Lý Trọng Tuấn nhìn thấy Tần Tiêu lúc nào cũng có bộ dáng đang suy nghĩ, không khỏi khẽ cười hỏi:
- Huynh đệ có tâm sự sao?
- Có.
Tần Tiêu thẳng thắn đáp, cười nói:
- Ta cũng muốn biết, điện hạ làm thế nào lại sờ đến Ngạc Châu, chẳng lẽ trên người của Trương Húc huynh đệ có mùi, có thể khiến điện hạ ở xa ngàn dặm cũng bị hấp dẫn mà tới đây sao?
Trương Húc trừng mắt Tần Tiêu:
- Mấy ngày nay, mỗi ngày Trương mỗ đều tắm rửa thay quần áo đó!
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Tần huynh đệ, người ngoài cuộc luôn sáng mắt, bổn vương cũng không nói ám chỉ. Lần này bổn vương tới Ngạc Châu, nói là đi ngắm cảnh nên tiện thể đi ngang qua, hơn nữa, bí mật nhận được ý chỉ của bệ hạ đi ngoài giải quyết việc chung.
Tần tiêu không khỏi nghi hoặc nói:
- Bệ hạ?
Lý Trọng Tuấn nở nụ cười thần bí khó lường, có chút sâu xa nhìn Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, nói cho ngươi một câu: vĩnh viễn không nên coi thường nữ nhân. Bệ hạ rõ ràng cố ý chiếu cố ngươi,
Tần Tiêu không khỏi giật mình, trong nội tâm âm thầm nghĩ: xem ra chuyện này, Lý Trọng Tuấn là vì chuyện Hỏa Phượng mà tới đây! Hơn nữa, hắn giữ lại bản tấu chương của ta, chính là không muốn chuyện ở Giang Nam phơi bày ra ánh sáng, rõ ràng hắn nhất định biết sự tồn tại của Lý Tiên Huệ! Đáng sợ hơn chính là, mấy chuyện này Võ Tắc Thiên cũng đã sớm biết hết rồi, hơn nữa vẫn âm thầm vấn vương ở trong lòng!
Vẫn là câu nói kia của Lý Trọng Tuấn nói cho cùng vĩnh viễn không nên coi thường nữ nhân!
Lý Trọng Tuấn nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu thay đổi, hơn nữa lại trầm mặc, không khỏi cười nói:
- Huynh đệ làm sao vậy. Chẳng lẽ lại bị mấy câu nói của bổn vương hù dọa rồi hay sao? Nơi này không có người ngoài, những lời này cũng chỉ có mấy huynh đệ chúng ta nên ta mới nói thôi, xem như nhắc nhở Tần huynh đệ một cái.
Tần Tiêu cười tự giễu:
- Thực không dám giấu gì, tuy Tần mỗ không có dám khoa trương rằng mình có chút sợ hãi, nhưng quả thực có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, Không nghĩ tới, bệ hạ ở phía kinh thành xa xôi, đối với chuyện ở Giang Nam lại rõ như lòng tay. Hơn nữa đột nhiên bắt đầu kế hoạch giải quyết chuyện bên này.
Kỳ thật, cũng không đúng như thế.
Lý Trọng Tuấn làm vẻ mặt thần bí như trước
Võ Hoàng bệ hạ tin tức linh thông, đây là chuyện mà trong thiên hạ ai cũng đều biết. Nhưng mà, chuyện của Giang Nam vẫn giấu kín cực kỳ sâu, bệ hạ cũng không nắm chắc được chuẩn xác. Trong lúc này có rất nhiều tình huống, đều là Tần huynh đệ ngươi nói cho bệ hạ. Bằng không, bệ hạ cũng không chờ tới bây giờ mới bắt tay vào giải quyết chuyện ở Giang Nam đâu.
Tần Tiêu giương lông mày lên, trong lòng đột nhiên hiểu rõ là Phạm Sĩ Đức sao?!
Lý Trọng Tuấn cười:
- Xem ra trong nội tâm Tần huynh đệ đã biết phải không? Bệ hạ là người thông minh tháo vát, nàng sẽ làm bất cứ chuyện gì, cũng không phải tâm huyết dâng trào xử theo cảm tính đơn giản như vậy đâu. Tần huynh đệ à, ha ha! Lần hành trình đến Giang Nam này, xem ra có thể khiến ngươi lấy được nhiều lợi ít hơn đó! Với sự thông minh trí tuệ của ngươi mà giới văn võ mới có, nhất định tương lai sẽ có đất dụng võ! Đến đây, Trương Húc huynh đệ chẳng phải ngươi vẫn có thành kiến đối với Tần huynh đệ hay sao, hiện tại chắc hiểu rõ cách làm người của Tần huynh đệ rồi phải không? Chúng ta cùng nhau kính hắn một ly đi, chúc hắn sớm thăng chức nhanh đi!
Tần Tiêu đờ đẫn giơ chén rượu lên, cùng Lý Trọng Tuấn và Trương húc cạn chén, bên ngoài là thế nhưng bên trong nội tâm đã sớm dâng sóng cuồn cuộn: xem ra, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi! Võ Tắc Thiên nào có qua loa như vậy chứ, chỉ dựa vào Địch Nhân Kiệt tiến cử, lại nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện cả buổi, liền bổ nhiệm vị trí khâm sai Giang Nam thuộc hàng tứ phẩm Ngự Sử! Về chuyện ở Giang Nam, nàng tuyệt đối nghe thấy rồi, lúc này mới nghĩ đến mà thôi, sau đó lại phái một khuôn mặt mới đến làm khâm sai Giang Nam. Nói như vậy, cũng sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý, cũng sẽ không tạo nhiều ảnh hưởng cho lắm. Hiện tại thời đại hưng thịnh đất nước thái bình, Võ Tắc Thiên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc đem loại chuyện này ra khiến cho lòng người ở thiên hạ hoang mang. Đối với nàng mà nói, vững chắc đế vị cùng xã hội trật tự, so với cái khác thì cái đó trọng yếu hơn!
Hiện tại, Võ Tắc Thiên lại âm thầm phái Lý Trọng Tuấn tới giúp ta giải quyết chuyện ở Giang Nam, đủ để thấy, nàng chủ trương ra sức muốn xử lý êm thấm chuyện ở Giang Nam, tốt nhất là giải quyết một cách vô hình!
Nếu ta hoàn thành việc này, thành công giải quyết chuyện cho Hỏa Phượng, thì coi như ta lập công lớn, tất cả mọi người đều xuống đài, tất cả đều vui vẻ; còn vạn nhất ta làm hỏng.... thì Lý Trọng Tuấn, sẽ lấy thân phận Quận Vương xuất binh, đến lúc đó dùng sức mạnh đàn áp thậm chí là huyết tẩy Giang Nam, chuyện đó cực kỳ có khả năng xảy ra. Tính tình người này mới đầu nhìn có vẻ hào phóng tiêu sái không có khuôn phép, nhưng những người xuất thân từ hoàng gia, nhất là người như hắn từ nhỏ đã trải qua bao nhiêu sóng gió rèn luyện, đều là lòng dạ sâu không thấy đáy, ai có thể cam đoan hắn không có nhận cái ý chỉ gì khác nữa cơ chứ, ví dụ như, để bịt miệng, đến lúc đó coi chừng hắn cũng nói ta đây là một “Tội thần” rồi tiêu diệt, triệt để phong tỏa đối với mọi chuyện ở Giang Nam?!
Huống chi, ta còn biết chuyện về Lý Tiên Huệ! Sự tồn tại của Lý Tiên Huệ, đối với Lý gia mà nói tuyệt đối là một nguy cơ ẩn núp, việc này ai cũng có thể nghĩ ra được!
Nghĩ tới đây, trên mặt Tần Tiêu luôn nở nụ cười, nhưng trong nội tâm lại không cười một chút nào hết.
Sau khi Võ Tắc Thiên leo lên đế vị, luôn lo lắng người khác mưu phản sẽ tạo sự uy hiếp đến đế vị của nàng. Vì vậy sắp đặt Bắc Môn bác sĩ, thường nhiễu vượt Môn hạ tỉnh, Trung thư tỉnh làm tiền lệ cho các quan lại ác độc giết hại các quan lại chống đối, vu cáo hãm hại nhiều vô kể, những người này đều có tên trong lịch sử! Hơn nữa, Võ Tắc Thiên đối với người khai báo cũng chỉ là phương tiện mở rộng cánh cửa. Phàm là người tới khai báo, từ châu tới huyện, quan viên các cấp không được hỏi, ở trạm dịch quan phủ còn được chiêu đãi rượu thức ăn ngon. Hơn nữa nếu chuyện khai báo được thẩm tra, thì cho dù người khai báo có xuất thân gì đều được trọng thưởng thăng quan tiến chức, ngay cả khai báo những chuyện không có căn cứ thì cũng không bị hỏi tội.
Đây cũng là “Gián điệp chính trị” đặc biệt của Đại Chu. Dưới loại chính trị này, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là giám sát viên, quan lại vương công, hầu như không có một bí mật nào cả! Cơ quan gián điệp của hoàng đế triều đại này hơn các triều đại khác, rõ ràng là cao siêu hơn rất nhiều!
Điều này cũng làm cho hắn cảm thấy kì lạ, vì sao Võ Tắc Thiên lại sớm biết được chuyện của Giang Nam!
Kỳ thật Tần Tiêu đối với Võ Tắc Thiên trong lịch sử cũng tương đối kính nể. Nữ hoàng đế đầu tiên và duy nhất trong lịch sử và có một không hai từ xưa đến nay, nàng tuyệt đối thông minh hơn người.