Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn, suy nghĩ vì đại cục Tần Tiêu sẽ nhịn xuống.

Trong đông triều đình hiện tại cũng chỉ còn lại bốn người. Võ Tam Tư cũng không muốn lưu để mất mặt, phẩy tay áo một cái rời đi.

Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng nhìn qua bóng lưng của Võ Tam Tư, cười ha hả.

Tần Tiêu có phần có chút buồn bực nói ra:

- Nhị vị Các lão, Tần Tiêu lần đầu lên triều đình, hình như chưa từng đắc tội Lương Vương, vì sao hắn lại chế nhạo ta?

Trương Giản Chi cười nói:

- Tần tướng quân, ngươi đừng để ý. Võ Tam Tư này là người như vậy đấy. Bình thường hung hăng càn quấy đã thành thói quen rồi. Gặp ai không vừa mắt đều phải nhào tới cắn hai cái. Lại nói Địch công năm đó còn tại thế cùng Lương Vương này là đối thủ một mất một còn. Lương Vương một lòng muốn làm hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), Địch công lại chủ trương gắng sức thực hiện Lý gia chính thống, cuối cùng nhất khích lệ được hoàng đế lập Lý Hiển làm thái tử. Vì những chuyện này đã đủ khiến hắn hận chết Địch công rồi. Ngươi là đệ tử của Địch công thì hắn giận ngươi cũng là tự nhiên.

Tần Tiêu không sao cả cười cười:

- Giận thì giận đi, Tần Tiêu ta cũng không phải là nô bộ của nhà Lương Vương, không cần phải nhìn sắc mặt của Lương Vương làm việc.

Diêu Sùng gật đầu cười nói:

- Ân, không hổ là Đại Chu Võ Trạng Nguyên, có chút khí phách. Nhưng mà trên triều đình đầu tiên phải học được chữ ‘ nhẫn ’. Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, có khí phách là chuyện tốt, nhưng phải có tâm kế, chuyện không được nói thì không nên nói lung tung; việc không nên làm thì không được đi làm. Miễn cho bị một ít tiểu nhân bắt lấy dây dưa không ngớt.

Tần Tiêu chắp tay tạ ơn:

- Diêu đại nhân lời vàng ngọc, vãn bối khắc trong tâm khảm.

Trương Giản Chi cười ha hả, nói:

- Ân, Tần Tiêu, ngươi đi theo Diêu đại nhân là đầu lão hồ ly học một ít cách lõi đời đưa đẩy, dùng không bao lâu ngươi cũng thành tinh rồi.

Diêu Sùng tức giận cười mắng:

- Ngươi lão quỷ này, không ngờ còn quở trách ta! Tần Tiêu, ngươi đừng nghe hắn, Trương Các lão mới thật sự là nhân tinh a!

- Ha ha!

Ba người đều cười lên.

Trong nội tâm Tần Tiêu suy tư: đúng là người triều Đường thân bất do kỷ. Muốn làm phái trung lập thì dùng xuất thân và bối cánh tuyệt đối không thể nào.

Thái tử Lý Hiển bị Võ Tắc Thiên triệu đến Thái Minh Cung, Tần Tiêu vốn định đi gặp không nghĩ tới vồ hụt. Vì vậy tới đông cung Chiêm Sự phủ báo danh, theo thông lệ tiếp chức Chiêm Sự thái tử.

Chiêm Sự phủ thái tử, Chiêm Sự là đại thần tam phẩm, trên danh nghĩa thống lĩnh tất cả sự vụ lớn nhỏ trong đông cung, từ trước là do thái giám kiêm nhiệm. Nhưng trên thực tế chức quan cũng giống như Thái Tử Thái Bảo, Thái Phó đều là hư chức, chân chính có quyền lực chính là Tần Tiêu, Đông Cung Lục Vệ Suất Chủ Suất, cùng Thái Tử Hữu Xuân Phường, Công Chính có quyền quyết định. Lục Vệ Suất trong tay cầm thực quyền binh mã, trong hoàn cảnh Đại Đường thượng võ thì Vệ Suất tướng quân so với thân phận của văn chức còn cao hơn một ít, càng có phân lượng. Đồng thời Tả Hữu Vệ Suất, Tả Hữu Ti Ngự Suất, Tả Hữu Thanh Đạo Suất cùng Lục Suất trung, tả, hữu Vệ Suất cầm đầu, chuyên môn bảo hộ an toàn cho thái tử, thuộc về Vệ Suất đông cung; chuyên giới nghiêm, dò xét, canh gác; quét đường phố đánh giá và phụ trách mở đường cho thái tử đi tuần, là người điểu khiển mọi chuyện. Cho nên Tần Tiêu trên thực tế đã là đệ nhất tướng quân của đông cung, quyền lực trong tay là lớn nhất.

Tần Tiêu còn chưa kịp nhận phần thưởng của hoàng đế, mặc quan phục quan lại tứ phẩm đi vào Tả Vệ Suất phủ. Vừa bước vào cửa đã nghe ‘ 'Rầm Ào Ào' ’ một tiếng, hơn mười tên tướng quân mặc áo giáp đồng thời quỳ xuống, nghiêm nghị nói:

- Tham kiến Chủ Suất Đại tướng quân!

Tần Tiêu nhìn kỹ Lý Tự Nghiệp đang đứng đầu bái trước nhất, xem ra chinh mình ở đông triều đình cùng bọn người Trương Giản Chi nói chuyện phiếm, Lý Tự Nghiệp cũng đã chạy tới Tả Vệ Suất phủ.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, trung khí mười phần:

- Chúng tướng miễn lễ!

Chúng tướng quân lại đồng loạt đứng lên, âm thanh đều nhịp, hữu lực.

Trong nội tâm của Tần Tiêu vui mừng: đây chính là cảm giác quân đội, rất tốt!

Tần Tiêu sải bước đi đến vị trí Chủ Suất, nhìn chúng tướng, nói:

- Chư vị tướng quân, kể từ hôm nay Tần Tiêu ta chính là huynh đệ sinh tử của nhau. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Chuyện của các huynh đệ chính là chuyện của Tần Tiêu; phụ mẫu của các huynh đệ chính là phụ mẫu của Tần Tiêu ta. Không cần nói nhảm nữa, từ ngày hôm nay Tả Vệ Suất ta sẽ là chủ tướng tốt, chỉ cần có phiền toái không dễ giải quyết. Chỉ cần tới tìm ta thì ta sẽ giúp giải quyết tốt đẹp.

Nói ra mấy lời này thì hơn mười tướng quân nơi đây nghe được đều sững sờ, trong nội tâm mọi người đều nghĩ: ta còn cho rằng tướng quân tiếp nhiệm này sẽ thao thao bất tuyệt cái gì giữ gìn vương quyền, bảo vệ thái tử, siêng năng thao luyện, tuân thủ kỷ luật pháp lệnh cũ rích gì đó, không nghĩ tới lại nói những lời này!

Nhưng những lời này cũng làm cho những tướng quân này sinh ra hảo cảm. Chư tướng nhao nhao lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên nói:

- Chúng ta sẽ nghe theo Chủ Suất Đại tướng quân, sẽ là thiên lôi sai đâu đánh đó.

- Ân!

Tần Tiêu trầm giọng, ngữ khí âm vang hữu lực.

- Vệ Suất thao luyện thật tốt, trong chiến trận Tần Tiêu ta là Chủ Suất, là Đại tướng quân, nếu là người trái quân lệnh. Cho dù thân như tay chân, cũng không khinh xuất tha thứ; thời điểm này chúng tướng quân cùng quân sĩ trong Vệ Suất phủ chinh là huynh đệ của Tần Tiêu, có thể đoạt rượu uống, luyện cầm so chiêu, tùy thời đều được. Nhưng mà muốn cướp được rượu trong tay của ta, cũng phải bằng bổn sự!

Chúng tướng cùng cười to, lập tức hào khí hòa hợp hơn rất nhiều.

Tần Tiêu lúc này phát biểu xong những gì cần nói, lập tức thu nhỏ khoảng cách với thủ hạ, không có lạnh nhạt và ngăn cách như lúc trước. Từ trước Đông Cung Vệ Suất Chủ Suất nhiều khi đều đều do mười hai võ quan đảm nhiệm, nguyên nhân là nhiệm vụ thủ vệ của Đông Cung Vệ Suất không quan trọng, thao luyện cũng không nhiều, cũng không cần ra trận chém giết, xem như rất nhẹ nhàng. Cho nên cũng không coi trọng quá nhiều.

Lần này ý thức của Võ Tắc Thiên che đấu nguy cơ, Tần Tiêu được phái tới làm Vệ Suất Chủ Suất, dụng ý cũng tương đối rõ ràng, mục đích chính là tăng cường lực lượng của thái tử Đông Cung Vệ Suất. Tuy nàng làm như vậy chưa hẳn là muốn chèn ép bọn người Võ Tam Tư, nhưng mà lực lượng của thái tử Lý Hiển cũng bạc nhược yếu kém quá mức, cho nên luôn bị khi phụ sỉ nhục, cũng làm cho nội tâm của nàng bất an. Hai phái thế lực mất đi tinh cân bằng sẽ làm cho hoàng đế khó mà chế ước được, chút đạo lý ấy Võ Tắc Thiên nhất định hiểu rõ.

Cho nên hiện tại Tần Tiêu là Võ Trạng Nguyên, là người có công, thân phận quan to Ngự Sử, thống lĩnh Đông Cung Tả Vệ Suất, ý nghĩa không phải tầm thường. Người sáng suốt trong triều cũng nhìn ra được. Cũng khó trách Võ Tam Tư hiểu ý chạy tới khi dễ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK