- Được. Ta không hỏi nhiều nữa.
Kỳ thật Tần Tiêu trong lòng minh bạch, có Phạm Thức Đức một mực mai phục bên cạnh chính mình, đoán chừng hoàng đế đối với chuyện của Vĩnh Thái quận chúa rõ tới mức cái rắm có đánh không cũng biết. Nếu không phải là mình cuối cùng tỉnh ngộ thì sợ là hiện tại Lý Tiên Huệ đã sớm bị bắt tại sơn thôn rồi.
- Ta hỏi lại một câu cuối cùng.
Tần Tiêu dựng thẳng lên một cái ngón tay chăm chú hỏi:
- Lúc bệ hạ phái muội tới có dặn dò muội về việc xử lý quận chúa hay không? Cái này, muội nhất định phải nói cho ta biết, bởi vì hơi không cẩn thận sẽ liên quan tới nhân mạng. Nói không chừng còn có thể khiến trong triều nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Ai!
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một hơi chậm rãi lắc đầu, trầm thấp nói:
- Ta biết ngay, Tần đại nhân chịu ăn nói khép nép như vậy giúp ta nhất định là có dụng ý khác. Được rồi, ta cho đại nhân biết, kỳ thật bệ hạ nói không nhiều lắm, chỉ có mười sáu chữ: "Kỳ hành nan xá, kỳ tình khả mẫn; kỳ tội đương tru, kỳ chí khả gia" ( Khó tha cho đi, nhưng giữ lại thì thương, tội khác đáng giết, nhưng lại có thể khen). Về phần bệ hạ là có ý gì, Tần đại nhân tự mình chậm rãi đoán đi.
Nói đến phần sau, thanh âm của Thượng Quan Uyển Nhi đã hoàn toàn thay đổi như là một điệu hát.
Tần Tiêu một mực nhớ kỹ này mười sáu chữ, vội vàng hướng Thượng Quan Uyển Nhi giải thích:
- Uyển nhi đừng hiểu lầm, Tần Tiêu là thật tâm chân ý nguyện ý cùng muội đi chơi, nói chuyện trời đất, chống thuyền chơi hồ. Được rồi, chủ đề kia đừng nhắc tới nữa khiến cho Uyển nhi mất hứng.
Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục thoải mái cười cười:
- Cũng không có gì, có lẽ do ta đa tâm. Ừ. Ngư ca ngài vừa rồi hát thật là dễ nghe, Uyển nhi vô lễ, cầu xin Tần đại ca hát một lần nữa cho Uyển nhi nghe. Ta lớn như thế này rồi mà chưa từng nghe qua ca khúc đặc sắc như vậy.
Tần Tiêu từ Thập Lục Tự Kim Phê của Thượng Quan Uyển Nhi mà trong lòng đã an tâm rất nhiều. Chỉ cần Võ Tắc Thiên không có một lòng muốn giết Lý Tiên Huệ thì chuyện kia dễ làm nhiều hơn, ít nhất có chỗ để lách qua. Chỉ cần hơi đùa nghịch một chút thủ đoạn, không cho Lý Tiên Huệ đi ra trắng trợn rêu rao khắp nơi, trên cơ bản vấn đề cũng không lớn lắm!
Trong lòng của Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Hiện tại, ta đã có thể bắt đầu áp dụng kế hoạch đã chuẩn bị rồi.
Tâm tình tốt lên, Tần Tiêu trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi cũng càng biểu hiện sinh động hơn. Hắn dựa vào trí nhớ của mình, đem một ít ca khúc được yêu thích lúc còn đi học, hát linh tinh một trận khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách không ngừng. Tần Tiêu thậm chí còn dùng cây trúc trên thuyền đâm xuống hồ bắt được một con cá chép lớn làm cho Thượng Quan Uyển Nhi kinh hô một hồi, sau đó trầm trồ khen ngợi mãi. Đến trưa hai người đều cảm giác có chút đói bụng, Tần Tiêu liền đề nghị đem thuyền tấp vào bờ làm một cái lều nhóm lửa nướng cá.
Thượng Quan Uyển Nhi quanh năm ở trong thâm cung, nào đã được chứng kiến loại chuyện này, lúc này cảm giác thật là mới lạ cùng mừng rỡ, nàng hoàn toàn không còn vẻ đoan trang cùng rụt rè trước đó nữa, sau khi tìm được bó củi thì hô to gọi nhỏ đi theo Tần Tiêu. Còn bất chấp quần áo đẹp đẽ quý giá trên người làm cho nó dơ dáy, nàng nằm trên mặt đất há miệng thổi lửa, khói đen cùng bụi đất lấm lem trên mặt giống như một ông lão bán than.
Tần Tiêu chỉ vào mặt của Thượng Quan Uyển Nhi cười ha ha. Thượng Quan Uyển Nhi vô ý thức sờ soạng một cái mặt, suýt nữa cả kinh khóc :
- Ai nha, mặt của ta. . . Hư mất hư mất, thế này làm sao dám đi ra ngoài gặp người.
- Không chỉ là mặt đâu.
Tần Tiêu cười sắp vỡ bụng luôn:
- Trên tóc của muội cũng đầy là tro bụi, trên quần áo đều dính bùn đất. Muội bây giờ ở đâu còn như một đệ nhất nữ quan trong nội cung tới, rõ ràng chính là một nữ nhân nông thôn đi kéo bễ lò rèn.
- Đều tại ngài!
Thượng Quan Uyển Nhi hờn dỗi trừng mắt với Tần Tiêu, nhưng lập tức nàng lại thoải mái cười lên:
- Bất quá, chơi như vậy thật là rất thú vị, rất vui vẻ. Ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa thử qua chuyện vui như thế. Tần đại ca cá ngươi đã nướng chín chưa, ta đói rồi, ta muốn ăn.
- Ừ! Đại công cáo thành!
Tần Tiêu đem cá nướng trên cành trúc đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nếm thử đi. Đây là phương pháp nấu nướng phong cách cổ xưa nhất trên đời đó.
Thượng Quan Uyển Nhi mừng rỡ nhận lấy, lan hoa chỉ thanh tú nhẹ nhàng xé một miếng cho vào miệng:
- Oa, thật nóng chứ! Bất quá, ăn thật ngon, rất có hương vị. Cá mình nướng ăn rất ngon.
Dứt lời, nàng lại xé một miếng cá nóng hổi cho vào miệng, hoàn toàn không giống thục nữ gặm lấy gặm để.
Tần Tiêu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi ngấu nghiến, trong bụng "Ọt ọt " một hồi. Hắn nuốt từng ngụm nước miếng, ngượng ngùng nói:
- Này, Thượng Quan đại nhân, con cá này hình như là ta xiên được, cũng do ta nướng thì ta cũng có phần chứ?
- Không có phần, không có thương lượng!
Thượng Quan Uyển Nhi ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo quay người chuyển cá sang một bên:
- Rõ ràng là ta thấy được cá nói cho ngài, sau đó ta nhặt bó củi, ta nhóm lửa, ta thêm củi, vì thế con cá này là của ta. Hì hì, nếu ngài muốn ăn thì kiếm thêm một con nữa đi.
Tần Tiêu vẻ mặt cầu xin, cười khổ nói:
- Không phải chứ? Qua sông đoạn cầu. Uống nước phải nhớ nguồn a, ăn cá lại quẳng đầu bếp kiêm ngư dân ta đây, muội thật là nham hiểm.
- Vậy được rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi phảng phất khai ân ban thưởng nói:
- Thưởng cho ngươi cái mông cá.
- Mông cá?
Tần Tiêu sững sờ tròn đôi mắt:
- Muội nói cái gì cơ? Ta lớn chừng này, mò cá mười năm còn chưa nghe nói cá có mông.
- Hì hì. Nó là đuôi cá đó, cái đuôi không phải trên mông thì ở đâu. Tính ra còn thưởng cho ngài hơi hậu dấy.
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào một đoạn cá đằng sau cho Tần Tiêu thấy:
- Ta nói trước chỉ cho ngài ăn một đoạn này, nếu nhiều quá sẽ phạt ngài.
Tần Tiêu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi hoàn toàn thay đổi thì cười ha ha nói:
- Muội ăn đi, một người ăn, ăn hết đi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc cau lại lông mày:
- Như thế nào, mới vừa rồi còn hung hăng muốn đoạt nó mà? Sao lại không lấy nữa?
Tần Tiêu cười:
- Muội là khách mà, ta phải nhường cho muội là đúng rồi.
Trong lòng Tần Tiêu minh bạch, nếu ta không đoạt thì ngươi làm sao ăn có mùi vị gì. Kỳ thật con cá này không có vị gì, ngay cả muối dầu cũng không có thì ăn sao ngon được? Chỉ có điều tranh nhau như thế mới thú vị thôi. Uyển nhi nha Uyển nhi, Tần Tiêu ta lớn chừng này chưa từng nịnh bợ ai, ngươi là người đầu tiên. Nếu không phải có chuyện cầu ngươi thì còn lâu ta mới ăn nói khép nép như thế.
- Thôi đi, lại muốn lấy lui làm tiến để cho ta thương hại ngài, để cho lương tâm ta trỗi dậy chia cá cho ngài sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên, vẻ mặt xấu xa nói:
- Nói cho ngài biết a, lần này ta sẽ không coi trọng ngài. Ta muốn một người ăn sạch nó.