nghiệp, ngươi không ngại thấu chút tin tức cho bọn hắn, đại quân bổn soái cần san bằng tiêu diệt Khiết Đan. Mặt khác ngươi tìm cái cớ, lôi ra vài nam nhân Khiết Đan đánh một ít roi da, sau đó cố ý cho bọn hắn có sơ hở bỏ trốn. Nhớ kỹ, phải làm cho giống một chút.

Lý Tự Nghiệp ha ha cười:

- Tôi đã biết, muốn cho bọn hắn quay về Khiết Đan báo tin phải không?

- Phải!

Tần Tiêu nói:

- Ta muốn cho người Khiết Đan đều biết ta đang ngược đãi dân chúng bọn hắn, hơn nữa sẽ động binh đao. Mặt khác, Lý Giai Lạc, lần này đến lượt Tả Kiêu Vệ của ngươi xuất tràng. Ngươi xuất thân là tù trưởng Khiết Đan, hẳn quen thuộc một ít chiến thuật du kích đi? Trước khi qua mùa đông, chúng ta lại gây rối bọn hắn vài lần ở U Châu cùng Doanh Châu. Nhưng có một nguyên tắc, không thể giao chiến đại quy mô với địch nhân. Mục đích, chỉ là gây rối, hiểu chứ?

- Hiểu được, đại soái!

Lý Giai Lạc cực kỳ hứng thú ứng tiếng.

Tần Tiêu lấy ra thánh chỉ hoàng đế ban xuống chiêu an Hề tộc giao cho Kim Lương Phượng, nói:

- Kim tiên sinh, đã tới thời điểm phái người đi chiêu an Hề tộc. Tuy rằng trước mắt đi chiêu an bọn hắn sẽ không đáp ứng, nhưng đây là bậc thang trọng yếu! Ta nghĩ không cần qua bao lâu, người Bắc Địch xưa nay có bệnh đa nghi thật nặng sẽ biến thành nghi kỵ xoay ra đánh nhau. Đến lúc đó chúng ta tiếp tục gióng trống khua chiêng phái đại quân đi Khiết Đan gây hấn nháo sự, không gây rối Hề tộc. Người Khiết Đan khẳng định sẽ cho rằng chúng ta đã đạt được đồng minh với Hề tộc, không động thủ thu thập bọn hắn cũng không được. Chờ khi thánh chỉ phát xuống cả tháng, Lý Giai Lạc mang theo Tả Kiêu Vệ đi biên cảnh Khiết Đan làm ra bộ dáng tập trung hỏa lực tấn công, ta cũng không tin bọn hắn còn có thể tiếp tục bảo trì bình thản!

Kim Lương Phượng nói:

- Cứ như vậy người Khiết Đan khẳng định không dám tiếp tục ở lại Doanh Châu, sẽ điều quân trở về cố thủ. Nội bộ mâu thuẫn hơn nữa Doanh Châu liên tục bị gây rối, là ai cũng không cách nào tiếp tục thản nhiên!

- Còn không phải sao, muốn thu phục Doanh Châu kỳ thật vẫn dễ dàng.

Tần Tiêu cười nói:

- Nhưng chuyện trọng yếu nhất là xúi giục Hề tộc, đây là quan trọng nhất, quan hệ tới chiến cuộc toàn bộ chiến tuyến đông bắc. Lý Giai Lạc, ngươi cứ yên tâm biểu diễn bên kia, bổn soái sẽ dẫn theo Hổ Kỵ sư tiếp ứng cho ngươi. Kim Lương Phượng cùng Lý Tự Nghiệp bảo vệ U Châu!

- Dạ!

Ba người đồng thanh ứng tiếng.

Một lần sắp xếp tính toán xuống, Tần Tiêu định liệu trước, chỉ còn ngồi chờ thu phục Doanh Châu.

Kim Lương Phượng lo lắng nói:

- Nhưng mà đại soái, chúng ta vẫn không thể xem nhẹ người Đột Quyết!

- Đương nhiên là không xem nhẹ rồi.

Tần Tiêu nói:

- Kịch bản này chỉ là diễn cho Mặc Xuyết nhìn xem. Những năm gần đây Mặc Xuyết liên tục bày ra những chính sách tàn bạo, bệnh đa nghi cực nặng, các bộ phương bắc đã có chút bất mãn hắn. Chúng ta gây nháo như thế, không phải là hợp ý cho hắn cái cớ thu phục Hề tộc sao? Đột Quyết, Khiết Đan, Hề, chỉ cần mâu thuẫn, được lợi chính là chúng ta. Mặc Xuyết, ta nghĩ đã tới thời điểm cùng hắn ngay mặt thử xem một chút!

Một tháng sau, mùa đông buông xuống, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Nước sông Loan Hà đã bắt đầu đóng băng, thảo nguyên đông bắc hoàn toàn khô héo, chỉ còn những mảnh đất trụi lủi, lộ ra chút ít rễ cỏ.

May mắn Tần Tiêu đã chuẩn bị xong công tác hậu cần, đại quân U Châu không thiếu lương thực gia súc, mà những an bài vượt qua mùa đông cũng đã xong xuôi.

Lý Tự Nghiệp thành công “nới lỏng” vài tù binh Khiết Đan, sứ giả phái đi chiêu hàng Hề tộc đã đi hơn một tháng. Tần Tiêu mỗi ngày bấm tay tính toán, có lẽ đã sắp có tin tức. Lý Giai Lạc suất lĩnh Tả Kiêu Vệ mấy ngày nay liên tục lắc lư tại biên cảnh Hề tộc cùng Khiết Đan, ngẫu nhiên lại chạm mặt với người Khiết Đan, nhưng không khai chiến mà chỉ uy hiếp. Tần Tiêu cũng không để đại quân trú đóng, chỉ lưu vài ngày liền quay về U Châu, nhiễu tới mức người Khiết Đan vô cùng phiền toái.

Hôm nay Tần Tiêu đang ở trong phòng nghị sự xử lý một ít quân vụ, Kim Lương Phượng cùng Đỗ Tân Khách vô cùng vui vẻ chạy vào:

- Đại soái, tin tốt lành!

Trong lòng Tần Tiêu vui mừng:

- Mau tới ngồi xuống, là chuyện gì tốt đây?

Kim Lương Phượng cười a a nói:

- Hai chúng ta mỗi người báo một tin tốt lành đi. Sáng nay sứ giả đến chiêu an Hề tộc đã quay trở lại, mang đến câu trả lời của đại tù trưởng Hề tộc Lý Đại Bô, người Hề nói nguyện ý quy hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK