Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi có thể ngàn vạn đừng đem những lời này nói cho nàng biết.

Tần Tiêu bất đắc dĩ nói:

- Hiện tại trên triều đình thật sự rất loạn, mỗi người cảm thấy bất an. Truy cứu nguyên nhân cũng là vì mẫu thân Vi hậu của Tiên Nhi loạn chính. Hơn nữa trong Đại Minh cung hiện giờ. Có thể nói là cực kỳ dâm loạn, hoàng đế thì đội nón xanh, hiểu sao? Ý tứ đại đại khái là Vi hậu bao dưỡng trai lơ (đĩ đực). Đồng thời Vi hậu trù dập triều thần, xếp thân tín vào, rất có dã tâm làm nữ hoàng thứ hai. Ta lo lắng những chuyện này để cho Tiên Nhi biết rõ, nàng sẽ không chịu nổi nên không nói với nàng.

Mặc Y nhẹ nhàng gật gật đầu:

- Đúng là không nên nói cho nàng biết. Dù nói thế nào đó cũng là mẫu thân của nàng. Hơn nữa trước đó không lâu ta vừa mới nghe được một ít tin tức, nói là An Nhạc công chúa điên rồi. Loại chuyện này cũng không thể nói với nàng được, tâm địa Tiên Nhi mềm yếu, sẽ làm cho nàng lo lắng.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Không thể tưởng được, ngươi còn rất hiểu Tiên Nhi. Nếu như nói những chuyện này để cho nàng biết rõ, sẽ chỉ làm nàng u buồn cùng thương tâm, những chuyện khác lại làm cho nàng thống khổ. Vi hậu xếp thân tín vào triều đình, lại nhòm ngó vị trí của ta. Vì vậy ta có ý định thoái ẩn, đem vị trí Đại Đô Đốc lưu lại cho huynh đệ của Vi hậu, cũng là cậu của Tiên Nhi làm. Hơn nữa nói không chừng lúc nào đó ta sẽ trở mặt thành thù với đám người này. Những chuyện này với ta mà nói có lẽ không có gì, triều đình vốn là nơi người người cắn xé nhau. Nhưng mà Tiên Nhi kẹp ở giữa nhất định rất thống khổ. Cho nên ta quyết định tạm thời rời xa triều đình, cũng có một bộ phận nguyên nhân là cân nhắc cho Tiên Nhi. Dù sao, nàng bây giờ là người thân nhất của ta, ta không muốn làm cho nàng thống khổ. Hơn nữa ta có ý định cho dù tương lai có cơ hội quay lại Trường An, ta cũng không mang theo Tiên Nhi cùng tới. Trừ phi những chuyện này được dọn dẹp xong, tất cả đã chấm dứt. Bằng không ta không có dũng khí đó, làm cho Tiên Nhi mắt thấy ta và mẫu thân của nàng liều sống liều chết.

Mặc Y nghe xong những lời này thì nội tâm ngây người, ngơ ngác nhìn qua Tần Tiêu một hồi, nhẹ giọng nói:

- Kỳ thật, ta rất hâm mộ, thậm chí là ghen ghét Tiên Nhi. Bởi vì nàng có được một ‘ lão công ’ tốt như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vì nàng. Tướng quân, thứ cho ta nói câu bất kính, ngươi hình như không giống những người khác. Đổi lại là nam nhân bình thường, hoặc là xem nữ tử là đồ chơi, hoặc xem là trân sủng. Chỉ có tướng quân đem tất cả mọi người xem như ‘ người ’, bất kể là nữ tử hay là nô bộc. Tướng quân, chẳng lẽ ngươi là cao nhân nước ngoài sao?

Trong nội tâm Tần Tiêu khẽ run lên: tốt cho Mặc Y, lợi hại nha! Bình thường thì ít nói, kỳ thật cái gì đều nhìn trong mắt. Nếu ta nói cho ngươi biết ta là người xuyên việt, ta là phần tử từ ngàn năm sau tới đây, ngươi sẽ có suy nghĩ gì?

Tần Tiêu cười một cái, dứt khoát nói ra:

- Kỳ thật đúng như ngươi nói, ta là người của ngàn năm sau tới đây. Ta với những người mà ngươi biết đều không giống nhau.

Mặc Y cười rộ lên:

- Cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích được suy nghĩ và cách làm của tướng quân. Nếu tướng quân tới từ một ngàn năm sau, vậy ngài biết rõ ràng những chuyện của Đại Đường đúng không? Sao không nói cho Mặc Y nói nghe một chút, xem như giải sầu.

Tần Tiêu cười ha hả:

- Dù là như vậy câu chuyện cũng có cải biến, so với Bích Xà Truyện (xem Hứa Tiên Chí là rõ) còn khó hơn nhiều. Bỏi vì ta là người tới từ ngàn năm sau, nhưng không phải quá hiểu về lịch sử. Ta chỉ biết Đại Đường là vương triều cường thịnh và phồn hoa nhất trong lịch sử. Mặc Y ngươi chắc chắn vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, tương lai sẽ sinh ra tám con trai và mười co gái, trở thành đại anh hùng, đại tài tử, hoặc là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

- Khanh khách! Ta không phải là heo mẹ nha.

Mặc Y che miệng cười rộ lên, lập tức có cảm giác mình thất thố, đỏ mặt cúi đầu, gương mặt khí khái hào hùng cũng hiện ra nét vũ mị cực nhỏ.

Hai người trò chuyện rất có hứng thú, cửa sân có mấy người đi tới, đập vào mắt chính là thái tử Lý Trọng Tuấn.

Tần Tiêu nghênh đón:

- Ai nha, thái tử điện hạ. bây giờ sắp tới ba mươi rồi, còn có thời gian chạy tới phủ của ta, có phải vô cùng ngứa tay không?

Lý Trọng Tuấn xem ra tâm tình không tệ, cười ha ha nói:

- Ngươi cũng biết ngày mai là ba mươi. Vừa đến lễ mừng năm mới, ta làm thái tử rảnh rỗi không có gì làm chạy ra ngoài chơi, còn không bằng nhân dịp này đi đánh bạc! Hãy bớt sàm ngôn đi, mang ta vào nhà, ta biết rõ A Man khẳng định đã ở nhà của ngươi, đây không phải Mặc Y sao, hôm nay thật xinh đẹp, lễ mừng năm mới có lì xì cho ngươi.

Mặc Y cười hì hì tiếp nhận:

- Cảm ơn điện hạ!

Tần Tiêu phiền muộn nói:

- Dựa vào cái gì ta không có?

- Ai bảo ngươi không phải mỹ nữ!

Lý Trọng Tuấn vẻ mặt cười xấu xa:

- Bản thái tử cho tiền lì xì, từ trước chỉ thưởng cho mỹ nữ. Ngươi muốn thì bằng bổn sự trên bàn bài đi. Nói cho ngươi biết, ta hôm nay mang theo một ngàn lượng vàng, quyết tâm đến gỡ vốn!

Dứt lời liền vung tay lên, quả nhiên có mấy tùy tùng mang theo tiền đi vào.

Tần Tiêu cười to:

- Tâm tình thật tốt vì có nhà từ thiện đến. Không cần ta ra tay, trong nhà của ta có siêu cấp sát thủ đoạt tiền rồi. Nhưng ta cũng nâng khí thế của ngươi lên, lễ mừng năm mới tới thì cũng phải chúc ngươi may mắn.

Lý Trọng Tuấn vừa đi vừa gào lên.

- Sẽ nhân lời này của ngươi, ta hôm nay không phải thắng đầy bồn đầy bát thì không về.

Mặc Y nhìn qua bóng lưng của Lý Trọng Tuấn thì cười rộ lên.

- Kỳ thật thái tử là người không tệ.

Tần Tiêu hỏi lại:

- Như thế nào, có chút hối hận không gả muội muội cho hắn?

Mặc Y chậm rãi lắc đầu:

- Cũng chỉ thích hợp làm bằng hữu tốt mà thôi. Muốn Mặc Y nói thì hắn là người làm đại sự, nhưng không phải nam nhân tề gia tốt.

Tần Tiêu cười nói:

- Người ta sinh ra đã vì trị quốc, tề gia sao, với hắn mà nói không có ý nghĩa.

-- Cho nên ta mới không gả muội muội cho hắn.

Mặc Y lạnh nhạt nói ra:

- Cùng ở một chỗ với hắn không chừng sẽ gặp tai nạn. Hắn làm gì được như tướng quân, suy nghĩ cho nữ nhân của mình.

Dứt lời hơi có chút xấu hổ nhìn qua Tần Tiêu, dừng câu chuyện.

Tần Tiêu giả bộ làm như không thấy, trong nội tâm nghĩ thầm: thì ra ta trong mắt Mặc Y là ‘ nam nhân tốt ’ . Xem ra lần trước hoạn nạn trên quan đạo với nàng ở Lạc Dương, ta lưu lại ấn tượng không kém trong suy nghĩ của nàng.

Năm mới, âm thanh của mạt chược và tiếng cụng ly hào hứng bừng bừng vang lên, không khí vui mừng dương dương tự đắc và hạnh phúc. Tất cả mọi người tham lam hưởng thụ giảm cả thư giãn khó có được này.

Chỉ có nội tâm của Tần Tiêu là rõ ràng, mấy ngày nay có lẽ là vài ngày an nhàn cuối cùng ở Trường An này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK