Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên cạnh nha hoàn hạ nhân và người thân của những tân nương tử khác đồng thanh hô lên:

- Còn có bên này nữa đấy!

Tần Tiêu đơn giản đem một nắm hồng bao lớn đều lấy ra, lớn tiếng nói rằng:

- Ta phải nói trước, ở trong này đều là bao ngân, ném trúng đầu đau cũng đừng trách ta đấy!

Dứt lời tung lên một nắm lớn hầu bao, dùng sức khiến đĩnh bạc bên trong bắn ra đầy trời liền bỏ ra. Đoàn người một trận vui mừng kêu khẽ, không kiêng nể tranh giành. Tử Địch cũng trách gọi một tiếng, đầu nhập trong đại quân tranh đoạt tiền mừng, trong miệng còn la hét:

- Bị tiền đạp trúng cùng đau, ai lại oán giận nha? Ngươi có bao nhiêu cứ việc ném đi sao! Ha ha!

Một trận cười vang lên!

Tần Tiêu cười to vài tiếng, xốc lên rèm cửa đã đem thân thể tiến vào, len lén lướt qua khăn đội đầu trên đầu Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt một cái:

- Ai yêu, là thật nha!

Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng cười mắng:

- Không lẽ lại còn có thể làm giả được sao?

- Ta khẩn trương thôi mà!

Tần Tiêu cười vài tiếng, đem Thượng Quan Uyển Nhi một phát ôm lấy đi ra khỏi cỗ kiệu. Đoàn người nhất thời kêu to một trận hoan hô tân lang quân ôm tân nương tử ra rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ của Tần Tiêu, tựa đầu sát vào trên lồng ngực dày rộng của hắn. Hạnh phúc đến sắp muốn ngất xỉu. Tần Tiêu nhất thời kìm lòng không đậu, đã đem đầu chui vào trong khăn hồng trùm đầu, hôn lên Thượng Quan Uyển Nhi. Đoàn người liền phát ra một trận tiếng hoan hô vui mừng lớn hơn:

- Ha ha ha tân lang quân hôn đi!

Thượng Quan Uyển Nhi liên tục nhẹ giọng trách cứ:

- Nào có sốt ruột như vậy, làm hỏng lễ tiết đấy!

- Ta nào có quản được nhiều như vậy!

Tần Tiêu lại ở trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái, ôm nàng đi đến phía trước. Không ngờ không đi đường chính, một đầu đã đụng phải cánh cửa phủ bên cạnh, kêu to một tiếng "ai nha", còn kém chút nữa đã đụng phải, ngã lộn một vòng trên mặt đất. Ở bên cạnh, đám người Phạm Thức Đức vội vã chạy qua, đỡ hắn dậy, lớn tiếng cười nói:

- Nóng vội quá, nóng vội quá!

Tần Tiêu đem đầu duỗi ra, nhe răng nhếch miệng nói rằng:

- Đau thật đấy! Cái cửa này sao lại đặt ở đây, cư nhiên có bao lá sát, khó trách!

Đoàn người lại là cười vang một trận!

Tần Tiêu cười hắc hắc, ôm Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng đi vào lễ đường.

Kế tiếp chính là mấy người Hình Trường Phong và Vạn Lôi đón ân nương tử. Hơn ba mươi cặp tân nhân đều đi vào trong lễ đường, chỉ thấy ở giữa hai người ôm nhau cùng một chỗ, khăn hồng trùm đầu đã lấy xuống dưới thân.

Phạm Thức Đức lắc đầu cười vài tiếng, đi tới bên người Tần Tiêu, ho khan một tiếng rồi nói:

- Hầu gia, giờ lành đã đến nên bái đường thôi.

Tần Tiêu oạch một cái từ trong khăn hồng trùm đầu chui ra:

- A? Được lắm, nhanh lên. Chờ vào động phòng đây!

Mọi người thấy trên miệng, trên trán hắn, tất cả đều là dấu son môi hồng thắm, lại cười to một trận.

Phạm Thức Đức làm chủ nghi thức buổi lễ, hơn ba mươi cặp tân nhân đồng thời bái lạy Thiên Địa, cùng đưa vào trong động phòng.

Tần Tiêu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, mới không cần người khác đưa tiễn, chạy nhanh vài bước vào động phòng, đem Thượng Quan Uyển Nhi đặt ở trên giường, sau đó lại đem đầu chui vào trong khăn hồng trùm đầu, cười hắc hắc nói:

- Lão bà, kêu một tiếng tới nghe một chút!

Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng mặt nhẹ nhàng kêu một tiếng:

- Lão công.

- Ừm, quá nhỏ, không có nghe được.

- Lão công...

- Lại lớn hơn một chút đi nào!

- Lão công.

Tần Tiêu một chút từ trong khăn hồng đội đầu bắn ra, lay lay cái lỗ tai:

- Ai nha nha, thật giống như Hà Đông sư rống vậy, quả nhiên đủ mạnh!

Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách lấy ra khăn hồng chùm đầu:

- Ngươi bảo ta gọi nha!

Tần Tiêu đi qua đó, nhẹ nhàng vén ra khăn hồng đội đầu cho Thượng Quan Uyển Nhi, thẳng tắp đánh giá từ đầu đến chân của nàng, rồi nhếch miệng cười nói:

- Uyển nhi, ngày hôm nay ngươi thực sự là đẹp đến phát ngốc!

- Ngươi mới là ngốc tử ấy!

Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng nổi lên:

- Ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám hôn môi, cũng không sợ nhân gia chê cười sao!

- Chê cười, chê cười cái gì?

Tần Tiêu cười đi tới bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống:

- Ta đây là biểu lộ chân tình biết không? Ngươi cho là chỉ một mình ngươi sốt ruột nha, ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi đấy!

- Đi, ai sốt ruột chứ!

Thượng Quan Uyển Nhi hờn dỗi đẩy Tần Tiêu một cái:

- Đi ra ngoài đi, còn phải đến tiếp chuyện tân khách đấy. Ngươi Hầu gia này cũng không thể để mất lễ số làm cho nhân gia chê cười được.

Tần Tiêu cực không tình nguyện thở dài một hơi:

- Được rồi, ta đi ra ngoài trước ứng phó một chút. Buổi tối ngươi nhanh chóng buông một chút đi sao, ta muốn động phòng nha!

Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ khanh khách, tự mình kéo khăn hồng trùm đầu lên trên đầu, ngồi vào bên giường.

Tần Tiêu ra khỏi phòng động phòng đi tới phòng khách, chuẩn bị tiếp đón tân khách. Lý Tiên Huệ khẽ khàng đi qua, đem hắn gọi tới một bên, đưa cho hắn một phong thư:

- Trường An, gởi thư đến!

Tần Tiêu bất động thanh sắc đem thư tín để vào trong lòng, lại hỏi Lý Tiên Huệ rằng:

- Người đưa thư đâu?

Lý Tiên Huệ hạ giọng:

- Một gã sai vặt của Sở Vương phủ, đã sắp xếp đến khách phòng hậu viện nghỉ ngơi rồi.

Tần Tiêu khẽ gật đầu:

- Để hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó để hắn mang thư trả lời.

Trong lòng thầm nghĩ nói: Lý Long Cơ, cuối cùng cũng đã gửi thư cho ta. Xem ra, trong triều đình rốt cục đã xảy ra đại sự.

Mắt thấy sắp khai yến, Tần Tiêu tạm thời đem việc này ném đến một bên, chạy đến trong phòng tiệc cùng đám tân khách dáng vẻ vui mừng hớn hở cùng nhau nháo một trận. Lý Tiên Huệ sợ hắn uống say mất, đã sớm đem hắn kéo ra, nhét vào trong phòng động phòng của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng ngồi ở bên mép giường, nghe được tiếng cánh cửa bị mở ra, sau đó Tần Tiêu khẽ hô "Uyển nhi", liền đi tiến vào. Trong lòng nhịn không được một trận kinh hoàng, trên mặt xoát một cái đã ửng hồng lên.

Tần Tiêu đi tới bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, chậm rãi xốc lên khăn hồng trùm đầu của nàng.

Chính là một tiểu mỹ thân khuôn mặt xinh đẹp!

Trong lòng Tần Tiêu ầm ầm chuyển động, kìm lòng không đậu ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái. Thượng Quan Uyển Nhi lại cười hì hì né tránh:

- Chờ ngươi nửa ngày, tiến đến một câu nói cũng không có nha!

- A? Ha hả!

Tần Tiêu không khỏi cười:

- Nói đến, thật là có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi tiến lại đây.

Tần Tiêu nhẹ nhàng lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi ngồi vào bên cạnh bàn.

Tần Tiêu xuất ra lá thư này trong lòng, mặt khác mang tới một cái bình nhỏ màu sẫm, cầm một cái bút lông mới chưa sử dụng qua, chấm một ít nước thuốc trong bình, tô lên thư tín.

Thượng Quan Uyển Nhi kỳ quái đứng ở phía sau hắn, một bên nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, lại vừa nghi hoặc nói rằng:

- Cái gì thế này?

Tần Tiêu cười thần bí:

- Sau đây chẳng phải sẽ biết rồi sao?

Mềm nhẹ mềm nhẹ ở trên tờ giấy tô tô qua, quả nhiên dần dần hiện ra chữ viết nhạt màu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK