Chương 109: Thần thụ che trời (thượng)
- Ngươi vậy mà có thể câu thông với Đế uẩn Tiên uy của Tổ sư, hóa thành chân ngôn!
Thấy Lý Thất Dạ sử dụng Đế vật như vậy, không chỉ riêng Cổ Thiết Thủ, mà ngay cả Đồ Bất Ngữ vốn ít nói cũng rung động không ngớt.
Bức họa của Minh Nhân Tiên Đế vẫn một mực nằm trong Tẩy Nhan Cổ Phái từ xưa đến nay, tuy mấy người Cổ Thiết Thủ cũng có thể tế ra Đế uẩn Tiên uy, nhưng việc trực tiếp câu thông với Đế uẩn Tiên uy như Lý Thất Dạ vừa làm thì lại là chuyện không thể nào. Đế uẩn Tiên uy, trong một mức độ nhất định chính là thứ đại biểu cho ý chí của Tiên Đế, đây không phải là đồ vật mà phàm phu tục tử có thể dễ dàng câu thông được.
Nhưng Lý Thất Dạ lại có thể làm được quả thật khó có thể tưởng tượng nổi. Thực ra, việc này đối với Lý Thất Dạ hoàn toàn chẳng phải lạ gì. Hắn đã quá quen thuộc quá đạo thống của Minh Nhân Tiên Đế rồi, làm sao có thể không hiểu rõ ràng Đế uẩn Tiên uy của Minh Nhân Tiên Đế cơ chứ? Huống hồ, lần trước khi Tô Ung Hoàng nhận tổ, cái bóng của Minh Nhân Tiên Đế xuất hiện, không đơn giản chỉ là thừa nhận Tô Ung Hoàng thôi đâu.
Điều này làm cho việc Lý Thất Dạ câu thông với tiên uẩn đế uy không gặp phải bất cứ khó khăn nào.
Lý Thất Dạ cười, không hề nói gì, bí mật bên trong này làm sao có thể để cho người ngoài biết được.
Ngưu Phấn một đường phóng như điên, chớp nhoáng đã tiến vào khu vực mà không ai dám bất cẩn đặt chân. Còn những Thiên Thú, Thọ Tinh cường đại ở khu vực này vì kiêng kỵ chân ngôn của Minh Nhân Tiên Đế, cũng không dám tùy tiện lại gần, rốt cuộc kéo nhau rời đi.
Mọi người cũng không biết đã chạy được bao nhiêu xa, cuối cùng cũng đã đến được điểm dừng chân. Chỉ thấy, ở phía xa xa có một cây đại thụ to lớn vô cùng, đại thụ lớn đến khó tưởng tượng nổi, cả cây đại thụ như xuyên thẳng vào vòm trời, cành cây như những chiếc sừng rồng lan tỏa kéo dài về bốn phương tám hướng, cả gốc cây như một cây dù khổng lồ, che phủ cả một dãy núi ngàn dặm.
Cây đại thụ khổng lồ khiến cho mọi người chấn động, chỉ sợ là nhánh cây cũng đã to lớn tựa như một dải sơn mạch nhỏ, mà càng khiến cho người ta kinh ngạc là ở phía trên đại thụ, có thể nhìn thấy một dòng thác nước nghiêng nghiêng chảy xuống.
Đây quả thực chính là một núi cây sao? Cao trăm vạn trượng, che khuất bầu trời, trong số những đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái nơi đây, cho dù Cổ Thiết Thủ cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một cây đại thụ có kích cỡ như vậy.
Khi mà tất cả mọi người bước vào phạm vi mà gốc đại thụ này bao phủ, liền cảm thấy mình đang thả lỏng thể xác và tinh thần, như trút bỏ hết mọi gánh nặng, trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Vừa rồi khi Ngưu Phấn cõng mọi người tiến vào khu vực mà người khác không dám đặt chân đến, mặc dù nói lũ Thiên Thú, Thọ Tinh không dám đến gần, thế nhưng, cái loại khí tức đáng sợ đó vẫn khiến cho lòng người run rẩy. Ấy vậy mà lúc vừa bước vào khu vực được đại thụ bao phủ, cứ như thể đã tiến vào trong một bến cảng an toàn, khiến cho tâm thần con người được an bình, có cảm giác như đã về đến nhà.
Dường như Thiên Thú hay Thọ Tinh dù có cường đại đến đâu đi chăng nữa cũng không dám bén mảng đến gần cái mảnh đất nghìn dặm này, như thể nơi này chính là một mảnh thánh địa trong Ma Bối Lĩnh, không cho phép bất cứ con mãnh thú ác điểu nào đến quấy rối.
Bước vào mảnh đất an bình này, đến cả Ngưu Phấn cũng trở nên nhẹ nhàng cẩn thận, vô thanh vô tức, như một tia chớp xuyên vào bên trong, tiến thẳng đến chỗ cây đại thụ kia.
Ở nơi này, mọi thứ đều vô cũng an tĩnh, dù là một chú nai con cũng nằm yên trong bụi cỏ, không buồn không lo, đàn hạc trắng cũng nhàn nhã bên bờ sông, dáng vẻ thoải mái tự chải chuốt cho bộ lông của mình.
Cái mảnh núi sông ngàn dặm này quả thật vô cùng khác biệt với vùng đất Ma Bối Lĩnh đầy hung hiểm, nó tựa như một mảnh thiên đường giữa địa ngục vậy.
Trong nháy mắt, Ngưu Phấn đã cõng mọi người chạy đến bên dưới đại thụ. Ở chỗ này, linh chi mọc thành bụi, linh dược thành đám, chim bay thú chạy an lành, như thể nơi này không có nguy hiểm, không có sát phạt.
- Không ngờ Ma Bối Lĩnh lại có một nơi như thế này!
Trong chốc lát, không chỉ những để tự của Tẩy Nhan Cổ Phái ngẩn ngơ, mà ngay cả đám người Cổ Thiết Thủ cũng ngạc nhiên không ngớt.
Phải biết rằng, ở vùng đất không người dám đặt chân của Ma Bối Lĩnh, dù là Chân Nhân tiến vào cũng phải chết, thế nhưng, bây giờ ở cái chỗ sâu nhất này lại có một mảnh thánh địa như vậy, thật sự là khiến người ta không thể tin nổi.
- Ngươi làm sao biết được nơi này?
Lý Sương Nhan liếc Lý Thất Dạ một cái, kỳ quái hỏi.
Lý Thất Dạ cười mỉm rồi trả lời:
- Bấm ngón tay tính ra.
Nói xong, hắn nhảy từ trên lưng Ngưu Phấn xuống, những đệ tử khác vội vàng làm theo Lý Thất Dạ. Ngưu Phấn lắc mình một cái, biến thành một ông lão.
Khi mọi người còn đang mê muội thất thần, Lý Thất Dạ đi đến trước cây đại thụ. Thân cây tựa như một tòa thần sơn chắn trước mặt mọi người.
- Biết Triệu hoán trận không?
Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan đứng bên cạnh, mở miệng hỏi.
Lý Sương Nhan không biết Lý Thất Dạ vì sao lại hỏi như vậy, gật đầu đáp:
- Biết, có điều nếu muốn triệu hồi người từ trong nơi hung hiểm ra, ta cũng không thể làm được.
- Loại thông thường là được rồi, khắc lên trên thân cây một cái đi.
Lý Thất Dạ phân phó Lý Sương Nhan một câu.
Lý Sương Nhan không rõ nguyên do, thế nhưng vẫn làm theo lời sai bảo của Lý Thất Dạ, khắc lên thân cây một Triệu hoán trận thông thường, chỉ cần khoảng cách xa một chút là không thể triệu hoán rồi.
Lý Thất Dạ chợt nghiêm chỉnh lại, thần thái trịnh trọng, đi đến trước thân cây, nội tâm Lý Sương Nhan khẽ động, nàng rất ít khi thấy Lý Thất Dạ trang trọng như thế, dù đối mặt với Vương Hầu hay Chân Nhân, Lý Thất Dạ đều chẳng hề coi vào đâu, thế mà lúc này Lý Thất Dạ lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Lý Thất Dạ đứng trước thân cây, hai tay hợp thành chữ thập, khoanh chân ngồi xuống đất, trong miệng lầm bầm lầu bầu, niệm niệm mấy lời mọi người căn bản nghe không hiểu.
Mọi người cũng không biết Lý Thất Dạ đang làm gì, thế nhưng, thấy bộ dạng Lý Thất Dạ như vậy, cũng không dám quấy rối.
Lý Thất Dạ khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay hợp thành chữ thập, trong lòng cầu khẩn:
- Năm đó Bồ Ma phản công, ta từng có mặt ở đây. Trong năm tháng xa xôi ấy, ta từng giúp các hạ một tay, bắt đầu nghịch sát. Cũng vào năm đó, ta từng giúp các hạ ghép nối cành sen. Hôm nay ta dẫn môn hạ tới đây, chỉ vì muốn rèn luyện, xin các hạ che chở cho môn hạ được chu toàn…
Lý Thất Dạ ngồi dưới mặt đất, lặng lẽ cầu khấn, mọi người tại đây đều không biết Lý Thất Dạ đang cầu khấn những gì.
Qua hồi lâu, khi mọi người như muốn ngừng thở, trên đỉnh đầu vậy mà có từng chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống. Lá cây như lá quế nhẹ nhàng rơi vào trong tay mọi người ở đây, cuối cùng mỗi người đều nhận được một chiếc lá bay xuống.
Cảnh tượng thần kỳ như vậy khiến cho mọi người ở đây chỉ biết quay mặt nhìn nhau, lúc này, tất cả mọi người mơ hồ cho rằng Lý Thất Dạ đã câu thông được với gốc đại thụ này.
Một lúc lâu, Lý Thất Dạ đứng lên, phân phó cho mọi người:
- Mỗi người nhỏ một giọt máu vào trong chiếc lá trong tay mình.
Chư vị đệ tử tại đây cũng không dám chậm trễ, ngay cả Cổ Thiết Thủ cũng nhỏ một giọt máu lên lá cây, khi những giọt máu này chạm đến bề mặt chiếc lá, lá cây thoáng cái đã hút khô những giọt máu tươi này.
- Vì lý do an toàn, ngươi cũng nhỏ đi.
Lý Thất Dạ quay sang bảo với Lý Sương Nhan. Lý Sương Nhan còn đang ngây người nhìn, nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cũng vội vàng nhỏ một giọt máu tươi.
Lúc này, tất cả mọi người đều cầm chiếc lá trong tay, tò mò nhìn Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ quét mắt nhìn các môn hạ đệ tử xung quanh, nói:
- Hôm nay, các người ở đây tu luyện rèn giũa, nhớ phải mang theo chiếc lá trong tay các ngươi theo bên mình, ngàn vạn lần đừng để mất. Trong lúc rèn luyện ra ngoài đi săn, phạm vi không được vượt quá năm trăm dặm bên ngoài mảnh thánh địa này! Trong phạm vi này, chỉ cần các ngươi gặp nguy hiểm, lập tức sẽ được triệu hồi về chỗ này!
- Ở thánh địa nghìn dặm được Quế Liên thụ bao phủ này, không có mối nguy hiểm từ Thọ Tinh hoặc Thiên Thú. Thế nhưng, ở nơi này, linh dược đan thảo, bảo kim thánh thiết lại vô cùng phong phú. Có điều, nhớ kỹ một câu của ta, bất luận gặp được linh dược hay đan thảo hoặc bảo kim thánh thiết, đều phải áp dụng một nguyên tắc lúc nào cũng phải tuân thủ: gặp ba lấy một, gặp năm lấy hai! Đây là thiết luật, do Cổ trưởng lão tự mình giám sát, người vi phạm trọng phạt.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói với những môn hạ đệ tử đang ngồi đây.
Cổ Thiết Thủ cùng với các hộ pháp, đường chủ của Tẩy Nhan Cổ Phái ở đây đều nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ nói, nếu Lý Thất Dạ phân phó nghiêm túc như vậy, nhất định là có lý do của hắn.
- Nhớ kỹ, bình thường khi tu luyện ở ngoài, có thể đi đến phạm vi trong vòng năm trăm dặm bên ngoài thánh địa săn bắt một chút Thiên Thú và Thọ Tinh, trong phạm vi này, đa số đều là Thiên Thú hoặc Thọ Tinh khoảng chừng nghìn năm vạn năm, những con cao cấp hơn khác sẽ không dám đến gần, thế nhưng, tuyệt đối không cho phép ra khỏi phạm vi này, bằng không chính là tự mình tìm đường chết!
Lý Thất Dạ lại nhắc nhở mọi người lần nữa.
Chư vị đệ tử đều nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ, hơn nữa, những đội ngũ do Mạc hộ pháp, Hứa Bội, Khuất Đao Ly dẫn đội đều coi lời Lý Thất Dạ là thiết luật.
Sau khi đã phân phó và sắp xếp cho môn hạ đệ tử xong, Lý Thất Dạ cho bọn họ tự mình kết nhóm, bắt đầu sinh hoạt ngay tại đây.
Hắn triệu tập mấy người Cổ Thiết Thủ, Mạc hộ pháp, Lý Sương Nhan, Đồ Bất Ngữ, Ngưu Phấn lại. Lý Thất Dạ nhìn bọn họ rồi nói:
- Chỉ cần chư vị đệ tử không rời khỏi phạm vi mà ta chỉ định, ở chỗ này rèn luyện sẽ không có vấn đề gì lớn. Từ giờ trở đi, đội ngũ nơi này do Cổ trưởng lão phụ trách.
- Ngươi phải đi?
Cổ Thiết Thủ nhìn Lý Thất Dạ, ngạc nhiên hỏi.
Lý Thất Dạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Đồ Bất Ngữ và Ngưu Phấn nói:
- Hai người các ngươi cũng đừng giấu nghề, lúc nào cần xuất thủ thì cứ xuất thủ cho ta, bằng không nếu xảy ra chuyện gì, ta tìm các ngươi tính sổ.
- Sư huynh phân phó, tiểu đệ không dám không nghe.
Đồ Bất Ngữ nở nụ người ôn hòa đáp.
- Ta vẫn thích đi theo công tử hơn.
Ngưu Phân đương nhiên muốn đi theo Lý Thất Dạ.
- Không cần.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Ngươi ngoài việc phụ trách an toàn của môn hạ đệ tử ra, ta còn giao cho ngươi một việc nữa.
- Để Lý công chúa theo ngươi đi đi.
Cổ Thiết Thủ vẫn lo lắng cho Lý Thất Dạ như trước, dù sao đạo hạnh của Lý Thất Dạ còn rất thấp, nếu có một vị Vương Hầu mạnh mẽ như Lý Sương Nhan đi theo, ông ta sẽ yên tâm hơn nhiều.
- Ta cần làm vài việc riêng.
Lý Thất Dạ cự tuyệt, Lý Sương Nhan nghe hắn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nàng hiểu Lý Thất Dạ không muốn để người khác đi theo.
Sau khi đã dặn dò hết tất cả, mọi người rời đi, Lý Thất Dạ giữ riêng Ngưu Phấn lại, nhìn Ngưu Phấn nói:
- Hôm nay, ta truyền cho ngươi đệ thất giải.
- Đệ thất giải….
Nghe được lời Lý Thất Dạ, Ngưu Phấn mừng rỡ vô cùng, nội tâm cực kỳ hưng phấn! Nó tuy đã nắm giữ được lục giải, thế nhưng vẫn không thể nào giải thông được đệ thất giải.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ truyền thụ cho ngươi toàn bộ thập bát giải. Ngươi hẳn biết rõ, chỉ cần cố gắng, ngươi sẽ trở thành Họa Thần thứ hai!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK