Mục lục
[Dịch] Thịnh Đường Phong Lưu Vũ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trọng Tuấn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói ra:

- Tướng sĩ binh mã chỉ dựa vào vài ba câu của ngươi mà lui lại. Chớ nói ngươi là Giang Nam đạo Khâm Sai, cho dù Lý Trọng Tuấn ta đường đường là quận vương lãnh binh cũng không có làm qua loại chuyện này. Nếu như cuối cùng có kết quả tốt thì Tần Tiêu ngươi chính là đại công thần; nếu như hơi có sai lầm... Không chút nào giấu diếm thì ngươi xong rồi. Nếu không Ngự Sử trong triều cũng không bỏ qua cho ngươi, dùng văn làm võ chính đem ngươi giám quan (*vạch tội), bệ hạ cũng không bỏ qua cho ngươi. Bổn vương cũng sẽ vì chuyện này mà mang theo một vết khắc thật sâu.

Tần Tiêu hiểu rõ, Lý Trọng Tuấn thực sự không phải đang nói chuyện giật gân. Phủ binh của vương triều Đại Chu đều trực thuộc mười hai chỉ huy. Đề phòng hình thành chuyện ủng binh tự trọng cắt đất xưng vương, điều khiển phủ binh và quyền chỉ huy thuộc về triều đình.

Nghiêm khắc mà nói phàm là phát binh vượt qua mười người thì trừ tình huống khẩn cấp ra cũng phải có Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh ban phát hoàng đế "Sắc thư" cùng Đồng Ngư Phù, cũng do Thứ Sử cùng thống lĩnh phủ binh ở địa phương và Chiết Trùng Đô úy hợp lại cùng quyết định mới dám phát binh. Huống chi binh mã Trương Nhân Nguyện vốn phụng lệnh của hoàng thượng đóng ở An Châu, hiện tại chỉ dựa vào yêu cầu của mình mà thoái lui thì trừ vi phạm thiết quy điều động binh mã của Đại Chu thì cũng phạm vào tội lớn bất tuân!

Tần Tiêu cắn cắn môi, quyết đoán gật đầu:

- Điện hạ, chuyện cho tới bây giờ vì giải quyết chuyện của Hỏa Phượng thì không còn biện pháp khác. Tần Tiêu hôm nay sẽ đem đầu trên cổ gửi vào trong tay của điện hạ. Nếu như sau đó có bất cứ chỉ trích gì thì toàn bộ dùng đầu Tần Tiêu mà đổi lấy!

Lý Trọng Tuấn dùng sức vỗ vai của Tần Tiêu, gật đầu, âm thanh run run nói:

- Huynh đệ, đừng động một chút là muốn chết. Bổn vương kính nể dũng khí của ngươi, càng tin tưởng năng lực của ngươi, cũng mới dám đem chuyện này nhận lời. Nhưng mà cho dù là lui binh cũng có thể tạm lui mà thôi. Về phần phương án cụ thể ngươi còn phải nói rõ cho bổn vương.

Tần Tiêu gật đầu:

- Đây là tự nhiên. Tần Tiêu hôm nay ước hẹn với điện hạ thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày ta chắc chắn sẽ cứu Vĩnh Thái quận chúa Lý Tiên Huệ thành công; bảy ngày sau điện hạ chia ra ba đường một đường lấy Ngạc Châu, nơi đó là hang ổ của Hỏa Phượng, không dùng vũ lực không thể tận trừ u ác tính, cần phải đem phủ binh Ngạc Châu phủ cầm xuống; thứ hai là thủy quân nhập Trường Giang, thẳng đến hồ Bành Lễ, cũng phải làm tốt chuẩn bị ứng chiến, một đường thẳng tới Sở Tiên sơn trang. Khi đó ở nơi này có lẽ diễn ra trò hay, chờ điện hạ tới hát chào cảm ơn; đường thứ ba phải xuất phát sớm hơn hai đạo binh kia, hành quân lặng lẽ ẩn ẩn mà đi, có lẽ Cao Tiên Chi thống lĩnh biết rõ nơi này, mục tiêu chính là Thiên Thánh Sơn thôn Phu Hưng, huyện Hán Dương!

Lý Trọng Tuấn lập tức cảm giác hai mắt tỏa sáng, lại vỗ vai của Tần Tiêu:

- Có thể nha huynh đệ, điều binh khiển đem ngươi cũng được!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Thời gian khẩn cấp, Tần Tiêu bao biện làm thay, điện hạ chớ trách tội!

- Ngươi là huynh đệ của ta, vì sao luôn khách khí như vậy.

Lý Trọng Tuấn mặt lộ vẻ vui mừng,

- Một đường phân hai lộ binh mã, bổn vương đã từng an bài như vậy rồi. Trương Nhân Nguyện tập kích bất ngờ Giang Châu, bổn vương suất lĩnh tứ tướng dưới trướng dẫn đầu thủy binh Dương Châu tập kích thẳng vào hồ Bành Lễ. Nhưng mà không biết lộ binh mã thứ ba có dụng ý gì?

Tần Tiêu hơi nhíu mày, hắn nở nụ cười lạnh, nói:

- Thiên Thánh Sơn mới là hang ổ chức thức của Hỏa Phượng! Đại bộ phận tài phú và vật tư của bọn chúng đều đóng ở đó. Mấy ngày trước Tần mỗ từng diễn trò dẫn quân đi tiêu diệt nơi đó rồi, nhưng lại có Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn ở cùng. Hai người này đều là người của Hỏa Phượng. Cho nên ta cố ý không có vạch trần chuyện này. Trong Thiên Thánh Sơn trừ sơn động tạo tiền đồng thì chính thức che dấu bí mật chính là phía sau sơn cốc, tồn trữ thất cực lớn!

Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:

- Những chuyện này, ngươi làm sao biết rõ? Ngày khác Cao Tiên Chi lãnh binh tiến đến thì làm sẽ tìm được nơi đó?

Tần Tiêu cười:

- Có thể tìm được, nhất định có thể tìm được. Ngày đó thời điểm chúng ta kiểm tra thực hư sơn động thì Hỏa Phượng cố ý làm ra một cái động giả, còn tâm ngoan thủ lạt giết mấy người một nhà, bố trí thành chuyện chuyển vật tư rời đi. Nhưng nếu tìm kiếm kỹ lưỡng thì trong Thiên Thánh Sơn nhất định sẽ tìm dược khu vực hạch tâm của Hỏa Phượng, cũng là nơi bọn chúng cất giữ lương thảo và vật tư, tập trung quân nhu. Huống chi Tần Tiêu tự nhận nhìn người cũng chính xác. Cái này gọi là Cao Tiên Chi ngày đó đã từng theo ta đi tới Thiên Thánh Sơn thì dùng tinh tế và tài tình của hắn thì hoàn thành nhiệm vụ này có lẽ không thành vấn đề.

Lý Trọng Tuấn lắc đầu, chậc chậc khen:

- Tần huynh đệ nha Tần huynh đệ, bổn vương phát hiện cho dù bổn vương làm người thông minh và khôn khéo, thì ra ta vẫn xem thường người. Trong đầu của ngươi cả ngày đều suy nghĩ cái gì? Vì cái gì mỗi một việc ngươi đều có thể tính toán tinh tường như vậy? Nói như vậy bổn vương cầm lấy vương tước áp lên người của, cũng xem như lợi nhuận không ít. Không có gì có thể nói, huynh đệ, bổn vương toàn lực ủng hộ ngươi! Huynh đệ ngươi nhất định phải cho bổn vương chút ít nhan sắc đấy!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Điện hạ quá khen, Tần Tiêu cũng không quá đáng là một mình thôi, mưu chuyện lạ, trong ngày lưu tâm không dám lười biếng. Điện hạ, thời khắc mấu chốt hươu chết về tay ai còn chưa biết, bất luận chuyện xấu gì cũng có khả năng xuất hiện. Điện hạ phải làm việc cẩn thận, bảo trọng!

Lý Trọng Tuấn vui mừng gật gật đầu, đứng dậy:

- Đi, nhiều lời vô ích. Ta và ngươi hai người thương nghị như vậy đi. Bảy ngày sau bổn vương tự mình suất quân, đến hồ Bành Lễ Sở Tiên sơn trang, tụ hợp với Tần huynh đệ. Để tránh nhân thủ không đủ bổn vương sớm xin thánh dụ đem bốn ngàn quân trong An Châu cũng vời xuống dưới trướng làm việc. Bổn vương hiện tại trở về An Châu, lập tức suất quân lui ra sau ba trăm dặm.

Tần Tiêu đứng dậy, vái chào thật sâu:

- Tần Tiêu, lần nữa cảm tạ điện hạ!

- Ta nói ngươi có phiền hay không!

Lý Trọng Tuấn cầm lấy cánh tay của Tần Tiêu kéo hắn ra ngoài.

- Đi một chút đi, cùng đi ra ngoài ăn sáng.

Kế hoạch bảy ngày sau mới là mấu chốt. Trong bảy ngày phàm là khách nhân lui tới Sở Tiên sơn trang đều sống phóng túng, chỉ cần không hủy đi thôn trang thì đều hoan nghênh.

Vì ứng phó những thực khách này, ngay cả nhà vệ sinh cũng tăng lên bốn mươi cái.

Tần Tiêu cười khổ: một đám này rốt cuộc là tạo phản gì chứ! Phong tục của Giang Nam này đúng là xa xỉ vô độ, phi thường không thể làm. Kết hôn cũng phải phô trương như vậy sao? Hơn ngàn người ăn cá ăn thịt uống rượu trong bảy ngày, tốn hao chi phí đoán chừng đủ nuôi vạn quân đấy, chuyện này quá mức lãng phí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK