Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hơn nữa dùng danh vọng hiện giờ của Công Tôn Đại Nương thì đứng nói là con gái của Thứ Sử, cho dù là thiên kim của đương kim thừa tướng nàng cũng chưa chắc dạy nha? Mặt khác thời điểm ngươi múa kiếm trong đình đạp lên thanh vịn bị gãy, khi đó ngươi lại dùng kiếm chiêu quỷ dị. Cũng không biết là vận khí ta tốt hay là vận khí của ngươi quá xấu, trước đó không lâu ta bị thích khách Hỏa Phượng dùng chiêu này hành thích, vì vậy ta không nghĩ qua lại ghi nhớ kiếm chiêu này. Kỳ thật ta đã sớm hoài nghi thân phận của ngươi rồi, nhưng không có làm rõ mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, nhìn ngươi có thể làm ra chiêu trò bịp bợm nào!

Ngô Tiên Nhi đã nghiêng mặt qua một bên, không hề nhìn qua mắt của Tần Tiêu, nghe đến đó cơ hồ đã nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta không muốn dong dài với người không có kiến thức như ngươi, nhưng ngươi đau khổ bức bách thì ta cũng nhịn không được nói với ngươi mấy câu. Công Tôn Đại Nương cùng nhà ta là thế giao, truyền tuyệt kỹ cho ta cũng không có gì là kỳ quái; Tùng Ngọc Bách Hợp Tô thì bằng hữu của phụ thân ta ở tại kinh thành có phu nhân viếng thăm Giang Nam tự mình dạy cho ta; còn kiếm chiêu gì đó ta căn bản không biết ngươi đang nói gì! Đây chỉ là kiếm vũ ta luyện tốt nên tốn số tiền lớn mời danh sư chỉ điểm. Ngươi cũng xưng là Võ Trạng Nguyên lại ăn nói bừa bãi hiếm có đấy.

Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: đánh rắn phải đập đầu, chuyện tốt! Nếu ngươi không nói dối ta thì vấn đề này ngược lại không dễ hỏi tiếp. Nhưng mà cô gái nhỏ ngươi phản ứng nhanh nhẹn quá, xem ra trừ điêu ngoa tùy hứng thì cũng có chút tâm nhãn và thủ đoạn.

Tần Tiêu ngẩng lên đầu nhìn bao quát Ngô Tiên Nhi:

- Cho dù ngươi vừa nói là sự thật, ta cũng tạm thời tin tưởng ngươi. Nhưng mà có hai chuyện ngươi ngược lại giải thích cho ta nghe? Thứ nhất, Ngô Thứ Sử nói ngươi loay hoay hoa cỏ ở lâm viên, mà hoa viên trong sân phủ Thứ Sử này đều là ngươi tỉ mỉ xếp đặt thiết kế. Như vậy vì cái gì trùng hợp như vậy, ngươi quản lý lâm viên lại giống với phong cách bố trí đông cung của thái tử ở Lạc Dương? Về điểm này ta biết rõ ngươi sẽ có xảo ngôn quỷ biện, ta cũng hiểu không có chứng cứ mạnh mẽ để nói rõ. Nhưng mà liên hệ hai điểm này ngươi không cách nào giải vây cho mình, sau này ngươi nhìn thấy ngọc bội của ta thì biểu hiện lại thất kinh chứ? Khối ngọc bội này là Lâm Truy Vương Lý Long Cơ đưa cho ta, đây chính là tín vật làm bằng chứng kết nghĩa. Nghĩ đến ngươi hẳn cũng nhận ra nha!

Tần Tiêu hơi dừng một chút, trên mặt giống như treo cờ thắng lợi trên mặt, tràn đầy tự tin cười nói:

- Tùng ngọc bách hợp tô, Tây Hà kiếm vũ, rừng hoa đào, ngọc bội xâu chuỗi lại một lượt thì ta liền suy đoán ngươi căn bản không phải là con gái Thứ Sử gì đó, mà là người của quan to hiển quý hoặc là quý tộc hoàng thất phái trong kinh thành phái tới Giang Nam nằm vùng, trà trộn vào phủ Thứ Sử, có nhiệm vụ bí mật đặc thù không muốn nói cho ai biết. Ta nói đúng vậy chứ?

Ngô Tiên Nhi vẫn trừng mắt nhìn qua Tần Tiêu, nghe đến đó nhịn không được oán hận phun một câu:

- Ta nhổ vào! Ngu ngốc!

Tần Tiêu ta chẳng lẽ đã nói không đúng? Ta đoán chẳng lẽ sao? Cô gái nhỏ này đang cố làm ra vẻ?

Ngô Tiên Nhi nhìn thẳng vào Tần Tiêu, uyển chuyển đứng dậy, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Nhưng mà ngươi cũng không xem như vụng về, cho ngươi phát hiện một ít gì đó nhưng những suy đoán của ngươi thật là buồn cười. Cái gì ‘ nằm vùng ’, ta căn bản không biết nó là gì. Còn trà trộn vào phủ Thứ Sử, bí mật, nhiệm vụ, ngươi xem phủ Thứ Sử là vườn rau nhà ngươi à, muốn trà trộn vào dễ như vậy sao?

Ngừng một chút, lại nói một câu:

- Ngu ngốc!

Tần Tiêu phiền muộn: cô gái nhỏ này, nói chuyện với ta là Khâm Sai đại nhân mà giống như nói chuyện giữa chủ từ và nô bộc, đúng là không hợp thói thường! Trước mặc kệ những chuyện này, xem ra nàng còn rất nhiều chuyện không nói rõ, phải nghĩ biện pháp hỏi thăm ra mới được... Tiếp tục nhẫn!

Tần Tiêu hít sâu một hơi, hứng thú nhìn qua Ngô Tiên Nhi:

- Vậy ngươi phải giải thích cho ta biết ngươi vì cái gì lại đem lâm viên làm giống như đông cung của thái tử? Còn nữa, ngọc bôi của Lâm Truy Vương tại sao ngươi biết?

Ngô Tiên Nhi không chút tránh lui mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Tiêu, thần sắc trên mặt lại phát sinh biến hóa, không ngờ lộ ra nét bi thương, tức giận và nóng tính lúc trước chậm rãi thoái lui, không có mở miệng nói chuyện.

Tần Tiêu âm thầm nói ra: kiên nhẫn! Thời điểm này nhất định phải nhẫn nại! Nếu không thì chẳng thể hỏi ra cái gì cả.

Hai người giống như là sư tử và lão hổ vô tình gặp nhau trong hoang mạc, lẳng lặng giằng co, mặc dù không có nói chuyện nhưng âm thầm so sánh, trong không khí giống như tràn ngập hương vị giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc này Tần Tiêu thầm nhìn qua cửa sổ, lúc này nghiêm nghị quát lên:

- Ai!

Cửa bị mở, cửa bị đẩy ra, người đi vào chính là nha hoàn của Ngô Tiên Nhi, ngày đó Ngô Tiên Nhi múa kiếm cho Tần Tiêu xem thì Tịch Nhi là người thổi sáo!

Tần Tiêu nhìn qua Tịch Nhi đang đi vào phòng, quay người nhẹ nhàng linh hoạt đóng cửa lại, sau đó không coi ai ra gì trực tiếp đi đến bên người Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi, nhìn Ngô Tiên Nhi quỳ một gối xuống đất:

- Tiểu thư, chuyện cho tới bây giờ không bằng nói cho Tần đại nhân biết chân tướng đi!

Tịch nhi cúi đầu xuống thấp, sợ hãi nói ra:

- Tần đại nhân hẳn là quan tốt, so với Phượng tỷ còn đáng tín nhiệm hơn.

Tần Tiêu lập tức cảm giác trong lòng chấn động vì Tịch Nhi này, đây là ý gì đây? Xem ra thân phận của nàng cũng không phải một nha hoàn bình thường đơn giản như vậy! Đáng chết! Vì cái gì trước kia ta không nghi ngờ nàng chứ, một tiểu nha đầu không ngờ có thể thổi ra khúc Tây Hà Kiếm Khí cơ chứ, hơn nữa sử dụng là ngọc bích tiêu cực kỳ trân quý hiếm thấy! Mà ‘ Phượng tỷ ’ trong miệng của nàng là người nào? Phượng? Phượng! Chẳng lẽ là Hỏa Phượng?

Tần Tiêu cảm giác những gì mình biết được thật sự là quá ít! Lúc này hắn có cảm giác như lọt vào trong sương mù, hơn nữa hắn có cảm giác đau đầu, lúc này đây chính mình thật sự không nghĩ ra cái gì, thật sự là rất vô năng!

Ngô Tiên Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cử động của Tịch Nhi, thẳng tới khi nghe nàng nói chuyện mới thở dài sâu kín, chán nản ngồi xuống, đem cánh tay đặt lên bàn, đầu cũng trầm thấp rủ xuống, toàn thân của nàng lúc này như mất đi khí lực.

Tịch Nhi quỳ trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

Tần Tiêu nhìn qua cử động kỳ dị của hai người này, trong nội tâm thì xuất hiện vô số câu hỏi, lòng hiếu kỳ nổi lên.

- Đứng lên đi, Tịch Nhi.

Tần Tiêu nói ra:

- Ngô tiểu thư không muốn nói, không bằng ngươi nói cho ta nghe một chút đi. Rốt cuộc các ngươi có bí mật gì, đã xảy ra chuyện gì?

Tịch Nhi vẫn không chịu ngẩng đầu lên, đầu của nàng càng cúi thập hơn nữa, giống như đang đợi lệnh. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng quỳ xuống đi, Tần đại nhân. Trước mắt người này ngươi không thể không quỳ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK