Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại đã có huynh đệ đưa hắn vào trong quân trướng cầm máu trị thương.

Thật là một con người sắt đá!

Sắc mặt Tần Tiêu thay đổi, nói với tiểu tốt soái trướng trong quân:

- Dẫn ta đến trướng của La Vũ Phong nhìn thử.

Tần Tiêu đến trướng của La Vũ Phong, nhìn thấy sắc mặc La Vũ Phong đã trắng như giấy, hôn mê nằm chết dí trên giường, vài người đang dùng kìm sắc kẹp lấy mũi tên sắt cắm ở trong ngực cách áo giáp một khoẳng, dùng sức rút ra, La Vũ Phong theo bản năng rống lên ngồi dậy. Mấy người bên cạnh nhanh chóng ép hắn xuống, ba chân bốn cẳng cởi bỏ áo giáp của hắn, dùng thuốc trị thương đổ vào vết thương cầm máu cho hắn.

Mồ hôi trên mặt La Vũ Phong rơi xuống như mưa, hô hấp kịch liệt, trên người nóng như nham thạch.

Tần Tiêu im lặng đi qua, một tay nắm lấy cánh tay La Vũ Phong:

- Nhịn xuống, khẽ buông lỏng để thuận tiện cho các huynh đệ giúp ngươi băng bó miệng vết thương.

La Vũ Phong lập tức mở to hai mắt nhìn:

- Đại tướng quân!

Dứt lời liền giãy dụa muốn xuống giường hành lễ.

Tần Tiêu đè hắn lại:

- Nghỉ ngơi thật tốt, sau này soái kỳ của ta đều do mình ngươi tới khiêng.

- Vâng. Đại tướng quân!

La Vũ Phong kích động khiến lệ như suối trào:

- Vũ Phong phải đi theo Đại tướng quân, liên tục chiến đấu ở các chiến trường bốn phương, san bằng di nô.

Nhóm binh lính bên cạnh nhẹ nhàng nâng La Vũ Phong dậy, băng bó kỹ miệng vết thương trước ngực hắn. Tần Tiêu nhìn kỹ miệng vết thương mấy lần, máu đỏ tươi, không có độc, lúc này mới yên tâm quay đầu rời đi.

La Vũ Phong ở phía sau lớn tiếng nói:

- Đại tướng quân, Vũ Phong nhất định sẽ rất nhanh khỏe lại, khiêng soái kỳ của Đại tướng quân. Giết sạch Đột Quyết man nô!

Tần Tiêu lập tức cảm giác trong ngực bị chẹn lại, một cổ hào hùng cùng cảm động không thể ức chế, làm cho tấm lòng sắt đá của hắn cùng trở nên mềm, quân nhân Đại Đường thật là tốt!

Trở lại trong soái trướng, Mặc Y đã lấy ra một chiến bào mới đặt ở trên bàn nghị sự, mang tới một chậu nước chuẩn bị để Tần Tiêu rửa mặt.

Tần Tiêu mỉm cười nói với Mặc Y:

- Muội đánh trận cũng mệt mỏi rồi, đừng làm những việc nhỏ vụn vặt này, hãy nghỉ ngơi một lát đi.

Mặc Y không nói một lời đi tới cạnh hắn, thay hắn gỡ ra chiến bào đã không còn nhìn ra hình dáng lúc ban đầu, đem chiến bào mới lấy ra mặc vào cho hắn, sau đó cầm một khăn lau ẩm ướt, cẩn thận thay hắn chà lau khôi giáp hoàng kim. Khi làm những việc này thì thần sắc của Mặc Y vô cùng chăm chú, không nói một lời, nhìn không chớp mắt, tựa như đang làm việc việc vô cùng có ý nghĩa trên đời.

Tần Tiêu không ngăn cản nàng, để mặc nàng làm việc, chính mình cũng tự đi rửa mặt, lại phát hiện bồn thủy tức thì biến thành màu hồng sắc, khiến chính mình cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trên mặt ta nãy giờ là màu này sao?

Sau đó một lát, Vạn Lôi đem thống kê tất cả, số người bệnh tiến đến, năm ngàn người Đột Quyết toàn bộ đều bị giết chết không còn một người sống, năm ngàn con ngựa cũng bị phế đi hơn chín trăm con, thu hoạch hơn bốn ngàn con, Quân Đường chết trận có bốn trăm năm mươi sáu người, tám trăm ba mươi bảy người trọng thương mất đi sức chiến đấu, một ngàn hai trăm người bị thương nhẹ. Cả cuộc chiến đấu, quân số quân Đường giảm hơn một ngàn hai trăm quân, trừ một ngàn sáu trăm người phòng thủ tại núi Hạ Lan thì trong cả quân trại chỉ còn hơn bảy ngàn người, nhưng trong đó có một ngàn hai trăm người bị thương, hoàn hảo là không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu, vậy thì còn lại khoảng sau ngàn người.

Nói tóm lại, dùng bốn trăm người chết trận, tám trăm người trọng thương là một cái giá lớn, tiêu diệt năm ngàn quân tiên phong tinh nhuệ của Đột Quyết, thu hoạch được bốn ngàn con ngựa đích xác là một trận thắng đẹp. Dù sao đây cũng là chiến trường chém giết tàn bạo, thực lực kỵ binh Đột Quyết cũng không phải tầm thường, những năm trước, thời điểm khi đối mặt quân Đường thì bọn họ chưa bao giờ gặp thương vong cùng thảm bại lớn như vậy.

Không lâu sau, người đưa thư của Trương Nhận Nguyện thúc khoái mã chạy vội đến trại:

- Trương đại soái dưới trướng của Sóc Phương quân chủ lực, đã đến huyện Linh Vũ, đang đóng tại quân bố phòng.

- Trương đại soái chúc mừng Tần đại tướng quân trận đầu báo cáo thắng lợi, đã bẩm tấu lên triều đình thỉnh cầu khen ngợi!

- Trương đại soái đang phân phối nhân mã chuẩn bị tiến đến trợ giúp Tần đại tướng quân. Một vạn quân kỵ binh chủ lực do chính Trương đại soái thống lĩnh, đến hội họp cùng Tần đại tướng quân!

Trong lòng Tần Tiêu được trấn an một chút: Trương Nhân Nguyện không hổ là tướng già sa trường, đánh giá tình thế chiến đấu tiền tuyền vô cùng chuẩn xác, biết rõ sẽ còn có chiến đấu nữa. Hắn nhận được tin tức chúng ta đón đánh quân tiên phong Đột Quyết khẳng định tốc độ đã hành quân nhanh hơn, lúc này đã sớm chạy tới Linh Vũ, hơn nữa trước tiên còn phái tới viện quân chuẩn bị đối phó quân chủ lực Đột Quyết. Có chủ tướng như vậy cùng hợp tác thì trận chiến này cũng có chút an nhàn.

Chẳng được bao lâu, Hình Trường Phong đã phái bộ đội đặc chủng về báo tin, người vừa chạy vào trong soái trướng, quỵ một gối chuẩn bị nói chuyện liền nhịn không được mà nhe răng kêu lên một tiếng:

- Đau quá.

- Sao vậy Hầu Tử, bị thương sao?

Tần Tiêu cười nói:

- Nhìn bộ dạng của ngươi thật giống như bị lão bà đá xuống giường vậy.

Hầu Tử, nguyên danh là Tề Phi, hai mươi lăm tuổi, được chọn ra từ trong Tả Vệ quân tới làm tướng sĩ đặc chủng doanh. Tiểu tử này là một tên giảo hoạt, rất yêu thích một ít trò đùa dai và giễu cợt, thân hình lại gầy nên mới được gọi là “Hầu Tử”. Bình thường chính là một người nhiệt tình hào phóng và giỏi về việc làm trò cười, là một đặc chủng doanh vô cùng vui vẻ.

Hầu Tử nhếch miệng cười:

- Không có gì, thời điểm làm thịt một người Đột Quyết man nô, nghĩ có thể tiện thể bổ cho hắn một đao, không để ý tới liền bị con ngựa kia đạp vào mông một cái, có chút, cái kia..... đau, hắc hắc!

Tần Tiêu cười ha hả:

- Bình thường đã bảo tiểu tử nhà ngươi cố gắng huấn luyện đi, công phu cũng không luyện đến nơi đến chốn. Nói đi, lần này Hình tướng quân phái ngươi đưa tin tức gì đến đây?

Vẻ mặt Hầu Tử lập tức nghiêm túc, nghiêm mặt nói:

- Khả Hãn Di Niết của Đột Quyết có thể sẽ đến, tiền phong đã dữ nhiều lành ít nên đã vội vàng điểm binh, kèn nổi lên bốn phía trong doanh Đột Quyết, đang tập hợp nhân mã. Thời điểm Hầu Tử trở về thì Hình lão đại lại chọc thủng hai mắt Đột Quyết

- Tiểu tử nhà ngươi nói nhảm nhiều quá!

Tần Tiêu cười nói:

- Ý tứ chính là quân chủ lực Đột Quyết bắt đầu hành động phải không? Bọn họ muốn lui lại hay là tiến công?

Hầu Tử cười hắc hắc:

- Cũng không rõ lắm, chỉ nghe Hình lão đại hạ hồi phân giải.

- Biến, quay trở về đi.

Tần Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười mắng:

- Nói với Hình Trường Phong phái một nhóm người vây quanh doanh trại Đột Quyết, xem phía sau bọn họ còn có người tiếp ứng không, nếu có thám báo vãng lai thì cũng bắt lại.

- Vâng! Hầu Tử xin lăn!

Hầu Tử cười mờ ám một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi soái trướng.

Thanks

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK