- Từ Đại Lang Sơn đến Nặc Chân Thủy lại đến Ngưu Đầu Sơn vùng địa hình này chỉ có một đoạn địa hình phía sau hơi phức tạp hơn một ít. Phía trước đa phần là thảo nguyên bằng phẳng. Kỵ binh của người Đột Quyết, tại thảo nguyên quá mức hung hãn, chúng ta cứ như vậy cùng bọn hắn liều mạng quá là thiệt thòi.
- Tử Nghi ngược lại suy nghĩ, có thể đem bọn hắn dẫn tới Nặc Chân Thủy. Sau đó đến một địa phương cách Ngưu Đầu Sơn kia, ở nơi đó có nhiều sơn lâm, khe rãnh, cây cỏ rừng rậm, lại thêm mặt đường dài hẹp thích hợp mai phục, có lợi cho Mạch Đao bộ binh trận của chúng ta phát huy uy lực.
- Không sai, nói rất khá, cùng với suy nghĩ của ta cũng không sai biệt lắm.
Tần Tiêu gật đầu tán thưởng:
- Lúc này đây cũng đến noi theo cách làm của một số cổ nhân, đến kiêu binh chi kế. Vừa lúc Thôn Dục Cốc lão ca kia không ở đây. Chúng ta cũng dễ thành công hơn. Phạm tiên sinh, đầu tiên phóng xuất tin tức giả, nói ta bị triều đình triệu hồi, cố ý để người Đột Quyết biết được. Để cho bọn họ tìm đến Tả Uy Vệ báo thù thì tốt. Sau đó, chúng ta cho Đột Quyết đến thập diện mai phục, tựa như lúc đầu Tào Mạnh Đức đại phá Viên Thiệu vậy.
- Đột Quyết không phải muốn thảo nguyên sao? Đại Lang Nguyên, cho hắn! Ngay cả Nặc Chân Thủy cũng cho hắn. Chủ lực thất quân toàn bộ mai phục đến trong vòng Nặc Chân Thủy đến vùng sơn lâm Ngưu Đầu Sơn. Nghi, ngươi tuổi còn trẻ lạ mặt, tự mình lĩnh một chi kỵ binh làm bộ tại chân núi Âm Sơn dò xét. Sau đó ta sẽ gọi Vạn Lôi tiếp ứng cho ngươi.
- Ngươi thối lui, hắn trên đỉnh đến lúc đó Vạn Lôi bại ra Nặc Chân Thủy doanh trại, ngay cả đồ quân nhu lương thảo đều ném cho người Đột Quyết. Vạn Lôi vừa thối lui, Lý Tự Nghiệp lại lên, rồi lại bại. Ba người các ngươi đều vừa đánh vừa lui, thẳng đến đem người Đột Quyết dẫn dắt vào trong vòng vây của chúng ta. Chúng ta thiết đặt nòng ống mai phục dài ba mươi dặm, chỉ cần người Đột Quyết dám tiến vào, thì một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi. Lão tử muốn học Chư Cát Lượng hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng, đến nướng dã lang sống.
Vào lúc ban đêm, Tần Tiêu đã đem Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi và thất quân sĩ quan cấp cao đều kêu gọi đến, đem quy tắc chi tiết tác chiến giao phí thật rõ ràng.
Nặc Chân Thủy đại trại, dưới soái kỳ Hoàng Long phụ đồ chữ Tần, Lý Tự Nghiệp đem cờ kéo lên cao. Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:
- Yêm nô cũng đã tới, một hồi đại chiến đã nghiền!
Tần Tiêu dẫn ba nghìn kỵ binh nhẹ nhàng rời khỏi đại trại, hướng phía Ngưu Đầu Sơn kia đi đến. Ven đường, liên tục phục hạ sáu chi bộ đội, lại thêm ba chi đội ngũ dụ địch của Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, Quách Tử Nghi cùng nhân mã bản bộ do Tần Tiêu thống lĩnh, thật đúng là vừa vặn mười chi quân đội, thập diện mai phục!
Trên Ngưu Đầu Sơn kia, Trương Nhân Nguyện vừa lúc đi đến nơi đây, dò xét tình huống kiến tạo phong hỏa đài. Xa xa nhìn thấy Tần Tiêu dẫn một đội nhân mã chạy tới, không khỏi trong lòng sinh nghi, vội vã gọi binh sĩ truyền lệnh đem Tần Tiêu mời đến trên núi trong soái trướng lâm thời gặp mặt.
Trương Nhân Nguyện nghi hoặc mà lo nghĩ nói rằng:
- Lão đệ, ngươi ngày hôm nay thế nào lại chạy đến bên này? Nặc Chân Thủy bên kia phòng ngự chuẩn bị thế nào rồi?
Tần Tiêu cười thần bí:
- Đại soái, có một đại sự phát sinh quá đột nhiên, ta cũng không biết đại soái đi tới Ngưu Đầu Sơn, không kịp thông báo đại soái, còn xin thứ tội cho nha!
Trương Nhân Nguyện mở to hai mắt ra nói:
- Đại sự gì vậy?
Tần Tiêu cười hắc hắc vài tiếng, đem sự tình Đột Quyết vương tử Dương Ngã Chi Đặc Lặc điểm binh đến xâm phạm nói ra rõ ràng với Trương Nhân Nguyện, sau đó nói rằng:
- Tần Tiêu cho rằng đại soái còn đang ở tại phòng tuyến tám trăm dặm Hoàng Hà đốc tạo Thụ Hàng Thành, qua lại xin chỉ thị quân lệnh sẽ tốn hao thời gian làm hỏng việc quân cơ. Vì vậy đi đầu nghĩ hạ một kế sách thập diện mai phục dụ ra để giết kiêu binh, còn lừa gạt rằng ta đã bị triều đình triệu hồi.
Trương Nhân Nguyện không khỏi cười ha ha, lại vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào Tần Tiêu nói rằng:
- Lão đệ a, ngươi luôn luôn muốn làm ra chút sự tình không ai ngờ tới nha! Đổi lại tướng lĩnh bình thường, khẳng định trước tiên sẽ phái người tới xin chỉ thị của đại soái như ta. Chờ ta tới Nặc Chân Thủy, sợ là đều đã đánh cho một trận hồ đồ. Binh pháp có viết "tướng tại ngoại, quân lệnh có thể không theo". Huống chi ta còn đem vùng phòng ngự Nặc Chân Thủy toàn quyền ủy thác cho ngươi, nào có cần xin chỉ thị gì nha? Lúc này, lão ca an vị tại Ngưu Đầu Sơn, xem ngươi dụng binh một hồi, mô phỏng Chư Cát Khổng Minh, hỏa thiêu Đột Quyết yêm nô!
- Ha ha ha!
Hai người đều cười lớn sang sảng. Trong lòng Tần Tiêu một trận vui sướng: Cùng với một người rất khiêm tốn như Trương Nhân Nguyện hợp tác với nhau, đó chính là an nhàn.
Đổi lại là một tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi đố kỵ người tài, quân Sóc Phương nào sẽ có được tình cảnh như ngày hôm nay? Thời đại vũ khí lạnh tác dụng của tướng lĩnh, thật đúng là đặc biệt rõ ràng.
Thời gian Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện ở trong soái trướng uống trà bàn quân sự, Quách Tử Nghi dẫn hai nghìn kỵ binh, đã tuần đến dưới chân Đại Lang Sơn cố ý lười biếng đem bộ đội tản ra. Đều tự quần tam tụ ngũ ngồi ở trên cỏ nói chuyện phiếm vô nghĩa, ngựa cũng nhàn nhã đi gặm cỏ.
Mới không qua bao nhiêu lâu, đầy khắp núi đồi người Đột Quyết đã từ trên núi lao xuống. Mấy người Quách Tử Nghi cuống quít cưỡi lên ngựa, qua loa bày binh bố trận, làm bộ chuẩn bị nghênh.
Cùng với lần trước khác nhau, lần này người Đột Quyết vênh váo tự đắc. Đột Quyết Tam vương tử tuổi chừng ba mươi mặc một bộ giáp trụ hoa lệ, đầu đội điêu khôi tinh tế. Do hơn mười người vây quanh khí thế không ai bì nổi đi ra trận, lấy roi ngựa chỉ vào Quách Tử Nghi hét lớn:
- Tướng quân nhà Đường đều chết hết rồi sao? Lại phái một tiểu oa nhi chưa cai sữa mẹ đến Âm Sơn diễu võ dương oai!
Quách Tử Nghi giận dữ nhổ một ngụm nước bọt:
- Thả cứt chó của ngươi! Đại Đường ta có tướng quân để các ngươi nghe tin đã sợ mất mật! Nhớ kỹ trước đó không lâu, Đột Quyết Tả Sương Sát còn đối với Tần đại tướng quân của chúng ta bảo chứng, không hề lỗ mãng vượt qua Âm Sơn. Lúc này mới qua vài ngày. Các ngươi đám tiểu nhân vô tín vô nghĩa này đã hủy đi lời hứa của chính mình! Còn nói cái gì nam nhi Đột Quyết nặng nhất chữ tín, ta nhổ vào! Quả thực chính là thối lắm!
Dương Ngã Chi cười ha ha. Bên người hắn mang theo hơn mười kỵ binh cũng cùng nhau cười lớn theo. Dương Ngã Chi ngày thường đầu báo mặt đầy râu quai nón như hổ, mười phần kiêu ngạo kêu lên:
- Lúc trước Vương thúc ta bất quá là vì phải đòi về thi thể nhị ca ta, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đáp ứng. Tần Tiêu kia không phải rất lợi hại sao, ngươi gọi hắn tới trước trận cùng ta nói chuyện nha! Đến nào! Đến nào! Ha ha, thế nào không được? Người Hán các ngươi không phải có câu nói như thế này sao? Rùa đen rút đầu? Ha ha!
Thanks