Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 69: Bày mưu tính kế (thượng)

- Làm càn, dùng quyền lợi để mưu đồ riêng! Tông môn tuyệt không cho phép chuyện này.

Lý Thất Dạ vừa đưa ra yêu cầu, các trưởng lão khác còn chưa nói gì, Tào Hùng đã lập tức quát lên.

Đế thuật, có thể nói nó chỉ dành riêng cho tầng lớp trưởng lão, dù là hộ pháp cũng không thể tu luyện Đế thuật trọng tâm. Bây giờ đến một tên đệ tử đời thứ ba cũng muốn tu luyện, đương nhiên Tào Hùng cảm thấy không
vui chút nào.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn gã, chậm rãi nói:
- Tào trưởng lão, nếu như ngươi lấy về được Đế thuật trọng tâm và một đệ tử như ta có thể đưa ra quyết định thì đừng nói là đồ đệ của Tào trưởng lão, dù là đồ tôn của ngươi muốn tu luyện môn Đế thuật trọng tâm này ta cũng đồng ý ngay lập tức. Ây dà, ta quên mất, bây giờ Tào trưởng lão còn không có một mống đệ tử nào, nói gì là đồ tôn.

Lời này của hắn như lưỡi dao đâm thẳng vào Tào Hùng, khiến sắc mặt gã lập tức biến đổi, khuôn mặt vặn vẹo, thoáng cái đã đứng dậy gầm lên:
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?

- Tào sư đệ...
Cổ Thiết Thủ quát:
- Thất Dạ chẳng qua là tiểu hài tử mà thôi, không cần chấp nhặt với nó!

Nếu là trước đây, Tào Hùng còn không để Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ ở trong lòng. Nhưng hiện giờ đã biết được Đại trưởng lão không chỉ là Vương Hầu, mà còn là Vương Hầu lâu năm, hơn nữa đã tu luyện thành Côn Bằng Lục Biến, khiến gã vô cùng kiêng kỵ. Tào Hùng biết, bằng thực lực của bản thân lúc này hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Cổ Thiết Thủ.

- Cổ sư huynh, ngươi quá dung túng tên nghịch súc này, hắn sớm muộn sẽ là đại họa trong bản phái!

Tào Hùng căm hận nói.

- Đồng ngôn vô kỵ (trẻ con nói lời không kiêng kỵ gì), Tào sư đệ không cần phải để trong lòng.

Lúc này, Cổ Thiết Thủ rõ ràng đang che chở cho Lý Thất Dạ. Không chỉ Cổ Thiết Thủ, mà bốn vị trưởng lão đều nói lời bênh vực hắn, làm nội tâm của Tào Hùng chất đầy oán hận.

Đối với yêu cầu của Lý Thất Dạ, sau khi thương lượng xong, các trưởng lão cũng gật đầu đồng ý, Cổ trưởng lão quay sang nói với Lý Thất Dạ:
- Ngươi đã lấy công lao của mình để yêu cầu việc này, hội trưởng lão sau khi thương nghị xong đã đồng ý với ngươi. Mạc hộ pháp hiệu trung Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta lâu như vậy rồi, vẫn luôn trung thành và tận tâm. Bây giờ hắn có thể tu luyện Tử Dương Thập Nhật Công. Còn về phần Nam Hoài Nhân, hắn cũng có thể tu luyện, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta phải khảo nghiệm mấy năm, nếu không có vấn đề gì thì hắn cũng có thể lập tức tu luyện công pháp này.

Cao hứng nhất lúc này không ai khác chính là Tôn trưởng lão. Mạc hộ pháp là đồ đệ của ông ta, Nam Hoài Nhân là đồ tôn của ông ta, giờ đều có tư cách được tu luyện Tử Dương Thập Nhật Công, là sư phụ có thể không cao hứng hay sao?

Còn Tào Hùng trong nội tâm lại hận đến phát điên. Giờ gã đã biến thành người cô đơn, đồ đệ của gã là Hồ hộ pháp và Hà Anh Kiếm đều đã chết trong tay Lý Thất Dạ, Tào Hùng hận không thể chém Lý Thất Dạ thành muôn mảnh. Nhưng trong lúc mấu chốt này Lý Thất Dạ lại lập công lớn, hơn nữa còn trở thành đối tượng trọng điểm được Tẩy Nhan Cổ Phái bồi dưỡng và bảo hộ, làm gã dù muốn báo thù cho đồ đệ cũng rất khó khăn.

***
Về phần bên này, sau khi nghe được tin tức, Mạc hộ pháp cùng Nam Hoài Nhân kích động đến mức nói không ra lời. Giờ đây họ cũng hưng phấn không thôi. Trước đây không lâu Lý Thất Dạ đã từng nói qua, trong vòng một năm tuyệt đối sẽ để bọn họ tu luyện Tử Dương Thập Nhật Công, thật không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, khiến chính họ cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Hai người bon họ đều cảm thấy rằng ngày đó lựa chọn đi theo Lý Thất Dạ là quyết định sáng suốt nhất cả đời này. Nếu lúc bọn họ quyết định như vậy mà bị người khác biết, chỉ sợ sẽ cười bọn họ đến rụng răng, thân là hộ pháp lại đi theo một tên đệ tử đời thứ ba, hơn nữa còn là đệ tử mang Phàm Thể và Phàm Mệnh.
Giờ những nỗ lực của họ rốt cuộc đã đến lúc được báo đáp, với những người luôn trung thành với mình, Lý Thất Dạ ra tay đương nhiên rất hào phóng rồi.

- Sư huynh, ngươi sao có thể làm được điều này?
Nam Hoài Nhân sau khi nhận được mệnh lệnh, hưng phấn tột bực, cùng sư phụ mình tới gặp Lý Thất Dạ.

- Việc nhỏ mà thôi, có gì khó khăn chứ?
Lý Thất Dạ cười cười đáp.

Qủa thực Nam Hoài Nhân thấy vui sướng không thể ta. Đế thuật a, là Đế thuật trọng tâm a! Vật như vậy làm cho người ta mong đợi đỏ mắt đến chừng nào chứ? Hắn không kìm chế được, vội hỏi:
- Sư huynh, ngươi, ngươi làm sao tìm được Đế thuật về vậy? Có thật là Tổ sư báo mộng không?

Tin tức Tổ sư báo mộng đã bị tầng lớp cao cấp của Tẩy Nhan Cổ Phái phong tỏa, Nam Hoài Nhân cũng chỉ biết được từ trong miệng sư tổ hắn là Tôn trưởng lão mà thôi.

- Lừa ngươi, ta được cái gì tốt sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa hỏi lại.

- Đại ân đại đức của sư huynh ta không thể báo đáp nổi, chỉ cần huynh ra lệnh một tiếng, dù xông pha khói lửa, ta cũng không nhíu mày.
Nam Hoài Nhân vô cùng hưng phấn nói.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn hắn, khinh bỉ nói:
- Lại nịnh hót, nếu ngươi không trung tâm với ta, ta lại đi ban thưởng Đế thuật cho ngươi sao?

Bị Lý Thất Dạ quở trách như thế, Nam Hoài Nhân cũng không thấy kỳ quái, gãi gãi đầu cười hì hì một tiếng. Còn Mạc hộ pháp vốn là người ít nói, không quen dùng lời nói khách sáo, ông ta chỉ hướng Lý Thất Dạ khom người chào thật sâu, những lời thừa thãi khác đều không nói.

Lý Sương Nhan đứng bên cạnh Lý Thất Dạ vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt. Cho đến hôm nay, nàng ngoại trừ im lặng vẫn chỉ là im lặng, chuyện vừa nãy nàng cũng như người qua đường, đứng ngoài quan sát hết thảy.

Những gì Lý Thất Dạ biểu diễn ra không phải là thiên phú siêu việt, cũng không phải tư chất ngút trời, mà là thủ đoạn nghịch thiên, mưu kế kinh người.

Hành động của hắn nghịch chuyển thế cục, thoáng cái đã trở thành nhân tài trọng yếu nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái. Chém giết ba vị đường chủ, Hồ hộ pháp và Hà Anh Kiếm xong, còn có thể bình yên thoát ra và dễ dàng đập nát âm mưu của Tào Hùng. Hóa giải nguy cơ mà nhìn như là tiện tay làm vậy, suy nghĩ kỹ lại, trong những chuyện này đều ẩn chứa trí tuệ vô cùng thâm sâu.

Thủ đoạn lão luyện, hành động cay độc nhưng qủa quyết, như đã tính toán trước mọi việc đến mức nước chảy mây trôi, đây là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi sao? Bất kể điều gì được hắn thể hiện ra, hết thảy đều trở thành những điều không tưởng. Giết Hà Anh Kiếm, bức Tào Hùng, bất luận một bước hành động nào đều không có một chút nóng tính của đứa trẻ ngây thơ, tất cả đều trôi chảy, hết thảy đều dễ dàng, căn bản không giống một tên nam nhân nhỏ bé, mà như là một vị trí giả mưu lược vô song.

Điều đó khiến Lý Sương Nhan cảm thấy kinh hoảng trong lòng. Trước khi đến Tẩy Nhan Cổ Phái nàng còn tưởng rằng thứ sư phụ Luân Nhật Yêu Hoàng của nàng xem trọng chỉ là chút bí mật mà Lý Thất Dạ tinh thông, giờ đây suy xét lại, chỉ sợ thực sự không phải là như thế!

Lý Sương Nhan không khỏi nghĩ tới một câu: đường tu đạo dải đằng đẵng, đôi khi cái trọng yếu nhất không phải Thể Chất, Thọ Luân và Mệnh Cung! Có vẻ như câu nói kia giờ đã nghiệm chứng trên người Lý Thất Dạ rồi.

Lý Sương Nhan trầm mặc không nói, nàng ở bên cạnh Lý Thất Dạ đã một khoảng thời gian, nhưng nàng càng ở cạnh hắn lâu thì lại càng cảm thấy hắn càng thâm bất khả trắc (sâu không thể dò).

Nàng được xem là thiên tài, kiêu nữ của trời, đối với thiên phú, ngộ tính của mình từ trước tới nay đều cảm thấy tự ngạo, nhưng đi đến hôm nay cẩn thận quan sát lại Lý Thất Dạ, kẻ mang Phàm Thể, Phàm Mệnh và Phàm Luân, thiên tài như nàng cũng không khỏi vì đó trầm mặc. Đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng không có thủ đoạn, cử chỉ, trù tính toàn cục, tay nhấc quân cờ đặt xuống đã kết liễu kẻ địch như thế. Đây không phải ngộ tính, cũng không phải là thiên phú, mà là đại trí tuệ được trau dồi qua năm tháng.

Mà dạng kinh nghiệm, đại trí tuệ được trau dồi qua vô tận tuế nguyệt này lại xuất hiện trên người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trước mắt, nó khiến Lý Sương Nhan, một kiêu nữ của trời cũng cảm thấy vô lực không biết nói sao nữa.

Nếu như Lý Thất Dạ trời sinh giống như nàng, là Hoàng Thể và Thánh Mệnh, thì còn tiến đến đâu? Chỉ sợ đã sớm quét ngang chín tầng trời mười tầng đất * rồi.

Có điều chuyện này vẫn chưa kết thúc đơn giản như vậy. Giết chết ba vị đường chủ, một vị hộ pháp, còn có đệ tử kiệt xuất nhất Tẩy Nhan Cổ Phái là Hà Anh Kiếm nữa, chuyện thế này dù ở môn phái nào cũng là chuyện lớn bằng trời.

Vì muốn cho chuyện này có một kết thúc êm đẹp, sáu vị trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái liền mở một cuộc hội nghị đặc biệt, hơn nữa hội nghị này còn đặc cách cho phép Lý Thất Dạ tham dự.

Không hề nghi ngờ, trong nội tâm đám trưởng lão, Lý Thất Dạ đã chiếm một vị trí cực trọng yếu. Ngoại trừ Tào Hùng ra, những trưởng lão khác đều cho rằng Lý Thất Dạ sẽ là mấu chốt để chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái!

- Chuyện này là một hiểu lầm.
Cuối cùng, Đại trưởng lão đưa ra kết luận như vậy. Trên thực tế, trước khi đưa ra kết luận này, mấy vị trưởng lão đã lén thảo luận, chỉ có điều là năm người họ lén thảo luận, loại Tào Hùng ra.

Trước kia, bốn vị trưởng lão đối với sự sa sút tinh thần của Đại trưởng lão cũng có chút thất vọng, lòng tin có chỗ dao động. Nhưng trải qua chuyện này, ngược lại làm bốn người họ kết thành một khối, cực lực ủng hộ Đại trưởng lão. Hơn nữa, chuyện này cũng đã làm bốn vị trưởng lão vốn đang tín nhiệm Tào Hùng liền sinh ra hoài nghi, cũng vì biểu hiện của Tào Hùng và Đổng Thánh Long tỏ ra rất gần gũi, khiến trong nội tâm chư vị trưởng lão có chút khó chịu bực mình.

Thánh Thiên Giáo là tử địch của Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù trong vạn năm qua hai phái đã không phát sinh chinh chiến lần nữa, nhưng Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn coi Thánh Thiên Giáo là đại địch.

Thấy Tào Hùng và Đổng Thánh Long qua lại gần gũi như thế, các trưởng lão khác có phản cảm là điều tất nhiên rồi.

- Mặc dù đây là một hiểu lầm, nhưng nếu chỉ giải thích như vậy, sợ khó có thể khiến môn hạ đệ tử tin phục. Ba vị đường chủ, một vị hộ pháp, một vị thiên tài trong môn phái chết thảm, điều này đối với toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta mà nói chính là tổn thất thảm trọng.

Trong lòng Tào Hùng giờ đây đang nhỏ máu, nhưng gã lại không thể làm gì hơn được. Vì chuyện này mà gã đã mất hết tất cả, hơn nữa còn dẫn lửa thiêu thân. Qua đó, gã cũng biết đã làm mất lòng tin ở bốn vị trưởng lão, bọn họ đã đào ngũ rồi.

- Tào sư đệ còn muốn như thế nào đây?

Cổ Thiết Thủ bất mãn nói.

Trên thực tế, ngẫm lại toàn bộ sự tình, những trưởng lão khác, thậm chí là hộ pháp cũng hoài nghi đây là do Tào Hùng bày kế hãm hại Lý Thất Dạ. Nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, họ cũng không có biện pháp gì để chỉ trích Tào Hùng, chỉ có thể nói là một hiểu lầm mà thôi.

- Đồng môn tương tàn, đây là điều bất hạnh của tông môn, nếu Lý Thất Dạ không phải chịu một chút xíu trừng phạt nào, chỉ sợ môn hạ đệ tử cũng vì đó mà bất an, sẽ bị chúng cho là ta làm việc qua loa, xem mạng người như cỏ rác! Nếu là hiểu lầm, vậy thì không trọng phạt hắn, nhưng phạt nhẹ thì không thể thiếu được, bằng không sẽ khó phục chúng.

Tào Hùng trầm giọng nói tiếp.

Lời nói của gã làm năm vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Dù họ có chỗ hoài nghi Tào Hùng, nhưng cũng phải thừa nhận lời nói này của gã có đạo lý. Bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy, dù sao ba vị đường chủ cùng một vị hộ pháp, còn có Hà Anh Kiếm bị giết cùng lúc, lấy việc hiểu lầm mà lấp liếm cho qua cũng có chút miễn cưỡng.

Đám người Cổ Thiết Thủ cũng đều nghĩ qua nên cho Lý Thất Dạ một trừng phạt không đau khổ lắm, xem như là một câu trả lời thỏa đáng cho chúng đệ tử trong phái.





* Nguyên văn: "cửu thiên thập địa", độc giả có thể hiểu theo nghĩa được dịch hoặc theo nghĩa mà converter thtgiang góp ý sau đây cũng được "cửu thiên thập địa", thập địa đây có thể phỏng đoán là mười giới, cụm này nó giống như Trái Đất "năm châu bốn biển" vậy, nhưng mà thế giới này địa lý nó khác nên cụm từ mô tả khác đi".

Tóm lại vẫn chỉ là phỏng đoán vì chưa thấy địa đồ rõ ràng 9 trời 10 đất nó nằm cụ thể ở đâu!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK