Chương 53: Âm Dương Huyết Hải (thượng)
Lý Thất Dạ giảng kinh khiến Lý Sương Nhan thật sự khiếp sợ. Chỉ một bộ Bích Loa tâm pháp đã khiến nàng cảm thấy không tưởng. Vậy mà, hắn lại tiếp tục giảng thêm vài bộ tâm pháp cơ bản của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đã vậy, còn thuộc như lòng bàn tay, lời giảng cũng rất êm tai. Lý Thất Dạ nói từ nông cạn đến cao diệu, từ đơn giản đến thâm ảo, liên miên bất tuyệt tựa như suối nguồn tuôn chảy vậy.
Lý Thất Dạ một hơi giảng liền mấy bộ tâm pháp cơ bản của Tẩy Nhan Cổ Phái. Hắn nói về những huyền ảo, giảng về những đạo nghĩa khắc sâu trong ấn tượng của hắn, khiến người nghe cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Dù Lý Sương Nhan đã từng nghiên cứu mấy bộ tâm pháp cơ bản này, nhưng càng tìm hiểu thì nàng lại càng khiếp sợ. Mặc dù chúng đều là công pháp đơn giản, nhưng bằng cảnh giới và lĩnh ngộ hiện tại của nàng, thì khó mà giảng ra được đạo nghĩa cùng những huyền ảo như Lý Thất Dạ.
Phát hiện này thật đúng là đả kích với nàng, khiến nàng thấy chấn động. Lý Sương Nhan là thiên chi kiêu nữ, thân mang Hoàng Thể, Thánh Mệnh, không phải chỉ là hư danh. Bất luận là về thiên phú, thể chất hay ngộ tính, đừng nói là ở Đại Trung Vực, cho dù là nhìn khắp toàn bộ Nhân Hoàng Giới, nàng cũng được xếp vào hàng thiên tài.
Nhưng dù xét về mặt kiến giải về Đạo nghĩa hay là lĩnh ngộ về Áo nghĩa thì cảnh giới hôm nay của nàng còn xa mới bằng Lý Thất Dạ. Chuyện này nếu xuất hiện trên một người bình thường mang Phàm Thể, Phàm Mệnh, Phàm Luân thì đúng là điều không tưởng. Nhưng khi nó xảy ra trên người Lý Thất Dạ thì tựa hồ hết thảy đều là đương nhiên.
Lúc này Lý Sương Nhan cũng không khỏi than thầm, luận về thưởng thức người tài, nàng còn lâu mới bằng sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng. Ban đầu nàng còn tưởng sư phụ nhìn trúng Lý Thất Dạ là do sự tình bốn pho tượng đá kia. Nhưng hiện tại xem ra không chỉ đơn giản như vậy.
Lý Thất Dạ biến thứ không thể thành có thể, khiến Lý Sương Nhan cảm thấy khiếp sợ không thôi, càng làm cho nàng thấy không nhìn thấu Lý Thất Dạ. Một thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng, một thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi với Phàm thể, phàm mệnh, phàm luân, tư chất tầm thường ai ngờ lại thâm sâu khó lường đến thế. Quả là một chuyện không tưởng. Một kì tích!
Quá trình Lý Thất Dạ giảng đạo, đầu tiên là uốn nắn những thiếu khuyết trong chiêu thức của đám đệ tử ở Tẩy Thạch Cốc, đồng thời cũng để thu phục những con ngựa bất kham này. Tiếp đó là truyền thụ đạo nghĩa, giúp bọn hắn xây dựng một trụ cột vững chắc nhất, tránh cho bọn hắn phạm phải sai lầm về phương diện tâm pháp. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành cả đời của bọn hắn.
Trên thực tế, từ xưa đến nay, rất nhiều tu sĩ chỉ cần tu luyện duy nhất một môn công pháp tuyệt thế, tuơng lai đã có thể bước vào cảnh giới đỉnh phong. Không chỉ có rất nhiều tu luyện giả, mà còn còn có nhiều truyền thừa cổ xưa, thậm chí cả các đại nhân vật cũng dạy bảo đệ tử như thế.
Nhưng Lý Thất Dạ đã chìm nổi qua vô vàn năm tháng, đối với phương diện kiến giải vấn đề có hiểu biết chính xác hơn người, không ai so được. Theo Lý Thất Dạ, một tu sĩ kể từ khi bắt đầu tu đạo, thì điều quan trọng nhất không phải tuyệt học kinh thế mà là nhận thức đúng đắn về Đạo nghĩa, là phải lĩnh ngộ được điều căn bản của Đại đạo. Nếu ngay từ lúc bắt đầu tu đạo, mà tâm pháp và đạo nghĩa đã đi vào lối rẽ, thì về sau khó mà sửa được, ảnh hưởng trực tiếp đến con đường tu đạo.
Cuối cùng là hắn muốn kiểm tra phương hướng, nền móng của ba trăm đệ tử. Trên thực tế, tâm pháp cơ bản mà bọn họ tu luyện đều có hạn, hơn nữa còn tương đối thô thiển. Nên muốn phát hiện ra sai lầm là điều rất khó. Nhưng với việc này, Lý Thất Dạ không một chút coi thường qua loa, mà lần lượt kiểm tra từng đệ tử một.
Thể chất, thọ luân, mệnh cung và đạo tâm. Bốn thứ này đều tác động qua lại, ảnh hưởng lẫn nhau. Những kiến giải của Lý Thất Dạ về phương diện này tuyệt đối được xưng tụng là một Đại tông sư khó người bì kịp.
Cho nên chỉ cần kiểm tra Trúc Cơ của từng đệ tử, hắn đã có thể đưa ra những giải thích chính xác.
Lúc Lý Thất Dạ muốn kiếm tra thì Lạc Phong Hoa là người đầu tiên xông xáo bước ra. Trước đây, Lạc Phong Hoa là kẻ có thành kiến với Lý Thất Dạ lớn nhất, cũng là kẻ khiến Lý Thất Dạ đau đầu nhất. Nhưng bây giờ, hắn lại là một trong số những người sùng bái Lý Thất Dạ nhất.
Chu đường chủ giảng đạo những mấy năm nhưng lại không bằng Lý Thất Dạ giảng đạo mấy ngày. Khác biệt như vậy, thì tiểu thiên tài như Lạc Phong Hoa cũng đương nhiên hiểu rõ. Hắn không phải đồ đần, tất nhiên nhận ra ai mới thật sự là thầy tốt bạn hiền.
Lúc Lý Thất Dạ đang căn dặn, thì kết quả kiểm tra của Lạc Phong Hoa là Phù thọ luân, Huyền mệnh cung, Triển thể chất, mệnh cung thọ pháp tự vận chuyển, khiến Lý Thất Dạ phải kiểm tra kỹ hơn.
- Ngươi tu luyện rất tốt, đạo cơ vững vàng nhưng Trúc Cơ hơi nóng vội. Về sau không nên nóng nảy, tiến bộ từ từ cũng không phải là chuyện xấu. Chớ chỉ chăm chăm lo đạo hạnh cảnh giới trước mắt. Phải có cái nhìn lâu dài!
Lý Thất Dạ tán thưởng Lạc Phong Hoa, nhưng phải thừa nhận Lạc Phong Hoa cũng có thiên phú.
Nghe được giải thích của Lý Thất Dạ, Lạc Phong Hoa vui mừng lui xuống.
- Ngươi thuộc thể chất Dạ Kiêu, thì đạo cơ nên lấy nhẹ và nhanh làm chủ. Về sau công pháp tu luyện cũng nên chọn phi cầm làm chủ, đi theo con đường di chuyển nhanh, tấn công mạnh.
- Cương mãnh chưa đủ, âm nhu lại thừa. Mệnh cung của ngươi là tiên thể. Ngươi không chỉ cần phải truy cầu cảnh giới, phát huy đạo cơ của mình, mà còn phải dùng mệnh cung của mình kéo thọ luân, bồi dưỡng thể chất đến mạnh nhất. Ngươi nên tu luyện chậm lại, dùng nhiều thời gian để tôi luyên lại thể chất của mình.
- Nữ hài tử cũng không nhất định phải luyện âm nhu chi thuật. Ngươi huyết khí dương cương, thọ luân cực tốc. Về sau tu đạo nên thiên về dương cương chi thuật. Bởi vì thọ luân của ngươi
ảnh hưởng trực tiếp đến thể chất của ngươi...
Lý Thất Dạ kiểm tra đạo cơ cho từng đệ tử. Sau khi kiểm tra đều đưa ra những kiến nghị rất chuẩn xác.
Lý Sương Nhan vẫn ngồi ở một bên, nghe Lý những đề nghị vô cùng chính xác của Lý Thất Dạ khiến nàng không khỏi động dung. Hành động lần này của hắn đã khiến mở ra một cánh cửa khác. Trước đó khi nghe Lý Thất Dạ giảng kinh, nàng chỉ nghĩ rằng ngộ tính của hắn không gì sánh được.
Giờ lại thấy Lý Thất Dạ có những kiến giải với tu đạo, đã vượt ra khỏi phạm trù tìm hiểu công pháp đạo thuật. Thiên phú của hắn phải cỡ nào mới có được những hiểu biết chính xác này?
Những kiến giải kiểu này cần phải được tích lũy qua thời gian, chỉ khi đã đi rất lâu, rất xa trên con đường đại đạo đằng đẵng, mới có thể tích lũy được.
Nếu là sư phụ nàng – Luân Nhật Yêu Hoàng có những kiến thức này thì cũng không có gì bất ngờ. Dù sao tới hôm nay, sư phụ nàng đã trải qua vô số mài giũa, đã có được kiến giải riêng về tu đạo.
Nhưng không thể ngờ được, Lý Thất Dạ chỉ là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi. Một bụng kiến thức của Lý Thất Dạ khiến Lý Sương Nhan đâm ra hoài nghi: Đây là lần đầu Lý Thất Dạ tu đạo sao?
Nhưng cho dù không phải là lần đầu tu đạo thì một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi cũng làm sao có thể đủ khả năng tích lũy thâm sâu như thế?
Người lên kiểm tra cuối cùng chính là Trương Ngu. Trương Ngu tiến lên, bộ dạng rất thành thật xoa xoa tay, nhỏ giọng nói:
- Sư... sư huynh, ta... ta tu luyện có vấn đề gì không?
Trương Ngu nhập môn lâu hơn bọn Lạc Phong Hoa rất nhiều. Thậm chí có thể nói, hắn là đệ tử nhập môn sớm nhất trong ba trăm đệ tử. Tuổi cũng lớn nhất, nhưng không hiểu sao mấy năm nay đạo hạnh luôn lẹt đẹt phía sau.
Không phải vì hắn không cố gắng. Ngược lại, còn là người chăm chỉ nhất nữa. Nhưng đạo hạnh vẫn cứ xếp đằng sau.
Trương Ngu vốn là một người ít nói, khi đạo hạnh dậm chân tại chỗ, thì lại càng thêm cô đơn, kiệm lời. Các đệ tử ở Tẩy Thạch Cốc đều cho rằng thiên phú của hắn thấp kém. Chu đường chủ cũng cho là thế, nên không giảng đạo cho hắn nữa, cũng không quan tâm gì, cứ mặc kệ cho hắn tự sinh tự diệt.
Kết quả kiểm tra của Trương Ngu là Phù thọ luân, Huyền mệnh cung, Triển thể chất. Lúc hiển thị đạo cơ, chỉ thấy thọ luân của hắn lờ mờ, mệnh cung bất ổn. Chỉ có thể chất là thấp thoáng có thanh âm trâu kêu bò rống.
Lý Thất Dạ xem xét tình hình của Trương Ngu, không khỏi có chút động dung. Hắn nhìn Trương Ngu hỏi:
- Sao ngươi lại tu luyện Thủy Trạch Thọ Pháp?
Trương Ngu gãi đầu:
- Ta... ta... ta..., Chu đường chủ nói thể chất của ta là hậu thiên, Thủy Ngưu Thể. Cho nên chọn cho ta Thủy Thạch Thọ Pháp, như thế sẽ có thể phát huy thủy tính của huyết khí.
- Đúng là không biết nhìn người.
Lý Thất Dạ hừ lạnh một tiếng:
- Dạy hỏng cả đồ đệ! Đúng là thể chất hậu thiên. Nhưng ngươi không phải Thủy Ngưu Thể, mà là Hỗn độn Ngưu thể.
Thể chất hậu thiên không giống với tiên thiên thể hay phàm thể - những thể chất có thể tấn thăng thành Hoàng thể, Thánh thể, Tiên thể. Nhưng cũng không đồng nghĩa là thể chất hậu thiên sẽ rất yếu.
Thể chất hậu thiên có một qúa trình tiến hóa riêng. Như Hậu thiên Thủy Ngưu thể thì có thể thông qua tu luyện thể thuật cường đại, tiến hóa thành thể chất Qùy Ngưu. Thể chất Qùy Ngưu một khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, thì đến cả Thánh thể cũng phải biến sắc.
- Hỗn độn Ngưu thể? Có... có thể chất đó sao?
Trương Ngu ngẩn ngơ. Thể chất như vậy, trước nay hắn chưa từng nghe qua.
- Đương nhiên là có.
Lý Thất Dạ nói:
- ... Ngươi chính là có thể chất này.
Trên thực tế, Hỗn độn ngưu thể cực kì hiếm thấy, mà loại thể chất này có rất nhiều đất dụng võ.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái rồi tiếp:
- Ngươi đã tu luyện sai thọ pháp, nếu như tiếp tục tu luyện sẽ không tiến bộ thêm được nữa.
- Vậy... vậy... Ta nên làm thế nào bây giờ?
Trươn Ngu bị dọa trắng mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Lý Thất Dạ nói:
- Bỏ hết, tu luyện lại bộ Bích Loa Tâm Pháp này. Đây là bộ tâm pháp cơ bản dành cho người mới bắt đầu rất bình hòa, chính trực. Bảo vệ cho mệnh cung, thọ pháp, thể thuật của ngươi, môn công pháp này rất thích hợp với ngươi.
- Nhưng... nhưng khảo hạch chỉ... còn không đến một năm.
Trương Ngu hoảng sợ, gấp giọng kêu.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, giọng lạnh nhạt:
- Khảo hạch trọng yếu, hay tiền đồ tương lai của ngươi trọng yếu? Coi như không vượt qua khảo hạch, còn có thể làm lại. Còn nếu sau mười năm nữa ngươi mới muốn luyện lại đạo cơ, chỉ sợ đã bỏ độ tuổi tốt nhất. Ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ đi.
Lúc này có không ít đệ tử đều cảm thông nhìn Trương Ngu. Khổ tu năm năm, giờ phải luyện lại từ đầu. Dù là ai đều khó lòng chấp nhận. Vì nếu làm vậy, thì năm năm tâm huyết chẳng phải là uổng phí sao?
Đổi lại là những người khác, hẳn không muốn luyện lại rồi. Bởi nếu lỡ mất khảo hạch lần này thì sẽ phải đợi thêm năm năm nữa. Không phải ai cũng nguyện ý chờ lâu như vậy!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK