Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó thấy Lý Trọng Tuấn vẫy mình, hắn đi đến trước quan án.

Lý Trọng Tuấn hạ giọng hỏi Tần Tiêu:

- Huynh đệ, người mà ngươi muốn xem đã tới rồi.

Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Ở nơi nào?

- Vừa xong! Trong trướng bên ngoài Sở Tiên Sơn Trang chờ chúng ta.

Lý Trọng Tuấn cười rất mập mờ:

- Bổn vương ở chỗ này chờ huynh đệ. Đi nhanh đi!

Tần Tiêu trong lòng âm thầm có chút nghi hoặc, bị Lý Trọng Tuấn kéo đẩy đi tới Lăng Vân Cư.

Hiện tại xem ra chiến đấu ở tiền viện còn thảm thiết hơn là hậu viện, vệ sĩ Vũ Lâm Vệ không ngừng quét dọn chiến trường bốn phía, cây cối hoa cỏ bị giẫm đạp, có thể chứng kiến vết máu bắn ở bên trên cùng kiếm gãy ở cắm nghiêng ở chung quanh.

Nguyên bản một sơn trang một kẻ trong chốc lát đã trở thành chiến trường Tu La, hiện tại tùy ý có thể thấy được đoạn ngói tàn gạch, tàn cành đoạn lá, cả Thạch Củng Kiều cũng không biết bị ai bổ cho một đao, nhìn có vẻ rách nát vô cùng.

Ngoài cửa lớn Sở Tiên Sơn Trang đã có một chuỗi trướng hành quân thật dài, ở chính giữa có một soái kỳ rất bắt mắt, bên trên có chữ "Lý".

Tần Tiêu đi theo Lý Trọng Tuấn tới bên cạnh quân trướng, Lý Trọng Tuấn dừng chân, cười gian:

- Huynh đệ, tự mình vào đi thôi!

- Hành quân soái trướng, Tần mỗ không dám xông vào...

Tần Tiêu có chút chần chờ, hôm nay biểu hiện của Lý Trọng Tuấn quả thực có chút quái dị.

Lý Trọng Tuấn cười hắc hắc trề miệng ra, tiểu tốt canh giữ ở bên cạnh soái trướng vén rèm cửa lên, Lý Trọng Tuấn đẩy hắn một cái:

- Huynh đệ ngươi cứ vào đi.

Tần Tiêu lảo đảo xông đi vào, đúng là giở khóc giở cười. Thân hình còn chưa đứng lại, lại chứng kiến trong soái trướng có mọt ngời đang ngồi đối diện nhìn hắn:

- Ai da, Giang Nam đạo khâm sai đại nhân. Quan chức to quá mời cũng không được sao?

Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:

- Là cô? Thượng Quan cô nương như thế nào đến Giang Nam, còn đi tới Ngạc Châu?

Người trong trướng không ngờ lại là Thượng Quan Uyển Nhi!

Hôm nay nàng mặc một bộ nam trang Hồ phục, đầu đội cái mũ hai cánh mặt không xoa phấn, tố trang thanh nhã, thản nhiên đứng dậy, dùng thanh âm trêu tức nói:

- Như thế nào? Chỉ cho phép Tần đại nhân uy phong bát diện Giang Nam Giang Nam, cũng không cho Thượng Quan Uyển Nhi đến xem náo nhiệt sao?

Tần Tiêu cười:

- Thượng Quan cô nương lại muốn giễu cợt Tần mỗ! Bệ hạ gần đây có mạnh khỏe không?

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhíu lông mày một chút:

- Bệ hạ không sao... Chỉ là ngày gần đây tựa hồ Long thể có hơi bất an, đã tiến vào Dương Cung nghỉ dưỡng... À! Tần đại nhân hồi kinh sẽ sớm tận tường thôi. Bất quá những lời này ta mới vừa nói, cũng không thể tùy tiện nói với ai, có biết không?

Trong lòng Tần Tiêu có chút kinh nghi:

- Vâng, Tần Tiêu minh bạch.

Hắn không khỏi nghĩ đến: theo lý thuyết, đến bây giờ năm này, Võ Tắc Thiên tuy rằng tuổi tác đã cao, có lẽ thân thể còn rất tốt, làm sao lại tiến vào bên trên dương quan tĩnh dưỡng? Theo như lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi thì một chút "khiếm thỏa" này có chút không ổn rồi. Bởi vì tình huống thân thể của hoàng đế, thân là tùy tùng thân cận không thể khuếch đại.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hứng thú chằm chằm vào Tần Tiêu một hồi, sau đó cười lên khanh khách:

- Không tệ lắm! Hai tháng không gặp, Tần đại nhân hiển nhiên đã thoát thai hoán cốt, xứng đáng cái tên trụ cột quốc gia Đại Chu. Nhớ ngày đó lần thứ nhất gặp mặt tại Trường An, ngươi thật là non nớt. Hì hì.

Tần Tiêu cũng cười một trận, hắn âm thầm đánh giá Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng nhịn không được nhớ tới một sự tình: Thượng Quan Uyển Nhi trước mắt và trong lịch sử trên ti vi hắn đã coi có khác biệt quá lớn. ! Đầu tiên chính là tuổi không đúng. Theo lý thuyết nàng hiện tại ít nhất có lẽ cũng phải bốn mươi tuổi rồi, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ vẫn chưa tới mười tám tuổi. Tuổi nhỏ như vậy, lại có thể làm tâm phúc bên cạnh hoàng đế, thật là quái thai. Hơn nữa Thượng Quan Uyển Nhi cả đời trong cung lần này có thể tới được Giang Nam, thật là quái dị!

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bộ dạng âm thầm suy tư của Tần Tiêu không khỏi nói khẽ:

- Nghĩ gì thế, Tần đại nhân?

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, tinh tế đánh giá Thượng Quan Uyển Nhi. Bởi vì đang mặc nam trang, giữa lông mày của nàng không điểm xuyết hoa, nhưng bộ dáng vẫn xuất chúng kiều mỵ động lòng người. Dù sao cũng là người cả ngày làm bạn với hoàng đế trong hoàng cung, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất ôn nhu thanh tao lịch sự. Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: đúng là một mỹ nữ có khí chất! Chỉ là Thượng Quan Uyển Nhi trong lịch sử có danh tiếng xấu hoang dâm vô độ, chỉ là không biết, nàng bây giờ. . .

Tần Tiêu thuận miệng nói:

- Ah, không có gì. Chỉ là kỳ quái, Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ vì sao phải đem Tần Tiêu nhét vào trong soái trướng này?

Thượng Quan Uyển Nhi nhăn mày một cái nói:

- Sao thế? Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao?

Tần Tiêu cười cười:

- Tự nhiên không phải! Hẳn là Uyển nhi tới tìm ta bởi vì có cái dụng ý khác.

Thượng Quan Uyển Nhi cười thần bí, xoay người sang chỗ khác, úp úp mở mở nói:

- Có thì như thế nào, không có thì sẽ sao?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Nếu như là có, vậy Tần Tiêu đành phải quỳ xuống đất tiếp chỉ rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi xoay người lại, chậc chậc nói:

- Trách không được Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ nói ngươi là nhân tinh, quả nhiên không giả, chuyện này mà ngươi cũng nghĩ ra được. Được rồi! Làm chuyện chính sự trước, dứt lời, nàng xuất ra một quyển thánh chỉ vàng óng, hai tay Thượng Quan Uyển Nhi giơ lên, âm thanh của nàng kéo dài nghiêm mặt nói:

- Khâm Sai Giang Nam đạo, Tần Tiêu tiếp chỉ!

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: quả nhiên không ngoài sở liệu! Hắn quỳ xuống hô to:

- Thần, Tần Tiêu, tiếp chỉ!

Thượng Quan Uyển Nhi giương chỉ tuyên đọc:

- Trẫm ủy quyền cho ngươi: Toàn quyền thay trẫm quản hạt Giang Nam, gặp thời lộng quyền. Quan viên lớn nhỏ, sĩ quan cấp cao, vô luận phẩm cấp chức vụ Giang Nam đạo, khanh có thể tiền trảm hậu tấu. Trẫm đặc khiển Thượng Quan Uyển Nhi trong nội cung cùng Dương Châu Đại Đô Đốc Lý Trọng Tuấn cùng khanh đồng mưu quyết đoán. Khâm thử!

- Thần Tần Tiêu, lĩnh chỉ tạ ơn.

Thánh chỉ ngắn ngủn mấy chục chữ lại làm trong lòng của Tần Tiêu sôi trào: toàn quyền quản lý? Gặp thời lộng quyền? Ta đây há không phải là thật sự trở thành chúa tể của Giang Nam sao? Trước đó khi ở Trường An, Võ Tắc Thiên chính miệng nói với ta, tiền trảm hậu tấu quan viên Tứ phẩm trở xuống. Hôm nay một đạo thánh chỉ xuống, quyền lực của ta, không biết tăng thêm gấp bao nhiêu lần rồi.

Đạo thánh chỉ này của Võ Tắc Thiên hơi có chút kỳ quặc, ta vừa mới phá huỷ Hỏa Phượng, thánh chỉ lại đúng lúc hạ xuống? Hiện tại cũng không có TV cùng E-mail, nhưng đạo ý chỉ này, người sáng suốt xem xét đã biết rõ là nói về chuyện Hỏa Phượng. Tiền trảm hậu tấu có ý tứ đơn giản là không cần trải qua Lại bộ, Hình bộ cùng các đường có thể quyết đoán xử quyết quan viên theo bọn phản nghịch Giang Nam. Như thế xem ra, Võ Tắc Thiên cường điệu ý của nàng:

- Mọi việc ở Giang Nam phải xử lý cho rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK