Chương 72: Quỷ Lâu (hạ)
Lý Sương Nhan đưa mắt nhìn tiểu nam nhân trước mắt. Hắn còn ít tuổi hơn cả nàng, vậy mà khi nhìn cái thần thái bình tĩnh, cái thần thái đầy vẻ thích chí nhàn định kia, nàng đã hiểu được, tiểu nam nhân trước mặt đã biết đây là cái gì rồi.
- Đây là cái gì?
Lý Sương Nhan không nhịn được bèn hỏi. Là thiên tài, kiêu nữ của trời, Lý Sương Nhan chưa bao giờ tự coi nhẹ mình. Nhưng nàng đã nghiên cứu lâu như vậy mà vẫn không hiểu rõ được cái đường vân huyền ảo này. Ấy thế mà lúc này Lý Thất Dạ lại biết được trước, khiến nàng cũng thấy có chút bất lực. Tiểu nam nhân trước mắt này, đến cùng có đúng là Phàm thể, Phàm Mệnh và Phàm Luân hay không chứ?
- Là cầm vận!
Lý Thất Dạ nhìn vào mấy đường vân đan chéo chằng chịt này, khẽ trả lời. Ánh mắt của hắn lúc này tựa như trở nên đặc biệt thâm thúy.
Giờ đây Lý Sương Nhan cảm thấy tiểu nam nhân trước mắt như đã biến thành người khác. Trên người hắn dường như đã nhận vô tận tang thương, đã lắng đọng vô số tuế nguyệt.
- Thế gian này chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, đó là thiếu tri âm!
Cuối cùng, tiểu nam nhân đó nói ra một câu đầy triết lý như vậy.
Lý Sương Nhan khó hiểu hỏi:
- Làm sao ngươi biết đây là cầm vận? Trong này bao hàm huyền bí gì?
Dù là thiên tài, kiêu nữ của trời như nàng, bộ dáng lúc này cũng chỉ giống như là một cô học trò hiếu học mà thôi.
- Huyền bí trong này ư? Chính là một cố sự!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Về phần ta làm sao biết a, chỉ cần bấm ngón tay và cười một tiếng là xong!
Lý Sương Nhan cảm thấy vừa bực mình vừa ấm ức, tiểu nam nhân trước mắt này thật sự là làm cho nàng nhìn không ra. Như về cầm vận chẳng hạn, nàng cũng không tự coi nhẹ mình, nàng dám nói nếu để nàng tìm hiểu kĩ, chưa chắc sẽ thua kém bất luận thiên tài nào. Nhưng tiểu nam nhân trước mắt chỉ liếc nhìn qua đã biết rõ mọi thứ, quá biến thái à nha! Nàng cũng không nhịn được hoài nghi, liệu tiểu nam nhân trước mắt này và trước đây vẫn là một người sao?
Hai thầy trò Mạc hộ pháp cuối cùng cũng đã giúp Lý Thất Dạ làm xong mọi việc, Nam Hoài Nhân cũng không biết lấy được một cây đàn tốt từ đâu ra. Lý Thất Dạ khẽ vuốt một lần, khẽ gật đầu tán thưởng.
- Trở về hết đi! Ta muốn một mình yên tĩnh.
Lý Thất Dạ nhìn bọn Mạc hộ pháp nói.
Nam Hoài Nhân thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Mạc hộ pháp là người giám sát Lý Thất Dạ diện bích, ông ta gánh vác trách nhiệm bảo hộ hắn nên do dự một chút rồi nói:
- Nhưng ngươi ở nơi này một mình không an toàn cho lắm!
- Nếu như nơi này không an toàn, địa phương khác thì càng không an toàn hơn!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, sau đó phân phó Mạc hộ pháp:
- Nhiệm vụ của ngươi không phải bảo hộ ta mà chủ yếu phải chú ý chằm chằm vào Tào Hùng, hiểu không?
Mạc hộ pháp nhìn Lý Thất Dạ trong chốc lát, cuối cùng yên lặng nhẹ gật đầu. Ông ta mặc dù kiệm lời ít nói, nhưng thực tế còn có một cá tính quyết đoán, giờ đây Lý Thất Dạ phân phó ông ta như thế, Mạc hộ pháp lập tức biết rõ nên làm như thế nào.
- Nàng cũng trở về đi thôi, ta ở chỗ này một mình là đủ rồi!
Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng làm cho Lý Sương Nhan trở về, ở nơi này hắn không cần Lý Sương Nhan bảo hộ. Trên thực tế, nếu Lý Sương Nhan ở lại nơi này cũng không tiện cho hắn câu cá lớn.
Lý Sương Nhan và hai thầy trò Nam Hoài Nhân đều rời đi, chỉ còn lại Lý Thất Dạ ở đây. Hắn ở lại bên trong Quỷ Lâu cũng không làm gì, chỉ ngồi xếp bằng trong đại sảnh, nhắm mắt dưỡng thần. Rất nhanh, mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, cả ngọn núi đều bao phủ trong bóng đêm âm trầm. Lúc này bốn phía đều im ắng, thi thoảng từ phía ngoài xa mơ hồ truyền đến thanh âm sói hú.
Trong bóng đêm, một vùng núi non cây cối dây leo này nhìn qua cũng trở nên dữ tợn hơn, tựa như ở nơi đây đã bắt đầu phát sinh biến hóa, dưới mặt đất toát ra tà khí, như có điềm xấu sắp chui từ dưới đất lên.
- Hô. . . hô. . . hô. . .
Vào lúc này, trong Quỷ Lâu đột nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, nhất thời toàn bộ Quỷ Lâu bao trùm trong làn khói mờ ảo, tựa hồ nơi này giống như cổng địa ngục vậy.
- Khặc. . .khặc. . .khặc. . .
Đột nhiên, trong Quỷ Lâu vang lên từng tràng tiếng cười âm u quái dị, tựa như có ác quỷ nào đó núp sẵn trong bóng tối của Qủy Lâu đang nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ rồi âm trầm cười.
Lý Thật Dạ đang yên lặng nhắm mắt ngồi xếp bằng lúc này đã mở mắt ra, hắn bình tĩnh nở nụ cười, khoan thai nói:
- Ta không muốn tự mình động thủ, ta chỉ hỏi một vấn đề, cây đàn kia ở đâu?
Giờ này Lý Thất Dạ đang ôm cây đàn mà Nam Hoài Nhân chuẩn bị cho hắn. Năm ngón tay hắn đặt lên trên dây đàn.
- Khặc. . .khặc. . .khặc. . .
Đáp lại Lý Thất Dạ chỉ là những tiếng cười âm hiểm, tiếp theo đó là "cạch. . . cạch. . .cạch. . .", từng đợt âm thanh xương cốt ma sát vang lên.
Lý Thất Dạ mở to mắt như muốn nhìn thấu mọi thứ ở đây. Bất chợt, hắn thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vô danh, phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ là một vùng khỉ ho cò gáy mênh mông.
Đáng sợ hơn là lúc này dưới mặt đất bò lên từng bộ bạch cốt. Những bộ khô lâu bạch cốt này giống như bị chôn vùi dưới lòng đất không biết đã bao nhiêu năm tháng giờ đang từ từ trồi lên, mang theo binh tàn kiếm mẻ từ xa chạy về phía Lý Thất Dạ. Thoáng chốc, một núi xương và biển khô lâu đã bao vây kín hắn.
- Loại ảo cảnh này đối với ta mà nói, chẳng qua là một bữa ăn sáng, không có ý nghĩa gì đâu!
Nhìn biển khô lâu trước mắt này, Lý Thất Dạ vẫn thích ý vừa cười vừa nói.
- Phốc. . .
Vừa lúc đó, một khô lâu vung đao chém vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫn không nhúc nhích, đao này trảm trên người hắn, lập tức máu tươi bắn tung tóe, từng đợt đau nhức kịch liệt xuất hiện, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn bất động, trên miệng vẫn cười cười.
- Lạch cạch. . . Lạch cạch. . . Lạch cạch. . .
Từng đợt âm thanh xương cốt va đập vào nhau làm người nghe sởn hết cả gai ốc, khiến người ta tê cả da đầu. Nếu đổi lại là bất kì kẻ nào khác cũng sẽ xoay người bỏ chạy ngay tức thì.
Vô số bộ khô lâu đang bò tới bên người Lý Thất Dạ, bộ bắt tay, bộ níu chân, từng bộ khô lâu nâng hắn lên, cứ cầm tứ chi hắn mà lôi rút ra bốn phương tám hướng, như muốn xé xác hắn ra thành mấy mảnh.
Bị nhiều khô lâu bát mã phân thây như vậy, Lý Thất Dạ cảm thấy thân thể đau đớn khôn cùng, tiếp theo là máu tươi chảy ròng, "Phốc" một tiếng, tay chân hắn bị khô lâu xé ra, rồi thân thể bị xẻ thành hai nửa, máu tươi phun ra, nội tạng đều tràn ra một chỗ, đầu lăn ra xa phía xa. Nếu đổi lại là bất kì kẻ nào, đã sớm động thủ phản kháng, ra tay đánh giết những khô lâu này rồi. Vậy mà đầu của Lý Thất Dạ văng xa kia vẫn mang theo nụ cuời ung dung.
- Ta chỉ hỏi một vấn đề, cây đàn kia ở đâu? Nể tình cố nhân trước đây, ta không động thủ vội, nhưng nếu như ta động thủ thì hậu quả khó mà lường được đấy!
Cái đầu của Lý Thất Dạ đang lăn trên mặt kia vừa cười vừa nói.
Đột nhiên cảnh tượng biến đổi, không có khô lâu, thân thể cũng hoàn hảo không chút tổn hại, hắn vẫn ngồi ở bên trong Quỷ Lâu.
- Oành...
Lý Thất Dạ đột nhiên cảm thấy người phiêu phiêu như muốn mọc cánh thành tiên. Thời điểm này trên trời mở ra Tiên môn, Lý Thất Dạ thân bất vô kỷ đi vào trong Tiên môn đó.
Đi qua rồi, toàn thân Lý Thất Dạ như đang ở trong Tiên cảnh, bên trong Tiên cung chỉ thấy Tiên điểu bay múa, Thần sơn chìm nổi. Cả Tiên cung sáng chói toàn Tiên binh, Thần bảo, Thiên tài. . . những bảo vật, thần thạch dễ lấy như trở bàn tay làm cho vô số tu sĩ thèm nhỏ dãi.
Ngay khi Tiên cảnh đang khiến người ta mất phương hướng, từng đợt Tiên âm vang lên, hai nhóm Tiên tử thướt tha tiến đến, trong lúc nhất thời uyển chuyển nhảy múa, các nàng vây quanh Lý Thất Dạ. Dung mạo các nàng đều xinh đẹp vô cùng. Lý Sương Nhan có thể nói là đại mỹ nữ, nhưng so sánh cùng đám tiên tử trước mắt này vẫn kém hơn.
Càng khiến người ta động tâm là đám tiên tử này trên người chỉ mặc lụa mỏng, thân thể mỹ diệu vô song, lồi lõm như ẩn như hiện. Các nàng càng múa càng nhanh, dáng điệu vô cùng dụ người, hương diễm không tầm thường chút nào, khiến người ta cảm thấy thú huyết sôi trào...
Trước dáng múa như thế, đừng nói là nam nhân, dù là nữ nhân cũng không nhịn được, tâm thần chập chờn dấy lên dục hỏa.
- Bà Sa Diệu Vũ!
Lý Thất Dạ vẫn bất động, cười một tiếng nói tiếp:
- Xem ra đúng là cố nhân!
Dáng múa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ghẹo người, dù là tiên nhân chỉ sợ cũng sẽ bị màn khiêu vũ đầy dụ hoặc này hấp dẫn. Nhưng Lý Thất Dạ chỉ lẳng lặng ngồi nhìn tán thưởng mà thôi. Loại nhảy múa khiêu gợi này không có tác dụng gì đối với hắn (lời biên dịch giả: phải là ta thì cũng chỉ biết thán một câu “chưa đủ thành đạo” rồi lao đầu vào biển mê).
Đột nhiên tình cảnh lại biến đổi, Lý Thất Dạ đang hành tẩu trong sa mạc, đầu đội mặt trời... Ảo cảnh lại một nữa lần biến hóa, từng ảo cảnh đều nhằm vào thất tình lục dục của con người, bất kì tu sĩ nào dù có thể vượt qua một ảo cảnh, chỉ sợ cũng không thể vượt qua cái thứ hai, thứ ba, thứ tư... Chỉ cần là con người, chắc chắn sẽ có thất tình lục dục. Đáng tiếc, tu sĩ này chính là Lý Thất Dạ. Đạo tâm của hắn kiên định không gì có thể lay động được! Hắn đã chìm nổi giữa vô tận tuế nguyệt, cực khổ nào, buồn tủi nào, hạnh phúc, vui thú ái ân nào còn chưa trải qua?
Hết ảo cảnh này lại biến hóa ra ảo cảnh khác, Lý Thất Dạ đã không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng hắn mở lời nói:
- Xem ra vẫn muốn ta động thủ a!
- Tranh... tranh... tranh...
Năm ngón tay hắn gẩy một cái, lập tức tiếng đàn vang lên, tất cả ảo cảnh thoáng cái đã biến mất.
- Tranh... tranh... tranh...
Tiếng đàn cứ nối tiếp nhau, những đường vân đan xen chằng chịt trong Qủy Lâu lúc này lại nhộn nhạo như muốn nhảy theo tiếng đàn của Lý Thất Dạ.
Ảo cảnh vừa biến mất, trong Quỷ Lâu lại xuất hiện một đầu quái vật khổng lồ, chỉ thấy con quái vật này sừng trâu mắt máu, thân rắn cánh đại bàng, đầu mang theo một cái lưỡi vừa to vừa dài.
- Diện mạo thực của ngươi đâu?
Lý Thất Dạ nhìn quái vật kia, hỏi một cách rất ung dung thoải mái.
- Ô. . .
Quái vật nhìn hắn rồi gào thét một tiếng.
Lý Thất Dạ năm ngón tay khẽ gảy. "Boong... boong... boong...", tiếng đàn vang lên, cầm vận trong Qủy Lâu cũng lập tức cùng reo vang, càng ngày càng mãnh liệt. Một tiếng "tạch..." vang lên, mặt đất giữa đại sảnh đột nhiên vỡ ra, một cây cổ cầm mang theo cầm vận phụ họa thoáng cái đã vọt lên.
Cổ cầm cực kỳ xưa cũ, từng vầng sán huyền ảo lưu chuyển quanh thân đàn, nó vừa bay lên thì thoáng cái đã rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
- Ngaooo...
Vừa thấy cổ cầm rơi vào tay Lý Thất Dạ, quái vật điên cuồng gào lên một tiếng, lao vào đánh hắn.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, trầm giọng quát:
- Lui!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, năm ngón tay đã động lên dây đàn của cổ cầm. "Tranh...", tiếng đàn như kiếm, trong nháy mắt toàn bộ đường vân trong Qủy Lâu phát sáng lên, hóa thành kiếm khí đáng sợ.
"Phốc..." một tiếng, kiếm khí lao xuống, đem quái vật to lớn này chém bay tại chỗ. Quái vật bị kiếm khí chém bay, lăn ra rất xa, hai mắt đỏ rực màu máu của nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lộ ra nét sợ hãi vô cùng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK