-Cô Phong là do chính trưởng lão phân cho Đại sư huynh.
Nam Hoài Nhân bất bình thay cho Lý Thất Dạ, nói.
Hà Anh Kiếm nghe Nam Hoài Nhân nói vậy thì liếc hắn một cái, lạnh giọng nói:
-Bây giờ ta thu hồi Cô Phong, ngươi có ý kiến?
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Nam Hoài Nhân, ngươi ở trong môn phái cũng xem như là kẻ thông minh, đừng có suốt ngày đu theo một tên phế vật như vậy, đây là tự ngươi hủy đi tiền đồ của mình. Đi theo một tên phế vật như hắn, ngươi ở Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không tiến thân nổi đâu.
Hà Anh Kiếm nói lời này không đơn giản chỉ là cười nhạo Nam Hoài Nhân mà cũng là đang uy hiếp hắn.
Nam Hoài Nhân cũng là kẻ khôn khéo, nên làm sao không hiểu sự bóng gió của Hà Anh Kiếm? Nhưng trong lòng hắn đã có chủ kiến, nên khi nghe Hà Anh Kiếm nói vậy bèn bày tỏ thái độ không chút do dự:
-Chuyện này không cần sư huynh xía vào đâu, Đại sư huynh chính là tuấn kiệt của Tẩy Nhan Cổ Phái, ta nguyện đi theo huynh ấy!
-Tự làm tự chịu!
Hà Anh Kiếm thấy Nam Hoài Nhân cự tuyệt thăm dò của mình, hừ lạnh.
Lý Thất Dạ mặc kệ mấy chuyện đấu đá này, chỉ liếc nhìn Hà Anh Kiếm nói:
-Niệm tình là đồng môn với nhau, ta cho ngươi một cơ hội, trùng kiến lại tiểu viện đã bị phá này lại cho tốt, nếu không ngày mai ngươi muốn bò cũng không bò nổi.
Lý Thất Dạ như vậy khiến sát ý trong Hà Anh Kiếm nổi lên, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo, cười nhạt:
-Đồ không biết trời cao đất dày, ngươi nghĩ mình là Đại sư huynh của Tẩy Nhan Cổ Phái thật hay sao mà dám nói với ta như vậy? Hừ, chỉ bằng ngươi và một đám thối nát này cũng xuất khẩu cuồng ngôn. Chỉ là tôm tép nhãi nhép mà muốn đối địch với ta?
Nói xong thì lạnh lùng liếc bọn Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân.
Lời nói của Hà Anh Kiếm khiến bọn Hứa Bội cũng thấy phẫn nộ, ý tứ trong đó không chỉ vũ nhục một mình Lý Thất Dạ mà còn bao gồm cả bọn hắn.
Thấy Hà Anh Kiếm không có chừng mực, Lý Thất Dạ liền mặc kệ hắn, xoay người rời đi.
-Thế nào? Không phải vừa rồi người còn ngông cuồng muốn ta ngày mai bò không nổi sao? Giờ lại muốn chạy? Chưa đánh đã sợ, loại ngu ngốc như ngươi mà cũng dám múa may trước mặt ta?
Hà Anh Kiếm thấy Lý Thất Dạ xoay người bỏ đi thì cười lạnh.
- Ném hắn xuống núi, đánh đến lúc cha mẹ hắn cũng nhận không ra mới thôi, nếu hắn không xây lại tiểu viện cho ta thì cắt cái chân thứ ba của hắn đi!
Lý Thất Dạ cũng không muốn phí nước miếng với Hà Anh Kiếm, đi tới nói với Lý Sương Nhan đang đứng trước bảo lâu.
-Ha ha ha…
Nghe Lý Thất Dạ nói với Lý Sương Nhan như vậy, Hà Anh Kiếm cười chảy cả nước mắt, gập cả bụng, giống như đang nghe được một chuyện buồn cười nhất trên thế gian. Hắn chỉ vào Lý Thất Dạ:
-Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là Yêu Hoàng hay là Tiên Đế? Chỉ bằng thứ rác rưởi như ngươi mà cũng dám chỉ tay chỉ chân với Lý tiên tử? Lý tiên tử, để ta xử lý loại ngu xuẩn này thay ngươi…
Nhưng Lý Sương Nhan không đợi Hà Anh Kiếm nói xong đã đứng dậy, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc, cất giọng lạnh lùng:
-Ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ.
Vẻ mặt tươi cười của Hà Anh Kiếm trở nên cứng ngắc, như vừa ăn cả một cục phân chó, cả người cũng đơ ra, không còn thần thái.
“Phanh”, trong khi Hà Anh Kiếm vẫn chưa hồi phục lại tinh thần thì đã bị Lý Sương Nhan đánh cho bay khỏi đỉnh Cô Phong, tiếp đó là từng tiếng kêu la thảm thiết từ dưới núi vang lên, hiển nhiên là Lý Sương Nhan ra tay đủ nặng.
Lúc này, các đệ tử khác tham gia vào việc phá tiểu viện đều sợ đến cứng người, Lý Sương Nhan ra tay giáo huấn Hà Anh Kiếm, đánh cho hắn kêu la thảm thiết! Cảnh tượng như vậy đã dọa khiếp những đệ tử có lá gan chuột nhắt này.
Ngay cả những đệ tử của Tẩy Thạch Cốc như đám Hứa Bội cũng không khỏi tròn mắt nhìn nhau, dù mấy ngày nay Lý Sương Nhan hay xuất hiện cùng Lý Thất Dạ, nhưng bọn họ cũng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Bọn hắn chỉ nghĩ Lý Sương Nhan vì hôn ước giữa hai phái, nên mới ở lại cạnh Đại sư huynh.
Nhưng thật không ngờ, thiên chi kiêu nữ Lý tiên tử, Lý công chúa của vạn người ở Cổ Ngưu cương quốc lại nghe lời của Đại sư huynh bọn hắn, chuyện này có truyền đi cũng khó ai tin.
Cửu Thánh Yêu Môn là gì, còn Tẩy Nhan Cổ Phái hiện nay thế nào? Địa vị của Lý Sương Nhan bây giờ cao đến không tương, dù là trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không thể so với nàng. Một nhân vật cao cao tại thượng như vậy mà lại nghe lời của Đại sư huynh, đúng là khó lường.
Trong lúc Lý Sương Nhan đang giáo huấn Hà Anh Kiếm thì Nam Hoài Nhân với tư cách là chó sắn trung thành nhất của Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, nhìn mấy môn hạ đệ tử đi theo phá tiểu viện, nói:
-Còn không mau cút đi hay là muốn chờ ta đến xử lý một thể? Hừ, đều là đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, không nên quá đáng, đừng có nghĩ ôm được chân của Tôn trưởng lão rồi thì coi trời bằng vung!
-Thần uy của Đại sư huynh không phải là thứ các ngươi có thể khiêu khích. Hừ, đồ có mắt không tròng, dù là ở trước mắt Yêu Hoàng thì Đại sư huynh cũng chính là khách quý. Đừng nghĩ các ngươi tìm được một chỗ dựa rồi thì có thể khiêu khích. Đại sư huynh nhân từ không tính toán với các ngươi, nếu không thì dù chỗ dựa các ngươi là ai cũng chỉ có một con đường chết.
Nam Hoài Nhân không chỉ đơn giản là một kẻ thông minh, khéo léo mà còn biết rõ lúc nào thì nên nói, lúc nào nên làm thế nào! Những lời vừa rồi xem như là cáo mượn oai hùm, nhưng không chỉ nói cho những đệ tử phá tiểu viện nghe mà còn đề tỉnh cả đám người Hứa Bội đang ở đây.
Bọn đệ tử đi theo phá tiểu viện bấy giờ mới giật mình tỉnh lại, không dám nói thêm gì, chỉ vứt hết công cụ trong tay mà chạy. Chủ tử của bọn hắn lúc này đang bị đánh đến mức kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, dù cho bọn hắn thêm mười lá gan cũng không dám đi khiêu khích thần uy của Lý Thất Dạ.
Lúc đám Hứa Bội còn đang ngơ ngẩn thì Lý Sương Nhan đã bay tới phía trước bảo lâu. Với cảnh giới của nàng mà nói, giáo huấn Hà Anh Kiếm cũng chỉ là cái nhấc tay.
Dù Hà Anh Kiếm được xưng là thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái nhưng so với thiên chi kiêu nữ như nàng, thì sao đủ thành đạo.
Sau khi Lý Sương Nhan trở về, Lý Thất Dạ nhìn nàng:
- Nhớ kĩ trách nhiệm của ngươi, bất kể là ai nếu không có phân phó của môn phái mà dám cản đường của ta thì giết không tha!
Lời nói của Lý Thất Dạ khiến đám Hứa Bội như lạc trong sương mù, còn Nam Hoài Nhân thì chấn động, những người kia không biết nguyên do bên trong nhưng Nam Hoài Nhân thì rất rõ ràng.
Bởi vì Lý Thất Dạ đã từng nói là giáng Lý Sương Nhan xuống thành tỳ nữ! Bây giờ Lý Thất Dạ lại ra lệnh cho Lý Sương Nhan như vậy càng khiến hắn thêm khẳng định. Nên làm sao Nam Hoài Nhân không rung động được.
Lý Sương Nhan là ai? Là công chúa của Cổ Ngưu cương quốc, là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn nhưng bây giờ cũng chỉ là kiếm thị của Đại sư huynh mà thôi!
Giữa khi bọn Hứa Bội còn chưa hiểu điều gì thì Lý Thất Dạ đã đi vào bảo lâu của Lý Sương Nhan, từ bên trong vang ra giọng nói lúc nào cũng bình thản, thong dong của hắn:
- Lần này do ngươi thất trách, nên ta sẽ ở tạm chỗ khuê phòng của ngươi, còn ngươi ở phòng bên hộ đạo cho ta.
Lý Sương Nhan vừa tức vừa giận, nhưng cuối cùng chỉ dậm chân một cái rồi đi vào, không nói thêm gì.
Cảnh tượng trước mắt làm bọn Hứa Bội lập tức hóa đá, thật quá khí phách, e rằng đây là cảnh tượng khí phách nhất mà bọn hắn từng thấy.
Lý Sương Nhan ở trong lòng bọn hắn cao cao tại thượng, là thần nữ, là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, là công chúa của Cổ Ngưu cương quốc, đệ tử của Luân Nhật Yêu Hoàng. Trời sinh Hoàng thể, Thánh mệnh! Bất kể là điều nào trong đó cũng đủ khiến người ta rung động, thiên chi kiêu nữ như Lý Sương Nhan dù đi đến đâu cũng sẽ được mọi người vây quanh.
Nhưng hôm nay cũng chỉ có thể ở phòng bên hầu hạ Đại sư huynh bọn hắn, sợ là Nhân Đế cũng chỉ khí phách đến thế này thôi.
Ở khuê phòng của Lý Sương Nhan bên trong bảo lâu, Lý Thất Dạ lúc này đang nằm trên giường, nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Sương Nhan, hai tay gối ra sau cổ, cười nói:
-Ta biết rõ trong lòng ngươi đang khó chịu nhưng ngươi thật sự thất trách. Với tư cách là kiếm thị của ta, ngươi phải biết nên làm thế nào. Còn nếu ngươi cảm thấy ta không xứng để đi theo thì lúc nào ngươi cũng có thể rời khỏi. Ta không miễn cưỡng ngươi, dưa hái xanh không ngọt.
Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ, trầm mặc không nói gì.
-Ngươi đã im lặng thì ta sẽ xem như ngươi nguyện ý ở lại.
Lý Thất Dạ ngừng lại, không nói đến chuyện này nữa mà bảo Lý Sương Nhan:
-Nói giùm ta với Luân Nhật Yêu Hoàng là ta cần một vị dược sư, tài nghệ càng cao càng tốt.
-Ta sẽ truyền tin cho sư tôn, còn sư tôn phái ai đến thì ta không quyết được.
Qua một hồi Lý Sương Nhan cũng thôi giận, dù sao nàng cũng là thiên chi kiêu nữ, loại người hay thay đổi không phải là tính cách của nàng, sau khi hết giận thì thôi.
-Chuyện này ta nghĩ Luân Nhật Yêu Hoàng sẽ tự biết.
Lý Thất Dạ khẽ cười, nói xong cũng không bận tâm đến nữa, chìm vào giấc ngủ.
Cảnh tượng như vậy làm Lý Sương Nhan không biết nên tức giận hay im lặng thì tốt hơn, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này còn khí phách hơn mọi nam nhân mà nàng từng biết. Hắn hôm nay chiếm lấy giường riêng của nàng mà giống như là chuyện đương nhiên, an tâm tự đắc nằm ngáy ngon lành. Lần đầu nàng thấy một nam nhân kiêu ngạo như vậy, đã vậy hắn chỉ mới là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi!
Quả nhiên ngày hôm sau, tiểu viện mới đã được xây xong, không kém cái cũ chút nào.
Hà Anh Kiếm bị Lý Sương Nhan đánh đến nỗi muốn bò cũng bò không nổi, khiến trong thời gian này, sư phụ của hắn – Tào Hùng ôm một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết!
Hắn vốn hi vọng đệ tử của mình có thể trèo cao, nhưng đâu ngờ đồ đệ thiên tài luôn khiến hắn kiêu ngạo không chỉ không được Lý Sương Nhan để mắt đến mà còn bị nàng đánh đến bất động.
Tào Hùng đúng là tức đến ói máu, đệ tử của mình bị truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, công chúa của Cổ Ngưu cương quốc đánh thì hắn có thể làm gì đây? Đi tìm Lý Sương Nhan tính sổ sao?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK