Chương 358: Tương kiến khó
Nói đến đây, Vực Thần dừng một chút rồi tiếp tục:
- Năm đó, từ khi Hắc Long Vương đánh với Đạp Không Tiên Đế một trận, bọn họ đã phá nát thông đạo của Cửu Giới. Mặc dù bây giờ thời đại Đạo Gian đã kết thúc, thế gian lại uẩn dưỡng Thiên Mệnh, nhưng thông đạo của Cửu Giới vẫn còn chưa khôi phục, có thể nói bức tường ngăn giữa các Giới cứng không gì phá nổi. Ta có thể đưa ngươi đi U Thánh Giới, nhưng không có biện pháp xác định chính xác điểm dừng chân của ngươi, chỉ có khả năng đem ngươi đưa đến một chỗ nào đó tại U Thánh Giới.
- Không sao cả, chỉ cần đem ta đưa vào U Thánh Giới là được rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu đáp lời.
Vực Thần lại nói:
- Vậy thì ổn, ngoài ra có một việc ta vẫn phải nói rõ với ngươi. Ta chỉ đưa ngươi nhập U Thánh Giới, nhưng không thể đem ngươi tiếp trở về. Nếu ngươi muốn ta tiếp ngươi trở về, ta phải mang bản thể của mình đích thân tới U Thánh Giới, mà rời đi Thiên Đạo Viện, rời đi cái tổ mạch này, coi như ta đáp ứng ngươi đi nữa, Thiên Đạo Viện cũng cần ngươi cho một hứa hẹn nhất định.
- Việc này cũng không cần Vực Thần đích thân đi theo, ta tự có cách trở về.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói:
- Đám lão già lọm khọm của Thiên Đạo Viện kia đương nhiên sẽ không nỡ đồng ý, vì chuyện phải rời xa cái tổ mạch này của Vực Thần là sự tình động gân, cực khổ xương. Mấy tên già đó sẽ đau lòng lắm đấy, bọn họ luôn coi trọng Vực Thần như bảo bối để tiến cống vậy.
Vực Thần cũng phì cười:
- Cũng không trách bọn hắn! Ta cũng không nỡ rời phiến thiên địa này đi, bọn hắn giống như hài tử mà ta chứng kiến chúng trưởng thành!
Nói đến đây nhất, Vực Thần khẽ thở dài một tiếng.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì thêm, đối với Vực Thần, sống được càng lâu, chịu đựng càng nhiều. Vực Thần đã từng có dự định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Thiên Đạo Viện giống như nhà của Vực Thần, các đệ tử của Thiên Đạo Viện đều là vãn bối của ông ta, có vài người thậm chí từng được ông ta dạy bảo qu. Theo như lời Vực Thần vừa nói, rất nhiều lão tổ của Thiên Đạo Viện chính là hài tử mà ông ta chứng kiến bọn họ trưởng thành.
Trước đây thật lâu Lý Thất Dạ cũng đã từng nói, đối với sự tình của Vực Thần, thành Thiên Đạo Viện, bại cũng Thiên Đạo Viện. Cũng vì ông ta luôn lo lắng cho Thiên Đạo Viện, bằng không năm đó Vực Thần mà rời khỏi Thiên Đạo Viện, có lẽ đã trở thành Tiên Đế, gánh chịu Thiên Mệnh rồi.
- Hư Không Môn sao rồi?
Cuối cùng, Vực Thần hỏi Lý Thất Dạ một vấn đề khác.
Truyền thuyết kể lại rằng Vực Thần có quan hệ lớn lao với Hư Không Môn, ông ta được một vị tiên tổ của Thiên Đạo Viện mang từ vạn cổ môn hộ đi ra , có thần bí lai lịch, từng có truyền ngôn nói Vực Thần đến từ chính Hư Không Môn.
- Cuối cùng rồi sẽ có một ngày lại mở ra.
Lý Thất Dạ trả lời:
- Cửu Đại Thiên Bảo a, thế gian này có mấy ai thực sự nắm được nó đâu? Bất quá đời này nó nhất định phải mở. Hãy chờ xem!
Lý Thất Dạ nói mười phần khẳng định, Vực Thần nghe xong cũng chỉ gật đầu, nói đầy cảm khái:
- Cửu Đại Thiên Bảo nha, vạn cổ đến nay có bao nhiêu người thèm chảy nước miếng, bao nhiêu Tiên Đế từng tìm kiếm mà không thấy! Một ngày nào đó, ta sẽ đi xem một chút, có lẽ đó là chốn trở về của ta!
Nghe Vực Thần nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng không kinh ngạc chút nào. Có lẽ đối với Vực Thần, nơi đó thật sự là kết cục tốt nhất. Từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó!
- Ngươi chừng nào muốn đi U Thánh Giới?
Một lúc sau, Vực Thần hỏi.
Lý Thất Dạ trả lời:
- Rất nhanh thôi, ta chuẩn bị xong sẽ nói với Vực Thần một tiếng.
Việc đi U Thánh Giới này cũng không phải vì hắn nhất thời cao hứng quyết định, mà đã sớm có ý nghĩ như vậy. Có một số việc, hắn nhất định phải làm rõ ràng!
- Tốt, khi nào ngươi chuẩn bị xong, lúc nào cũng có có thể tới nói với ta một tiếng.
Vực Thần cũng là một người có tính cách sảng khoái, không dông dài, một lời đáp ứng luôn.
Vừa thấy Lý Thất Dạ ra khỏi chỗ ở của Vực Thần, Bành lão đạo sĩ lập tức lên tiếng:
- Ta dẫn ngươi đi gặp tổ sư.
Ông ta sốt sắng dẫn đường như sợ Lý Thất Dạ đổi ý vậy.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài trong lòng một tiếng, gật đầu đồng ý. Cái gì nên tới cuối cùng sẽ tới. Hắn theo Bành lão đạo sĩ đi về hướng Tú Phong.
***
Tú Phong đứng cô lẻ một mình, nó tọa lạc ở phía trên cương thổ rộng bao la của Thiên Đạo Viện. Ngọn núi này thực sự không phải là ngọn cao lớn nhất ở đây, nhưng nó trông rất thanh cao, tú lệ. Một tòa Tú Phong như vậy lại cho người ta cảm giác nó đứng một mình một góc, tách biệt hẳn với thế gian vậy.
Thác nước từ trên trời rủ xuống, tựa hồ như bắt nguồn từ Cửu thiên. Tại phía trên Tú Phong, trước thác nước, có một cổ các treo lủng lẳng ở nơi đó, xuất trần đạm bạc không tranh quyền thế.
Cổ các được quan bế, lấy đại đạo làm khóa. Nhìn nó, người ta chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám tới gần, sợ quấy rầy sự thanh tu ở nơi đây.
Trăm ngàn vạn năm, trăm dặm cương thổ xung quanh Tú Phong chính là mảnh đất cực kỳ an bình, thanh tĩnh. Ngay cả chư tổ của Thiên Đạo Viện đều tu hành cách xa nơi đây, bọn họ không dám quấy nhiễu tổ sư an nghỉ, còn những người khác càng không thể tiếp cận vùng đất trời này.
Đứng dưới Tú Phong, Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ rồi nói:
- Ta lên đó một mình được rồi. Có một số việc, có mấy lời, có lẽ phải có một cái kết cục.
Trong nội tâm Bành lão đạo sĩ không khỏi rùng mình một cái, mặc dù ông ta không biết lai lịch chân chính của Lý Thất Dạ, nhưng Bành lão đạo sĩ cũng không hi vọng việc này dính dáng đến ân oán tình cừu gì đó với nhau. Thiên Đạo Viện không hi vọng cùng người như Lý Thất Dạ là địch!
- Yên tâm đi, tổ tiên của ta không có thù hằn gì với Ma Cô cả.
Lý Thất Dạ đoán được Bành lão đạo sĩ đang suy nghĩ gì, lắc đầu cười.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này Bành lão đạo sĩ mới thở dài một hơi rồi nói:
- Xin thỉnh an tổ sư dùm ta!
Nói xong ông ta lui xuống khẽ khàng.
Lý Thất Dạ nhìn Tú Phong một lượt, thở dài trong lòng một tiếng rồi leo lên ngọn núi này.
Leo lên Tú Phong, đứng trước cổ các đó, nhìn Trường Sinh Các cổ xưa ở trước mắt, Lý Thất Dạ lại thấy cảm khái vô cùng. Bao nhiêu năm tháng qua đi, cổ các này đã chất chứa bao nhiêu ký ức rồi.
Cửa vào cổ các lấy đại đạo làm khóa, khóa lại thời gian, khóa lại hồng trần, khóa lại thiên địa! Ở bên ngoài, hết thảy đều dừng lại, ở phía trong, khóa lại vạn cổ yên lặng, cũng khóa lại vạn cổ kiên trì. Có lẽ khóa đại đạo này giống như đạo tâm của Ma Cô vậy, một mực tĩnh lặng mà đầy kiên định!
- Ta đã thấy thủ đoạn cứu Vực Thần của ngươi.
Cuối cùng, từ trong cổ các vang lên một thanh âm, thanh âm này cực kỳ thoát tục, tựa như tiên âm, thoát ly hồng trần, nghe giọng nói này, người tha cảm thấy thật thanh tao thoát tục.
- Chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, thế gian vạn pháp luôn có thời điểm quy tông.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút rồi lên tiếng.
- Ngươi có Côn Bằng quấn quanh người, vạn đạo phong trần, thực hiếm thấy.
Tiên âm từ trong cổ các lại truyền đến.
Lý Thất Dạ lặng yên không biết nên nói như thế nào cho thỏa đáng, hắn trầm mặc một chút rồi ung dung nói:
- Ta bất quá chỉ là một đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, tu luyện Côn Bằng Lục Biến, nhận được kỳ ngộ của tiên tổ, có đạo pháp phong trần, những thứ này cũng là ý chí của tổ sư Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.
- Thì ra là thế.
Cổ các ở trong, thanh âm thanh tao thoát tục kia vang lên:
- Bất quá, ngươi ngự giá “Tiên hiền phòng tuyến” dễ dàng quen thuộc, thật sự khiến cho người ta sợ hãi thán phục, Thiên Đạo Viện chư lão cũng chẳng thể làm được thành thạo như thế.
Lời này khiến Lý Thất Dạ hơi giật mình trong nội tâm, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Ta trước đây từng đọc qua một số sách vở tiên hiền có lưu lại việc này, về sau để tâm nghiên cứu nên cũng có chỗ tâm đắc.
Người ở trong cổ các bắt đầu trầm mặc, thật lâu không nói gì. Lý Thất Dạ hít thở thật sâu một cái rồi khom người nói:
- Nếu tiền bối không có sự tình gì khác, tiểu tử xin cáo từ.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
- Lão sư!
Nhưng mà, Lý Thất Dạ vừa đi chưa được hai bước, thanh âm thanh tao thoát tục kia lại hô lên một tiếng trong trẻo làm Lý Thất Dạ hơi sững người trong giây lát. Hai từ "Lão sư" xưng hô như vậy thực quá quen tai, để hắn lại nghĩ tới tiểu cô nương năm đó.
Lý Thất Dạ chậm rãi xoay người lại, lên tiếng:
- Chỉ sợ là nhận lầm người thôi.
- Lão sư, ta biết là người.
Thanh âm bên trong cổ các lập tức vang lên:
- Ta tu luyện Trường Sinh Thể, thể thuật lão sư truyền thụ. Tiên thể của lão sư đã có sở thành, nên khi lão sư đứng ở chỗ này, ta liền biết Tiên thể này xuất thân từ Thể Thư. Lão sư từng dùng vạn đạo phong bế thức hải, phủ bụi lực lượng ở chỗ sâu nhất, ta từng lưu tại bên người lão sư, từng cảm thụ qua lực lượng như vậy. Ta biết, trên thế gian này, ngoại trừ lão sư ra, không có ai có thể lấy đại đạo của chư đế, phủ bụi thức hải cả!
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, thân phận của hắn có lẽ có thể dấu diếm được người khác, nhưng chưa chắc có thể dấu diếm được người từng sống ở bên cạnh hắn, chưa chắc dấu diếm được người đã từng được hắn tự thân dạy dỗ như Ma Cô.
- Năm đó, Hắc Long Vương muốn diệt thiên, ta liền biết lão sư xảy ra chuyện , nhưng đáng tiếc, ta đang bước vào khâu trọng yếu nhất của Trường Sinh Thể, không thể từ bên trong giấc ngủ ngàn thu xuất thế, không thể trợ giúp Hắc Long Vương một chút sức lực, vì lão sư bình định ma chướng!
- Hôm nay gặp được lão sư, ta liền biết Hắc Long Vương đã thành công!
Thanh âm trong trẻo thanh cao nhưng chứa đầy tỉnh cảm ở trong cổ các lại vang lên:
- Ma Cô vốn ngu ngốc, tự biết không cách nào so sánh với Hắc Long Vương và chư đế, không bằng nhiều thiên kiêu dưới trướng lão sư. Nếu lão sư không muốn gặp ta, ta tuyệt không trách Người.
Lý Thất Dạ bất chợt thấy bùi ngùi trong lòng không dứt, bao nhiêu năm tháng qua đi, tiểu cô nương vẫn còn y nguyên nhớ rõ sự kiện kia.
- Ngươi sai rồi.
Lý Thất Dạ khẽ lắc đầu rồi nói:
- Từ xưa tới nay ta đều kiêu hãnh vì ngươi, lời này phát từ trong tim phổi. Mặc dù ngươi thật sự không bằng Hắc Long Vương bọn hắn có thể trấn áp vạn cổ, nhưng ngươi lại có đạo tâm, có vạn cổ kiên trì mà ngay cả Hắc Long Vương bọn hắn đều không thể siêu việt nổi.
- Lão sư hẳn là đa tạ ngươi.
Lý Thất Dạ nói tiếp:
- Ta từng chỉ dạy qua không ít người tu luyện Trường Sinh Thể, nhưng ngươi là người duy nhất có thể chân chính thành công. Việc đại thành Trường Sinh Thể còn khó khăn hơn việc bồi dưỡng Tiên Đế.
- Lão sư, quả thật là ngươi rồi!
Chủ nhân của thanh âm trong cổ các chợt reo vang một câu đầy hoan hỉ.
- Thì ra ngươi đang hố ta một trận.
Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Xem ra ngươi cũng không khẳng định lắm.
- Ta biết chắc là lão sư.
Giọng của người trong cổ các đầy vui mừng vang lên:
- Ta chỉ không biết lão sư còn hay không còn có ký ức về ta mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK