Chương 73: Tô Ngọc Hà (thượng)
- Nếu như ngươi không hiện ra hình dáng thật, cẩn thận ta chém ngươi đấy!
Lý Thất Dạ tay ôm cổ cầm, ung dung cười nói.
- Khặc... khặc... khặc
Quái vật kia âm trầm cười, thanh âm khó nghe, chói tai vô cùng, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
Nó chợt lên tiếng:
- Ngươi vĩnh viễn không giết chết được ta, không ai có thể giết chết được ta!
- Thật sao? Chờ khi ta đào được bạch cốt ở dưới Vọng Quy Phong lên, ngươi nói xem ta có thể giết chết ngươi hay không?
Lý Thất Dạ cười hỏi.
- Đùng... đùng... đùng...
Nghe Lý Thất Dạ hỏi như vậy, quái vật kia bị dọa đến mức liên tiếp lui về phía sau.
- Cho ta xem hình dáng thực đi, không được giả thần giả quỷ trước mặt ta!
Lý Thất Dạ nhìn quái vật, rồi ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất, tay nhẹ nhàng vuốt lên cổ cầm.
- Tranh... tranh... tranh...
Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên, tựa như dòng nước chảy róc rách bên trong Quỷ Lâu. Theo tiếng đàn, cầm vận trong Quỷ Lâu cũng hòa ca, thanh âm trôi chảy nhu hòa.
Trong tiếng đàn, người ta như nhìn thấy cảnh mây trôi lượn lờ bên ngọn núi phía xa, có chiếc cầu nhỏ bắc qua sông, tiếng gà gáy quanh xóm, tựa như một thôn trang nhỏ tĩnh mịch hiện lên ở trước mắt.
Quái vật cảm thấy kinh hoảng không thôi khi nghe cầm luật này, tiếp tục lui về phía sau vài bước. Lúc này, từng tầng sương mù trên người nó dần tán đi, cuối cùng hình dáng quái vật khổng lồ biến mất. Sau khi sương mù tan hết, ở nơi quái vật đứng lúc trước có một bóng người xuất hiện, một cái bóng vô cùng thướt tha. Chỉ riêng bóng lưng nàng thôi cũng đủ để khuynh đảo chúng sinh, để vạn người phải ngoái đầu nhìn lại. Đây tuyệt đối là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, là khoáng thế vưu vật! Ai có thể nghĩ đến, một quái vật khiến người ta sởn hết cả gai ốc kia lại có hình dáng thật sự là cái bóng của một mỹ nữ tuyệt thế chứ?
-Lưu Thủy Nhân Gia!
Cái bóng mờ ảo này kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lầm bầm nói:
- Ngươi... ngươi... Làm sao ngươi biết khúc đàn này!
- Tiểu Hà, quả nhiên là ngươi!
Lý Thất Dạ dừng tay lại, thoải mái cười một tiếng, nhìn cái bóng mông lung tuyệt thế này.
Cái bóng của tuyệt thế mỹ nữ vừa nghe thấy Lý Thất Dạ nói, lập tức kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau, hoang mang sợ hãi hỏi:
- Ngươi... ngươi... ngươi là ai?
- Năm đó, dưới cây ngô đồng, đào thi cốt cho ngươi, ngoại trừ tiểu tử Minh Nhân ra, ngươi nói xem còn ai nữa?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, từ tốn hỏi lại.
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi là Thần Nha đại nhân!
Cái bóng tuyệt thế kinh ngạc mở to hai mắt thốt lên.
Lý Thất Dạ khẽ uốt cổ cầm, khoan thai nói tiếp:
- Ngoại trừ ta và tiểu tử Minh Nhân, ai có thể biết việc dưới cây ngô đồng? Ai biết Vọng Quy Phong? Ai biết Lưu Thủy Nhân Gia chứ? Khúc Lưu Thủy Nhân Gia này là ta truyền thụ cho tiểu tử Minh Nhân đó.
- Thật là ngươi, Thần Nha đại nhân?
Cái bóng tuyệt thế cái vô cùng kinh hỉ, bước nhanh tới, ngạc nhiên hỏi:
- Thần Nha đại nhân, ngươi thực sự còn sống?
- Ta là vạn cổ bất tử, điều này chẳng có gì là lạ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, lại cảm khái nói.
Cái bóng tuyệt thế đến gần, bóng dáng của nàng vẫn mờ ảo không rõ, nhưng bóng dáng càng đến gần người ta càng cảm nhận được vẻ đẹp mỹ miều của nàng.
Lý Thất Dạ nhìn nhìn nàng, lắc đầu hỏi:
- Ngươi còn chưa tiêu tán ư? Tội gì ngươi phải khổ như thế chứ? Biến mình thành người không ra người, qủy không ra quỷ. Còn nhớ năm đó ta đã nói với ngươi, ngươi không phải Tô Ngọc Hà, ngươi không phải quỷ, nhưng cũng không phải người. Ngươi chỉ là một tia luyến niệm không muốn tán đi mà thôi.
Cái bóng tuyệt thế nghe Lý Thất Dạ nói vậy bèn cúi đầu trầm mặc không đáp lời hắn.
- Ta biết...
Lý Thất Dạ lắc đầu nói tiếp:
- Ngươi yêu thích tiểu tử Minh Nhân. Có điều ngươi không được quên, dù là tiểu tử Minh Nhân năm đó cũng không có cách nào thay đổi hình dạng của ngươi. Cuối cùng ngươi vẫn là người đã chết, hơn nữa hồn phách đã tán đi, oán niệm riêng đã tiêu tan rồi. Ngươi không phải quỷ, cũng chẳng phải là oán niệm du đãng trên thế gian, lại càng không phải là hồn phách của Tô Ngọc Hà lưu lại. Trên thực tế, ngươi đã không còn bất cứ quan hệ nào với nàng ta nữa! Ngươi chẳng qua chỉ là một tia luyến niệm, một tia luyến niệm không muốn xa rời tiểu tử Minh Nhân mà thôi!
Cái bóng tuyệt thế vẫn cúi đầu im lặng, không thốt ra một lời nào.
- Khuyết điểm lớn nhất của tiểu tử Minh Nhân chính là quá mềm lòng. Năm đó ta đã nói với hắn, lấy một khúc nhạc siêu độ ngươi nhưng hắn lại không làm được!
Lý Thất Dạ trầm giọng nói.
Cái bóng tuyệt thế này khẽ khàng đáp lời:
- Đại nhân, điều này không trách Minh Nhân Tiên Đế. Là... là... là ta không muốn được siêu độ. Ta... ta... ta chỉ muốn lưu lại, dù chỉ là một tia luyến niệm cũng chấp nhận.
- Tiểu tử Minh Nhân đã không còn ở đây nữa, tiếp tục làm một tia luyến niệm lưu lại nơi này, ngươi cảm thấy còn có ý nghĩa sao? Khi tiểu tử Minh Nhân còn, với sự nhân từ của hắn, sẽ thường tới nơi này đánh một khúc cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, đây không phải là dành riêng cho ngươi thôi đâu! Giờ Tiểu tử Minh Nhân đã đi rồi, ngươi còn lưu tại nơi này làm gì chứ?
Lý Thất Dạ lắc đầu hỏi.
Bị Lý Thất Dạ hỏi như vậy, thần thái của cái bóng được gọi là Tiểu Hà trở nên ảm đạm, cúi đầu rất thấp, sau đó nàng chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Sau khi hắn rời đi, ta... ta hi vọng một ngày có thể được chon cất dưới cây đào mà đại nhân và hắn đã từng nói qua. Chỉ... chỉ là không có khả năng hoàn thành tâm nguyện này. Ta đành phải... đành phải một mực coi giữ cây đàn này. Sau đó nó tự chìm xuống dưới đất. Ta... theo đó ta cũng ngủ say luôn.
Nhìn nữ nhân đáng thương trước mắt, Lý Thất Dạ khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng đành nói:
- Thôi được rồi, chờ sau khi ta thu xếp mọi việc ổn thỏa, sẽ đi Vọng Quy Phong lấy thi cốt của ngươi ra, an táng ngươi dưới gốc cây đào đó. Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ngươi.
- Đa tạ đại nhân.
Tiểu Hà vái một vái, cảm kích đa tạ.
Lý Thất Dạ nhìn nàng rồi khẽ thở dài, hắn cũng không có cách nào biểu đạt được nội tâm lúc này. Hắn chỉ có thể nói đây là tạo hóa trêu người.
Năm đó hắn dẫn Minh Nhân Tiên Đế nhập đạo, để Minh Nhân Tiên Đế lựa chọn nơi này thành lập Tẩy Nhan Cổ Phái là có đạo lý riêng của hắn. Ở đầu thời đại Hoang Mãng, nơi này chính là một mảnh đất rộng lớn và thần bí, đã từng phát sinh rất nhiều chuyện kỳ dị. Ở thời đại kia, có vô số chủng tộc đã từng thử dò xét qua nơi này.
Thẳng đến thời đại Thác Hoang, rốt cục có một dị tộc tài năng ngút trời quật khởi ở đây, thành lập nên một đế quốc không ai bì nổi. Nhân vật đứng đầu dị tộc này trở thành một bạo quân. Người này tàn ác vô cùng, khiến cho toàn bộ Nhân Hoàng Giới căm hận, rât nhiều Nhân tộc đã chết trong tay hắn.
Sau đó có một vị Đại Hiền của Nhân tộc quật khởi, chống lại tên bạo quân kia. Đạo hạnh của vị Đại Hiền này qủa thật là vô song, coi thường Bát Hoang, ông ta từng giao chiến mấy lần với bạo quân. Thế nhưng vùng đất này của bạo quân rất thần bí. Khi hắn quyết đấu sinh tử với vị Đại Hiền đó, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể mượn vùng đất thần bí này đánh bại lại Đại Hiền.
Vị Đại Hiền cũng không nhụt chí, hết lần này tới lần khác chinh chiến vùng đất này. Nhưng cứ tới lần nào là lần đó thất bại. Ông ta chinh chiến từ lúc là thiếu niên huyết khí dồi dào đến khi là Nhân đế tóc trắng xoá, cuối cùng Đại Hiền cũng dần thấy tuyệt vọng. Trừ khi ông ta có thể gánh chịu Thiên Mệnh mới có thể đánh bại tên bạo quân mượn lực lượng của vùng đất thần bí này.
Nhưng ông ta không làm được điều này, bởi vì ông ta đã bỏ lỡ cơ hội thừa nhận Thiên Mệnh! Trong lần chiến bại cuối cùng, Đại Hiền nghĩ tới một phương pháp. Ông ta có một nữ nhi. Nữ nhi của vị Đại Hiền này không chỉ có thiên phú và mỹ mạo cũng tuyệt thế vô song, được xưng là đệ nhất mỹ nhân lúc bấy giờ. Đại Hiền vì muốn tìm hiểu vùng đất thần bí này, đã đem nữ nhi của mình gả cho bạo quân.
Bạo quân cũng biết dụng tâm của tử địch, nhưng vì hắn tham luyến sắc đẹp của đệ nhất mỹ nhân, nên hắn bất chấp đoạt nàng vào trong đế quốc của mình.
Từ đó về sau, đệ nhất mỹ nhân làm vô số người ái mộ ái mộ đã trở thành vật mà bạo quân độc chiếm, thành đồ chơi của hắn. Đã rơi vào tay bạo quân, đệ nhất mỹ nhân nhận hết xấu hổ nhục nhã, nhận hết sự dày vò của hắn, nhưng cuối cùng bí mật của vùng đất này vẫn bị nàng lấy được.
Đại Hiền mượn nữ nhi của mình mà lấy được bí mật đó, trận chiến cuối cùng chính là thất bại của bạo quân. Đế quốc tàn bạo sụp đổ. Nhưng sự tình còn chưa kết thúc như thế. Vì vị Đại Hiền vẫn không đủ thực lực nắm bắt toàn bộ vùng đất bí mật này, ông ta buộc phải phi thiên, muốn mượn vùng đất bí mật này để thu hút Thiên Mệnh, gánh lấy Thiên Mệnh, muốn thành đệ nhất nhân vô địch Cửu Giới!
Còn đệ nhất mỹ nhân sau khi chịu nhục để hoàn thành sứ mạng của mình, liền chết trong bóng đêm u buồn. Nhưng oán niệm của nàng lại không tiêu tan, thật lâu vẫn bồi hồi vấn vương trên vùng đất này. Lúc Đại Hiền muốn trùng kích Thiên Mệnh, oán niệm không lưu tán kia đột nhiên nổi điên. Đối với nữ nhi của mình, Đại Hiền luôn cảm thấy thiếu nợ nàng rất nhiều, sau khi nàng u buồn chết đi, ông ta càng nhận thêm đả kích cực lớn, đạo tâm của ông ta cũng vì thế sinh ra tâm ma.
Tại thời khắc trọng yếu nhất, oán niệm của nữ nhi đột nhiên xông lên trời, lao vào trong Thiên Khiển ngay trước mắt ông ta, khiến tâm ma của vị Đại Hiền phát tác, lập tức làm ông ta nổi điên, cuối cùng không chịu nổi tâm ma phản phệ, bị chết dưới Thiên Khiển. Quốc gia của vị Nhân tộc Đại Hiền thành lập ở nơi này liền trở thành một vùng phế tích.
Nữ nhi của Đại Hiền, đệ nhất mỹ nhân của thời đại đó, chính là Tô Ngọc Hà!
Vô số năm tháng trôi qua, dù Âm Nha Lý Thất Dạ hắn đã chỉ dẫn Minh Nhân Tiên Đế thành lập Tẩy Nhan Cổ Phái ở nơi này, nhưng lúc ấy nơi này là một vùng phế tích, mà oán niệm của Tô Ngọc Hà vẫn còn như cũ, thường đi ra làm loạn, oán khí trùng thiên, biến nơi này thành một Quỷ Vực.
Về sau dưới sự chỉ điểm của Lý Thất Dạ, Minh Nhân Tiên Đế đã tìm được địa phương mai táng Tô Ngọc Hà, đào lên thi cốt cho nàng, chôn nàng ở một địa phương có phong cảnh tươi đẹp khác.
Minh Nhân Tiên Đế tấu lên khúc đàn vô thượng độ hóa oán niệm cho Tô Ngọc Hà, dưới sự độ hóa liên tục hết lần này tới lần khác, cuối cùng oán niệm của nàng cũng tiêu tán, rốt cục đã có thể nhắm mắt hạ táng. Nhưng cũng tại thời điểm ấy, khi hồn phách của Tô Ngọc Hà vốn đang u mê chu du thế gian bất chợt sáng ngộ, lúc nhắm mắt lại sinh ra một tia luyến niệm với Minh Nhân Tiên Đế. Ngoại trừ Lý Thất Dạ và Minh Nhân Tiên Đế ra, không người nào biết địa phương nàng được an tang.
Còn tia luyến niệm kia lại theo cổ cầm lọt vào trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Khi Âm Nha Lý Thất Dạ phát hiện ra thì luồng luyến niệm này đã ở trong phái rồi.
Lý Thất Dạ tuyệt đối không đồng ý việc này, bởi vì Tô Ngọc Hà đã chết, không có khả năng trùng sinh, hơn nữa tia luyến niệm này cũng không phải Tô Ngọc Hà. Đây không phải là người, cũng chẳng phải là quỷ, càng không phải là một sinh linh. Nó chỉ là một tia luyến niệm.
Làm một tia luyến niệm lưu lại trên thế gian, Tô Ngọc Hà chỉ tra tấn chính nàng ta mà thôi. Nàng không có khả năng trở thành sinh linh có sức sống, cũng không thể đi theo Minh Nhân Tiên Đế, chẳng qua nàng chỉ là một tia luyến niệm mờ ảo hư vô.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK