Một tảng đá lớn trong lòng Tần Tiêu cuối cùng cũng là buông xuống được. Hai tay hung hăng đem nàng ôm vào trong lòng. Ngay ở trên mặt nàng hôn mạnh mẽ vài cái.
Mặc Y nhất thời mờ mịt, nhãn thần có chút phát ngốc nhìn thẳng Tần Tiêu đang cuồng nhiệt hôn lên mặt mình. Khuôn mặt thoáng cái ửng hồng lên.
Dương Ngã Chi co quắp nằm dưới đất, cũng khẽ thở dài ra một hơi:
- Được cứu rồi, được cứu rồi...Vẫn là, trước nghĩ biện pháp đẩy lui bầy sói này đi đã!
- Ngươi câm miệng lại cho lão tử!
Tần Tiêu phẫn nộ một cước đá tới "Phanh" một tiếng vừa lúc đá lên chân gãy của Dương Ngã Chi, đau đến khiến hắn oa oa kêu to một hồi.
Tần Tiêu buông Mặc Y ra, cầm trong tay Phong Tuyết Đao dùng hết sức hoa một cái, lớn tiếng quát dẹp đường:
- Bầy sói tìm chết, dám tập kích nữ nhân của lão tử! Ngày mai, ta sẽ để các ngươi tuyệt tích tại vùng này!
Dứt lời lớn tiếng rống lên, đã hướng tới bầy sói giết đến.
Dương Ngã Chi nhất thời trợn trừng lớn con mắt:
- Hắn... Hắn thực sự là người điên! Cư nhiên chủ động công kích bầy sói!
Mặc Y một trái tim vẫn còn đang kinh hoảng, bên tai chỉ quanh quẩn một câu nói "Nữ nhân của lão tử" kia.
Nữ nhân của lão tử!
Ta....là của hắn? Trong lòng Mặc Y thì thào nhớ kỹ, nước mắt tràn mi chảy ra, nhưng vẫn đang nắm chặt kiếm, che chở chính mình và Dương Ngã Chi, nhìn nam nhân giống như ma thần kia đang cùng một bầy dã lang cùng nhau chém giết một chỗ!
Bầy sói lúc đầu bị vị khách không mời mà đến từ trên trời giáng xuống này dọa sợ một trận, lẩn trốn mất một ít. Lúc này đang chậm rãi xúm lại, lại gặp phải nam nhân này chủ đông công kích, rất hối hận!
Ở trong trí nhớ của sói, phảng phất như còn không có sinh vật nào có can đảm chủ động khiêu khích chúng cả! Là có thể nhịn, nhưng tuyệt không thể nhịn, bầy sói điên cuồng hướng phía Tần Tiêu lao đến!
Trên mặt Tần Tiêu tràn đầy vẻ hung lệ cuồng bạo, thanh Phong Tuyết trường đao này giống như lợi trảo của ác ma xé rách thân thể dã lang!
Chi một con dã lang mở miệng bị chém rách xuống, chi chi chi....một con dã lang khác bị xé ra từ bụng, nhất thời nội tạng bên trong rơi vãi cả ra đất, chi chi kêu thảm thiết, giãy dụa hướng hai bên bỏ chạy đi.
Cuồng lang như nước thủy triều nhắm phía Tần Tiêu kéo tới, so với đao thương lãnh tiễn trên chiến trường không có chỗ nào thua kém, hơn nữa càng thêm linh mẫn và nhanh chóng!
Tần Tiêu liên thanh quát lên, như ma đồ điên cuồng đem thanh trường đao trong tay múa đến hung quang bắn ra bốn phía, cắt lên thân thể tứ chi của đám dã lang!
Ai có thể ngăn trở được!
Trên núi, Quách Tử Nghi mang theo các tướng sĩ bày đặt dây thừng thả xuống, giơ cây đuốc, lớn tiếng la lên, xông qua đây.
Bầy sói thấy đại đội nhân mã cùng cây đuốc, nhất thời bỏ chạy tán loạn giống như điểu thú, ném thi thể đồng bạn, chạy đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dương Ngã Chi ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Tần Tiêu, hoảng sợ nói rằng:
- Lang...Lang ma, thực sự là Lang ma!
Tần Tiêu sải bước đi tới bên người Mặc Y, đem nàng lại một lần nữa ôm vào trong lòng, không chút nào cố kỵ hôn lên đôi môi đỏ mọng đã khô nứt của nàng.
Trong đầu Mặc Y nhất thời một chút trở nên chỗ trống, cả người trở nên mềm nhũn đi, nhưng do nam nhân cường đại bá đạo kia đem chính mình kéo vào hôn mãnh liệt, không tự chủ được hé miệng ra, miệng anh đào nhỏ miệng anh đào nhỏ bên trong đầu lưỡi dường như nhũ yến kinh hãi, cùng Tần Tiêu quấn lấy cùng một chỗ.
Đám người Quách Tử Nghi chạy tới, trước tiên đem Dương Ngã Chi kéo lên, trói lại, sau đó phát sinh một trận hò hét như biển gầm núi hô:
- Rống rống rống!
Tần Tiêu không khỏi cười trong lòng, mở rộng áo choàng ra đem hai người cuốn vào, tiếp tục hôn mãnh liệt.
Trên mặt Mặc Y mắc cỡ phát nóng một hồi, nhẹ nhàng giãy dụa, Tần Tiêu không cho chống cự đem nàng ôm càng chặt hơn, không có tránh thoát ra.
Phía sau Quách Tử Nghi đi đầu hét lên:
- Mặc Y cô nương, gả cho Đại Tướng Quân của chúng ta đi!
Phía sau Đường quân nhất thời lớn tiếng la lên:
- Gả cho Đại Tướng Quân! Gả cho Đại Tướng Quân!
Trong áo choàng, Mặc Y đã một trận ý loạn tình mê ý loạn tình mê hô hấp gấp gáp.
Trong không gian nhỏ hẹp này, thời khắc khắc cốt minh tâm này chỉ có ta và hắn hai người. Mặc kệ sau một khắc, thế giới sẽ thế nào, giờ khắc này chính mình đã là vĩnh hằng, thế này đã đủ rồi!
Trong mắt Mặc Y giọt nước mắt từng đợt chảy dài xuống, nghe được Tần Tiêu ở bên tai nói nhỏ:
- Thân ái, gả cho ta nhé!
Gả...cho ta? Trong lòng Mặc Y liên tục quanh quẩn mấy chữ này.
Bên ngoài Đường quân còn đang trắng trợn la lên:
- Gả cho Đại Tướng Quân! Gả cho Đại Tướng Quân!
Mặc Y cũng nức nở khóc "ân" một thanh, liên tục gật đầu.
Tần Tiêu một trận cất tiếng cười to, ôm lấy Mặc Y xoay hai vòng, lớn tiếng tuyên bố nói:
- Nàng đã đồng ý rồi.
Quách Tử Nghi vui vẻ nhảy lên, nhảy đến trước mặt Tần Tiêu và Mặc Y quỳ một gối, cúi đầu nói:
- Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư nương!
Phía sau Đường quân cũng hưng phấn bắt chước làm theo, quỳ một gối, cúi đầu hô lớn:
- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng phu nhân!
Tần Tiêu đem Mặc Y nhẹ nhàng đặt qua đây, khẽ khàng lau đi vết nước mắt trên mặt nàng, vô cùng ôn nhu nói rằng:
- Mặc Y, ngươi biết không, nếu như ngày hôm nay ngươi xảy ra chuyện, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân ta. Từ nay về sau sống ở trong vực sâu tự trách. Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi rời khỏi bên người ta nửa bước! Nửa bước cũng không thể được!
- Ừm.
Mặc Y tựa đầu thật sâu vùi trong lòng Tần Tiêu, hai tay ôm chặt hắn lần đầu tiên thắm thiết như vậy, hơn nữa cảm thụ được thân thể và linh hồn cường hãn của nam nhân này.
Vài ngày sau đó, quân Sóc Phương nghênh đón một ngày lễ tối trọng yếu từ khi xuất chinh tới nay.
Đoan ngọ đã qua, Trung thu chưa đến, cũng không phải hoàng đế ban thưởng xuống cái gì cả - mà là, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Tần Tiêu muốn ở trong quân đội làm một tràng hôn sự, cưới vợ anh thư Mặc Y!
Trong tướng sĩ Tả Uy Vệ đều là chức nghiệp quân nhân, khắp nơi xuất phát đều từ tầng lớp dân chúng tương đối thấp. Nhân sĩ tam giáo cửu lưu ngũ hồ tứ hải cũng không thiếu. Vốn dĩ sao, muốn làm ra một tràng dàn nhạc hôn lễ và an bài tiệc cưới cũng đều là sự tình cực kỳ dễ dàng.
Thế nhưng Tần Tiêu nói, nếu là ở trong quân đội phải có khí tượng quân đội. Vì vậy dàn nhạc hôn lễ biến thành kim cổ trường trường, tân khách yến hội đổi thành ăn cơm dã ngoại, bữa tiệc ngoài trời.
Trương Nhân Nguyện đã sớm từ trên Ngưu Đầu Sơn đi tới Nặc Chân Thủy Đường quân đại trại, vẫn mừng rỡ cười không dứt miệng.... Hắn trở thành người chủ hôn.
Trên dưới Tả Uy Vệ tất cả đều bận việc. Hỏa đầu quân muốn vội vàng giết trâu mổ dê cũng là không nói chơi, sĩ tốt bình thường khác cũng đều ở sự dẫn dắt của các quân tướng lĩnh, tập luyện đại hình quân ca quân vũ, đồng thời, giới nghiêm canh gác cũng là ắt không thể thiếu.
Toàn bộ công tác tiến hành đâu vào đấy, quân đội thủ vệ ở biên cương, là một sự tình rất khô khan, có thể có hoạt động như thế, đó quả thực so với hết năm còn mạnh hơn.
Thanks